Trương Diệu mới tạm dừng trong phòng khách không lâu thì xung quanh có sóng dao động. Trương Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng đen xẹt nhanh qua che bóng con thuyền vốn đã tối nay càng tối tăm. Vật thể đen che cửa sổ chậm rãi lùi ra sau, đôi mắt đối diện Trương Diệu, Bùi Yến trong phòng.
Chết cha, lại là con cá lạ mình rắn khổng lồ khốn kiếp!
Trương Diệu xoay người, không chút do dự kéo ghế chặn cửa ra, mở cửa bơi ra ngoài hành lang. Bởi vì con cá lạ mình rắn khổng lồ màu xám phát hiện Trương Diệu, Bùi Yến có kích cỡ to hơn con cá lạ mình rắn khổng lồ màu trắng đen lúc trước rất nhiều. Con cá lạ mình rắn khổng lồ xám dùng đầu đụng vào cửa kính thân tàu bị nước biển ăn mòn mất độ cứng rắn, muốn xâm nhập vào phòng nuốt Trương Diệu, Bùi Yến.
Trương Diệu bơi nhanh dọc theo hành lang, thỉnh thoảng phân tâm tránh né đồ đạc mảnh gỗ tàn phá từ dưới đất hoặc từ trong góc trôi ra. Hai người bơi trong con thuyền chìm dưới đáy biển âm u. Khi Trương Diệu sắp xuyên qua thân tàu định rẽ phải thì chợt phát hiện cái gì, anh đứng lại, đầu dán khe hở to trên thuyền nhìn ra ngoài.
Bên ngoài con thuyền to bị chìm có một khe nứt đào sâu xuống nhìn không thấy cuối, bên trong khe nứt dài chất đầy các con thuyền chìm đủ kiểu, đủ kích cỡ, hình dạng khác nhau. Có thuyền lớn, thuyền nhỏ kiểu hiện đại thời gian chênh lệch không quá xa, có thuyền cũ đến nỗi Trương Diệu chỉ thấy trong sách. Không chỉ thuyền, còn có nhiều mảnh vỡ máy bay đều chìm trong khe nứt đáy biển, như một phần mộ tĩnh lặng.
Cha nó! Hải vực kỳ lạ này đã hấp dẫn bao nhiêu thuyền và máy bay chìm? Rốt cuộc có bao nhiêu người gặp nạn tại đây và chạy thoát? Nếu có người thoát ra vì sao không nghe nói đến chỗ có nhiều thuyền và máy bay chìm? Điều này chứng minh khu vực biển, hòn đảo bọn họ đang ở là nơi quái dị, là một nơi mọi người không thể tìm thấy. Thuyền và máy bay bị hút vào hố đen tím bí ẩn đều bị kéo vào khu vực kỳ lạ này, mọi người không cầu cứu được, không ai đến cứu viện, bọn họ biến mất. Người ta vĩnh viễn không thể tìm thấy người mất tích.
Có lẽ bọn họ ở trên đào không phải nhóm người thứ nhất đi lên, Bùi Yến cũng không phải nhóm đầu tiên. Những người sớm đến hòn đảo đã đi đâu? Bọn họ có tìm ra đường trở về hay xảy ra chuyện gì?
Trương Diệu nhìn cảnh tượng đồ sộ dưới đáy biển, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Trương Diệu không biết đáp án nào là đúng, nhưng anh có thể khẳng định rằng hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình tìm đường trở về, không bao giờ có đội cứu hộ đến cứu nạn. Những con thuyền, máy bay không biết chìm bao nhiêu năm này chính là chứng cứ tốt nhất.
Bùi Yến thấy Trương Diệu nhìn những con thuyền, máy bay chìm dưới biển đến thẫn thờ, hắn vươn tay lắc trước mắt anh. Trương Diệu tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt lo lắng của Bùi Yến, anh lắc đầu ý bảo mình không sao, chẳng qua phát hiện sự thật tàn khốc hơn. Bỗng một bóng đen từ ngoài khe hở chui vào, Trương Diệu lập tức giơ tay cầm dao găm đâm một nhát. Bóng đen ăn đau xoay người bơi xa một chút.
