Triệu Tường Quốc khiến Trương Diệu không có hảo cảm giờ đang thoải mái ngồi trên bục gỗ mọi người dựng lên, nói chuyện với mấy người tôn sùng, tin tưởng gã. Trương Diệu không thèm quan tâm bọn họ để tránh phá hỏng tâm tình, dời mắt nhìn đám người yên lặng ăn thịt vỏ ốc đã cạy ra.
Ủa? Cạy được vỏ ốc rồi? Trương Diệu nhìn hai mảnh vỏ to hơn cả Kha Diệc Xảo, giống sò biển, thầm nghĩ bên trong chắc sẽ không có trân châu đi? Vì điều này Trương Diệu tò mò đến gần, trong vỏ không có trân châu to như anh nghĩ mà là một thứ càng kinh khủng hơn.
Vỏ ngoài xám đậm bên trong trắng tinh, thịt có hình dạng rất giống trẻ sơ sinh cuộn tròn. Đầu to, thân thể bằng một phần ba cái đầu, thịt màu trắng nhạt, phần đầu giống thịt sò biển bình thường. Trên thịt sò giống hình con nít phủ một tầng mỏng trong suốt màu hồng dính, nhìn sao cũng như là trẻ sơ sinh. Bọn họ có thể ăn được sao?
Trương Diệu nghĩ, ngẩng đầu nhìn những người vây quanh sò biển, anh đánh giá thấp lá gan nhân loại rồi. Có một nửa thịt trẻ sơ sinh bị đám người ăn mất, bọn họ thật sự dám ăn.
Không biết ăn vào thứ này sẽ như thế nào, Trương Diệu hỏi Bùi Yến đứng bên cạnh:
- Thứ này có thể ăn sao?
Bùi Yến lắc đầu, hắn không có hứng thú với hải sản, không quá để ý sinh vật trong biển có thể ăn được không. Chỉ ăn sinh vật trên đất liền đã đủ cho Bùi Yến.
- Anh không biết sao?
Trương Diệu không ngờ trên đảo còn có thứ Bùi Yến không biết, thấy hơi thất vọng.
- Ngươi, muốn ăn?
Bùi Yến tưởng Trương Diệu muốn ăn, suy nghĩ có nên xuống biển tìm hải sản về cho anh không.
- Không... Tôi không có hứng thú...
Trương Diệu lắc đầu, anh chẳng muốn ăn thứ này chút nào.
- Hừ! Chú còn sống trở về?
Trương Diệu bỗng nghe thanh âm kiêu ngạo khiến người khó chịu vang lên sau lưng, không cần quay đầu anh cũng biết người đứng sau là ai. Thanh âm chọc người ghét muốn đánh này chỉ có một người, là thiếu niên Hạng Thần 'thời kỳ thanh xuân' Trương Diệu ghét nhất.
Khóe môi Trương Diệu cong lên đắc ý cười nói:
- Ngại quá, tôi sống sót trở về đây.
Trương Diệu xoay người lại nhìn Hạng Thần đứng sau lưng lùn hơn anh một cái đầu, hỏi:
- Sao? Nhóc không cùng ăn thịt sò hiếm sao?
Hạng Thần làm biểu tình buồn nôn chán ghét, khinh bỉ nhìn thịt sò dưới đất, kiêu ngạo hếch cằm lên.
- Tôi không thèm ăn thứ hải sản buồn nôn đó!
Trước kia Hạng Thần toàn ăn hải sản sắt tiền được người sắp lên dĩa tỉ mỉ bưng tới, thứ tùy tiện kéo lên từ nước biển lại có hình dạng buồn nôn thế này gã mới không thèm ăn.
- Ài, cậu bé đừng nói như vậy, thịt này rất ngon, vào miệng tan ngay, không có chút mùi tanh.
Một phụ nữ đang ăn thịt sò nghe Hạng Thần châm biếm thì há mồm phản bác.
Người đàn ông đeo kính gọng đen sớm phản cảm thằng bé chỉ biết hếch mũi nhìn người cũng không phục hừ lạnh một tiếng:
- Đúng vậy, có đồ ăn còn không ăn, làm bộ cái gì?
- Có đồ ăn thì nên ăn, nếu không thì chờ chết đói.
Phụ nữ dùng tay quơ một đống thịt sò đặt trên cục đá ăn hết sạch, đứng dậy nhanh chóng giật một mớ khác ăn ngon lành. Khóe miệng phụ nữ dính đầy màng thịt sò nhỏ xuống người, chị cảm thấy chưa từng ăn thịt sò ngon như vậy, nếu bụng có chỗ chứa thì chị hận không thể một mình ăn hết sạch.
Thấy đám người ăn thịt sò xong ánh mắt biến cuồng si, những người vốn sợ ngoại hình nên không dám ăn cảm giác đói bụng, từ từ nổi lên can đảm. Có người bước ra trước bắt một miếng nếm thử sau đó mê luôn mùi vị, cùng ngồi xuống bên cạnh vỏ sò chia nhau giành thịt.
Trương Diệu nhìn vị trí giống đầu trẻ sơ sinh bị từng đôi tay xé nát, thịt trắng hồng bóc ra khỏi đầu trẻ sơ sinh rơi vào từng cái mồm tham lam há to, chất dịch nửa trong suốt chảy bên khóe môi. Trương Diệu thấy buồn nôn, nhìn Kha Diệc Xảo đứng bên cạnh che miệng, vẻ mặt giật mình ngơ ngác nhìn đám người ăn vui vẻ.
