Đảo Dị Chủng

Chương 57: Chương 57




Khi chỉ còn lại mấy chục người, bọn họ dựa vào công cụ tự chế ngẫu nhiên câu lên con cá hình dạng kỳ lạ, ăn chúng để no bụng sống, uống chút nước ngọt chỉ thấm ướt miệng, sống vô cùng cực khổ. Khi mỗi người tuyệt vọng muốn tự sát thì có người ngạc nhiên, không thể tin dụi mắt liên tục, xác nhận có một hòn đảo biển cũng chính là hòn đảo Lão Hồ, Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đang ở. Hòn đảo cách du thuyền khá xa, đứng trên thuyền chỉ thấy đường nét nho nhỏ.

Du thuyền bị gió to và sóng biển đẩy trôi hướng trái ngược, cách càng xa. Người sống sót trên du thuyền do dự, nên tiếp tục ở trên thuyền hay mạo hiểm lên đảo? Bọn họ ngẫm nghĩ đã ăn hết thực vật, quái vật bị ẩn lén tấn công bọn họ nay vẫn không thấy mặt mũi. Mọi người cắn răng, chọn nhảy xuống biển.

Có vài người không biết bơi sốt ruột, không dám nhảy vào biển nên vội chạy trở vào trong thuyền tìm phao cứu sinh. Khi bọn họ mặc vào áo phao thì du thuyền đã bị sóng đánh trôi đi đâu, bốn phía không còn bóng dáng đảo. Những người bị bỏ lại trên thuyền tuyệt vọng quỳ xuống sàn tàu, gào khóc.

Trong số người kịp nhảy xuống biển có Lão Hồ. Tuy mấy chục người nhảy vào biển nhưng bơi trong sóng biển mạnh, đảo khá xa, không bao nhiêu người chèo chống được. Ở trên thuyền thời gian dài không ăn no, người không có sức lực, tinh thần không tốt, trong biển tiêu hao nhiều thể lực. Những người sức khỏe không mạnh bơi một lúc sau không thể chống đỡ nổi, khổ sở giãy dụa trong biển rồi dần bị biển nuốt.

Chỉ còn lại mười mấy người cố gắng lên bờ.

- Mười mấy người?

Kha Diệc Xảo nghe đến đây ngẩng đầu nhìn hang động, bốn phía trống trơn vô cùng thê lương, chỉ có mỗi mình Lão Hồ. Những người lên đảo đâu? Không lẽ...

- Bọn họ sao. Tuy cùng tôi lên đảo nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, lục tục chết hết rồi, ài.

Lão Hồ thở dài vẻ mặt buồn khổ, tiếp tục kể chuyện sau đó.

Khi Lão Hồ và những người khác lên đảo, một đường đi tới. Bọn họ lại gặp rất nhiều sinh vật kỳ lạ tấn công, chạy mãi đến chỗ này. Nhóm người sống sót Lão Hồ đào chỗ cư ngụ ẩn khuất này, vè việc có được người cứu viện hay không thì chờ đợi mấy tháng trên thuyền đã làm bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.

Hơn nữa lênh đênh trên biển, áp lực thời gian dài lại đạp đất liền bọn họ mới thấy bình ổn lại. Bọn họ bị ám ảnh tâm lý với biển, không muốn phiêu bạt nữa. Thế là bọn họ yên lòng sống trên đảo, không chạy lung tung, chỉ hoạt động khu vực quen thuộc gần đó.

Hạng Thần nói năng tùy tiện hỏi thẳng:

- Nhiều năm qua những người khác đã chết tại sao ông may mắn còn sống?

- Ha ha ha ha ha ha! Có lẽ vì tôi dựa vào lớp mỡ dày nên thân thể tốt hơn người khác, cố chống sống lâu.

Từ trên thuyển đến lên đảo, cằm Lão Hồ vốn nọng ba tầng giờ thành mặt gầy như xương khô, có thể thấy đống thịt mỡ cống hiến nhiều cỡ nào.

- À.

Nghe xong câu chuyện tàn khốc, Trương Diệu không biết nên nói cái gì. So với Trương Diệu bị tai nạn máy bay trực tiếp lên bờ, Lão Hồ phiêu lưu trên biển không có thực vật ăn, tự tàn sát lẫn nhau nghe càng hành hạ, khó chịu hơn. Trương Diệu ngẫm nghĩ, quyết định hỏi vấn đề khác.

Trương Diệu hỏi:

- Phải rồi, ông có biết gì về thú nhân Xích Kha không?

Lão Hồ nghe Trương Diệu nhắc đến thú nhân Xích Kha thì căng thẳng khuyên:

- Không lẽ các người định đi tìm chúng nó? Đừng thấy chúng hơi giống con người nhưng đáng sợ hơn dã thú nhiều.

Trương Diệu khoát tay, giải thích rằng:

- Không phải, bởi vì chúng ta muốn tìm gỗ nổi nhưng nhìn sơ đồ cần tìm vị trí chúng nó cư ngụ mới xác định khu vực gỗ nổi sinh trưởng.