Bình tĩnh nhìn lại, Trương Diệu thấy là con con cá lạ mình rắn khổng lồ trắng đen. Bà nội nó! Một con, hai con cùng xuất hiện, đừng nói là vợ chồng hợp tác nhé? Trương Diệu đang nghĩ thì cảm giác lưng bị va chạm, quay đầu nhìn thấy Bùi Yến che sau lưng anh, dùng trường đao đấu với con cá lạ mình rắn khổng lồ màu xám càng khổng lồ hơn. Mới rồi Trương Diệu bị đụng một cái là vì lực va đập con cá lạ mình rắn khổng lồ lao đến, tuy đa phần bị Bùi Yến triệt tiêu nhưng hắn không kiềm được đà đụng nhẹ vào lưng Trương Diệu.
Xem tình huống thì Trương Diệu, Bùi Yến bị kẹt đầu đuôi, muốn trốn cũng không có đường lui, đành cắn răng nghênh chiến. Trong lồng không khí trái cây, Trương Diệu hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt dao găm làm bằng khoáng thạch tím, giơ mũi sắc bén hướng con cá lạ mình rắn khổng lồ trước mặt.
Đến đây! Nếu không thể tránh được thì đánh, ai thèm sợ con cá lạ xấu xí này? Khóe môi Trương Diệu cong lên nụ cười càng cuồng, đã lâu rồi anh không sảng khoái đánh một trận kể từ khi hứa với mẹ.
Bây giờ không như lúc trước, nếu Trương Diệu không hết sức nghênh chiến thì là đồ ngu tự tìm đường chết.
Trương Diệu cầm đao ra tay trước, tranh thủ con cá lạ mình rắn khổng lồ chưa kịp tấn công anh chủ động nhào qua. Lực cản nước khiến anh hành động khó khăn hơn trên đất liên, Trương Diệu đâm một đao không quá sâu. Con cá lạ mình rắn khổng lồ bị Trương Diệu đâm trúng cằm, há to mồm định dùng miệng đầy răng nanh sắc bén nuốt trọng anh. Trương Diệu nhanh nhẹn lật người bơi đi, từ bên trên vòng về. Trương Diệu bơi tới lưng con cá lạ mình rắn khổng lồ, tay túm lấy vây cá trên người nó. Con cá lạ mình rắn khổng lồ bị Trương Diệu bắt được một phần thân thể, muốn quay đầu táp anh nhưng không thể. Trương Diệu nằm sấp trên lưng con cá lạ mình rắn khổng lồ, tránh trái né phải răng nanh vừa dài vừa cong lên trong miệng nó. Trương Diệu nhân lúc con cá lăn lộn mệt mỏi đâm dao găm sắc bén vào đầu tam giác, gồng sức đè xuống.
Con cá lạ mình rắn khổng lồ đau đớn, đuôi cá vung vẩy, xoay người vọt hướng khe hở thân tàu. Thế này không được, dựa vào tốc độ của con cá lạ mình rắn khổng lồ và khe hở thân tàu thì nó chưa chết đã đụng anh ngã xuống trước. Trương Diệu từ mé bên người con cá lạ mình rắn khổng lồ bơi đi, vào phút chỉ mành treo chuông anh thuận lợi thoát khỏi con cá bơi vào biển, không bị đụng vào sàn thuyền. Trương Diệu thở hổn hển, bỗng một mảng đỏ trôi tới quanh anh.
Nguy rồi, không lẽ Bùi Yến bị gì?