- Cô bé không ăn sao?
Rõ ràng Kha Diệc Xảo hưng phấn kêu Trương Diệu đến nhìn vỏ sò, bây giờ cô lộ vẻ mặt sững sờ.
- Không... Không ngờ hình dạng bên trong là như thế, cảm giác thật kỳ, tôi không muốn ăn...
Kha Diệc Xảo cố gắng kiến thiết tâm lý cỡ nào cũng không dám đụng vào thịt sò hình dạng giống trẻ sơ sinh.
- Không sao, tôi cũng không muốn ăn.
Trương Diệu nhún vai, quay đầu hỏi Bùi Yến:
- Anh muốn ăn không?
Bùi Yến không nói, chỉ nhíu chặt mày, mím môi.
- ... Được rồi, tôi biết rồi, coi như tôi chưa từng nói.
- ...
Khuôn mặt mới Bùi Yến khiến người trong hang dù là nam giới hay phụ nữ đều đánh giá kỹ, dù sao là một người đẹp trai. Có nhiều cô gái trẻ kiềm không được tim đập nhanh, bản năng sửa soạng lại mình, sợ hình tượng lôi thôi mất mặt.
Một lúc sau tình hình khá hơn, không nhiều ánh mắt tò mò đánh giá Bùi Yến nữa. Dù sao bây giờ mọi người còn đang sốt ruột trong nguy hiểm, tập trung vào vấn đề có được cứu viện, bản thân sinh tồn như thế nào, không dư thời gian và tâm tình chú ý lâu người mới xuất hiện.
Trương Diệu đem hoa quả cùng Bùi Yến kiếm được ném cho người phụ trách giữ thực vật mọi người đem về. Trương Diệu dẫn Bùi Yến đi vào một góc sâu trong hang, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy ngồi dưới đất nhưng Trương Diệu không thể nghỉ ngơi được, Bùi Yến bám dính anh không ngừng quấy rầy, hỏi nhiều chuyện, không chịu đặt chú ý vào 'đồng loại', nhất là giới nữ. Hoặc là cô bé Kha Diệc Xảo miệng không ngừng nói, cứ huyên thuyên với Trương Diệu. Trương Diệu cảm thấy hai ngày nay tính kiên nhẫn của anh bị rèn luyện ngày càng tốt hơn.
Đến chạng vạng, Lưu Vinh và Triệu Tường Quốc kêu gọi mọi người mở hội. Trương Diệu bất đắc dĩ đứng dậy ngồi cùng người khác, nghe người đứng chính giữa nói chuyện. Sau tràng dài mở hội nói nhảm, cuối cùng người đó nói ra điểm chính. Hôm nay sai người đi ra bên ngoài quan sát một ngày, luôn giữ đống lửa đốt cháy và viết ký hiệu thật to dưới đất gây chú ý nhưng vẫn không thấy bóng dáng đội cứu hộ đâu, dù là máy bay hay thuyền. Bọn họ không biết khi nào đội cứu hộ tới, đành trấn an mọi người bình tĩnh lại, trước tiên sống qua đoạn ngày gian nan này, có vấn đề gì có thể dựa vào bọn họ vân vân.
Khi biết đội cứu hộ không đến thì Trương Diệu không muốn nghe những câu vô nghĩa sau đó. Còn chuyện Trương Diệu kể về người mất một cánh tay dường như đã bị bọn họ hoàn toàn quên, không hề nhắc tới. Dù sao đi ra ngoài chỉ còn một cánh tay, nếu nói ra sẽ làm mọi người không dám mạo hiểm ra ngoài nữa, sau này không ai dám đi tìm thực vật, vì vậy Lưu Vinh, Triệu Tường Quốc không muốn nói.
Mãi khi có một người dường như quen người đàn ông ngáy đó giơ tay lên hỏi người kia bây giờ còn chưa trở về, đã xảy ra chuyện gì? Cảnh sát tên Lưu Vinh lộ biểu tình nghi hoặc quay đầu hỏi Triệu Tường Quốc đứng một bên. Triệu Tường Quốc thì thầm với Lưu Vinh vài câu, dường như kể chuyện gì.
Lưu Vinh gật đầu, giải thích trấn an mọi người:
- Hình như người kia vì ngoài ý muốn đã xảy ra chuyện, thật đáng tiếc không thể trở về. Nhưng xin mọi người hãy yên tâm, sau này vì an toàn của mọi người chúng ta sẽ chia tổ mấy người cùng hành động, thế thì càng an toàn hơn.
Nghe nói có người ra ngoài ý muốn thì mọi người náo động, lo âu an toàn sinh mạng của mình trên đảo, châu đầu ghé tai xì xầm.
Thấy tình hình rối loạn, Lưu Vinh lo lắng gãi đầu, to tiếng cố làm dịu đi cảm xúc của mọi người.
- Mọi người đừng lo lắng như vậy, đây chỉ là ngoài ý muốn! Các người xem, chẳng phải những người khác đều đã an toàn trở lại rồi sao? Lại nói nếu mọi người không đi tìm thực vật thì tất cả sẽ chết đói. Hãy tin tưởng chúng ta, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!
Thấy Lưu Vinh không thể dàn xếp, Triệu Tường Quốc mở miệng nói chuyện trấn an người sống sót bên dưới đang xao động.