- A? Sơ đồ?

Nghe Trương Diệu hình dung, dường như Lão Hồ nghĩ đến cái gì, lục lọi trong bộ đồ rách bươm giống khăn lau bẩn một lúc sau lấy ra trang giấy rách đưa cho Trương Diệu.

Lão Hồ hỏi:

- Tranh mà cậu thấy là như vậy sao?

Trương Diệu nhận lấy tờ giấy Lão Hồ đưa tới, giật mình phát hiện giống y như hình vẽ trên khối đá trong hang, trừ không có dấu X ra.

- Sao... Ông có tranh này?

- Bởi vì do tôi vẽ.

- Ai?

- Là ông vẽ?

Trương Diệu không thể tin. Trương Diệu luôn nghĩ bức tranh đó là cha Bùi Yến vẽ, tại sao lại do ông lão trước mắt vẽ? Vậy tại sao chữ ký cha của Bùi Yến có trên tảng đá? Trong lòng Trương Diệu ngày càng nhiều thắc mắc.

- Bởi vì ấn tượng rất sâu. Tôi nhớ mười mấy năm trước gặp vài người cũng là người sống sót lên đảo, bọn họ nói đến tìm gỗ nổi. Tôi ở trong đảo thời gian dài, rất quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, từng thấy gỗ có thể nổi trên nước. Bởi vì quá sợ biển nên không ai muốn tiếp xúc loại cây có thể kết bè ra đảo. Bọn họ nghe nói tôi từng thấy thì xin nhờ vẽ giùm bản đồ đơn giản để tìm cây.

Lão Hồ nói rồi lấy lại tờ giấy từ tay Trương Diệu, vuốt hình vẽ, nói:

- Bọn họ còn nói muốn quay về đi đón đồng bạn trên đường bị thương còn chờ bọn họ ở chỗ cũ. Nếu các người thấy bức tranh giống như tờ giấy của tôi thì chắc là mấy người đó ghi nhớ, vẽ theo ký ức.

Hiếm khi gặp người sống sót nên Lão Hồ ấn tượng khắc sâu, do đó đoán ra bức tranh nhóm Trương Diệu nhìn thấy là mấy người kia vẽ theo tranh của ông.

Nghe vậy Trương Diệu bản năng quay đầu nhìn Bùi Yến ngồi bên tay phải. Bùi Yến nghe tin tức liên quan đến cha mình, sắc mặt hơi thay đổi, mắt nhìn chằm chằm vào Lão Hồ chú ý từng chi tiết.

Trương Diệu giúp Bùi Yến hỏi tiếp:

- Thế sau này ông không thấy mấy người kia nữa sao? Bên trong có người nước ngoài không?

Lão Hồ nhớ lại, nói:

- Người nước ngoài hả, tôi nhớ trong số người gặp gỡ có một người nước ngoài cao, tóc vàng.

Lần đầu tiên Bùi Yến chủ động hỏi người khác ngoài Trương Diệu:

- Người đó giống như vậy không?

Bùi Yến lấy một quyển sách từ bao da thú, trong trang giấy kẹp bức ảnh trắng đen ố vàng chụp đôi tình nhân. Bùi Yến chỉ vào người đàn ông, hỏi Lão Hồ.

- Để tôi xem.

Lão Hồ đến gần nhìn kỹ bức tranh, ngạc nhiên gật đầu, nói:

- Đúng rồi, chính là cậu ta, giống y như đúc. Nhưng khi tôi gặp thì cậu ta mặt đầy râu. Sao các người có ảnh của cuậ ta? Bọn họ xuất hiện từ mười mấy năm trước còn các người chỉ mới lên đảo.

Bây giờ Trương Diệu chỉ muốn nghe rõ một vấn đề:

- Chuyện này nói hoài không hết. Lão Hồ, sau này ông không gặp bọn họ nữa sao?

- Cái này...

Lão Hồ không biết có nên nói nữa không, cúi đầu suy tư nửa ngày mới liếc nhóm Trương Diệu.

Lão Hồ chậm rãi nói:

- Nếu các người quen bọn họ thì rắc rối chút.

- Rắc rối?

- Đúng là tôi gặp bọn họ lần thứ hai nhưng nhìn từ xa. Đó là một ngày sau khi bọn họ đi vài tuần, hình như tìm ra gỗ nổi và làm thành một chiếc thuyền.

- Thật không?

Nếu cha mình tìm ra gỗ, làm thuyền rồi thì tại sao không trở về tìm mẹ và hắn? Bùi Yến không nghĩ ra.

- Đáng tiếc bọn họ bị đám thú nhân Xích Kha phát hiện, tất cả đều bị bắt về địa bàn của chúng nó. Tôi nhìn thấy tại đây.

Lão Hồ đứng dậy khỏi ghế đá, đi đến một góc hang, đẩy khối đá nhỏ ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Lão Hồ ngoắc tay ý bảo mọi người đến xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.