Trương Diệu quay người nhìn khe hở thân thuyền, thấy con cá lạ mình rắn khổng lồ xám to hơn con cá lạ mình rắn khổng lồ trắng đen đã bị Bùi Yến chặt đầu. Thịt trắng nửa trong suốt bị cắt ngang, máu không ngừng phun ra nhuộm đỏ một góc nước biển. Đầu cá dữ tợn to lớn bị chặt bỏ, thân cá khựng giữa chừng lăn lộn trong thân tàu, thân cá khổng lồ va đụng làm giá khuông thân tàu không quá chắc chắn càng rụng rệu, đổ nát. Nhiều vụn gỗ theo dòng nước vọt ra.
Hóa ra sức mạnh của Bùi Yến siêu như vậy. Trương Diệu bơi qua vỗ vai Bùi Yến, môi mấp máy khen hắn làm rất khá. Bùi Yến không nói, mắt lóe ánh sáng.
Một lúc sau, con cá lạ mình rắn khổng lồ bị Trương Diệu làm bị thương không chết tâm vòng về. Thấy đồng loại chết trong thuyền, con cá lạ mình rắn khổng lồ xoay quanh xác đồng loại mấy vòng, không rượt theo Trương Diệu, Bùi Yến mà tham lam cắn nuốt xác cá không đầu chảy máu. Xác con cá lạ mình rắn khổng lồ to hơn cả con cá màu trắng đen, nhưng nó không chết tâm quyết nuốt thịt con cá chết. Con cá lạ mình rắn khổng lồ trắng đen ăn được vài miếng chợt nhận ra điều gì không thích hợp, khủng hoảng vung đuôi, bỏ mặc xác cá nó thèm thuồng xoay người bơi hướng khác.
Là cái gì làm con cá lạ mình rắn khổng lồ hung tàn xấu xí thấy sợ hãi? Trương Diệu kéo Bùi Yến núp sau miếng gỗ đuôi con thuyền nhỏ khác, cẩn thận thò đầu quan sát tình huống bên xác cá.
Không lâu sau một xúc giác màu tím xanh có hoa văn chớp lóe ánh sáng không ngừng vặn vẹo vươn ra từ tận cùng đáy biển. Bên ngoài hoa văn lóe sáng có từng vòng hoa văn màu đen, xung quanh giác hút có màu bạch ngọc mềm nhẵn. Một xúc tua dài khác chậm rãi trườn lên thân thuyền tới gần xác con cá lạ mình rắn khổng lồ không đầu.
Hai xúc giác chỉ tính chiều dài cũng cỡ mười lăm mét, độ thô cỡ lốp xe hàng, giác hút co rút giống bánh xe.
Trong bóng tối, một con mắt to hiện ra, rất giống mắt người, tròng trắng tròng đen, điểm khoa trương là con mắt to cỡ năm mét. Nó xuất hiện khiến con thuyền khổng lồ này có vẻ nhỏ bé nhiều. Từng cái giác hút kéo thực vật tương đối với hình thể quái vật thì không lớn bao nhiêu cuộn vào xúc tua, kéo xác cá đi. Xúc tua chậm rãi trượt xuống, sinh vật bí ẩn ở dưới đáy biển âm u chỉ lộ ra một con mắt, hai xúc tua. Khi xuất hiện thì âm thầm, ra đi cũng lặng lẽ chìm trong bóng tối.
Chỗ này đúng là quái dị và kỳ diệu.
Trương Diệu nhìn quái vật không thể ước chừng kích cỡ rung động lên sân khấu, lần đầu tiên anh cảm thấy nhân loại nhỏ bé biết bao. Trương Diệu sờ trái cây thổi phồng trên đầu, sắp hết dưỡng khí, tốt nhất là nhân lúc sinh vật ăn thịt chưa tụ tập lại nhanh chóng bơi lên bờ hội hợp với nhóm bác sĩ.
Trương Diệu ra dấu với Bùi Yến, hai người nhanh chóng bơi lên trên, trở lại thế giới mặt biển ấm áp có ánh nắng.