- Không thích hợp?
Trương Diệu không rảnh chú ý Bùi Yến nắm tay mình, khóe mắt liếc Lão Hồ cầm ngọn đèn đi tới, hỏi nhanh.
Bùi Yến nhắm mắt lại ngửi kỹ, biểu tình biến cảnh giác, sắc bén.
Bùi Yến tiếp tục bảo:
- Ta ngửi được mùi máu.
- Mùi máu, ngửi thấy, mùi máu của rất nhiều người...
- ...
Nghe Bùi Yến nói, mọi người giật nảy mình. Thấy Lão Hồ bước nhanh hướng về phía họ, Trương Diệu vươn chân dưới gầm bàn đá mấy người khác, nháy mắt ý bảo hành sự tùy hoàn cảnh. Ánh mắt Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo giao nhau, gật đầu ý là đã hiểu.
Thế là Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo giả bộ như không biết gì, ngước mắt lên, bộ dạng bình tĩnh nhìn Lão Hồ cầm mâm trái cây màu xanh dài đến gần. Một tay Lão Hồ cầm hòn đá lõm chế thành ngọn đèn đơn giản. Lão Hồ đến bên bàn đặt trái cây, ngọn đèn lên.
Lão Hồ cười giải thích với mọi người:
- Trong hang ánh sáng cửa sổ quà mờ nên tôi đốt đèn, giờ thì sáng hơn đúng không? Ha ha, các người đừng khách sáo, mau ăn trái cây đi, chúng ta nói chuyện tiếp. Đã lâu tôi không giao lưu với người bình thường.
Ngọn lửa vàng nhỏ nhảy múa trong hòn đá dường như bị ngọn gió từ bên ngoài tohỏi vào vặn vẹo, khuôn mặt người bị chiếu rọi mông lung.
Bùi Yến ngửi mùi phát ra từ ngọn đèn, không nói gì, nhưng mặt không biểu tình càng căng cứng. Dưới bàn, trong bóng tối không ai chú ý thấy, bàn tay Bùi Yến luôn nắm chặt Trương Diệu không buông ra giờ siết chặt hơn, liếc mắt ra hiệu với anh mấy thứ này có vấn đề.
Thấy Lão Hồ rất nhiệt tình lột trái cây màu xanh dài lấy ra thịt màu da cam đặt trước mặt bọn họ, Hạng Thần cầm lên đặt trong tay, sờ, xúc cảm mềm mại giống sờ trái hồng.
Hạng Thần vừa sờ vừa không khách sáo hỏi:
- Hừ! ông lão hãy nói xem mấy người khác cùng ông lên đảo chết như thế nào?
- ... Bọn họ...
Lão Hồ không ngờ cậu bé trông trắng trẻo nhã nhặn khi mở miệng thì không chút khách sáo, mặt ông hơi biến đổi, may mắn đầu bù tóc rối mặt đầy râu che đậy biểu tình không dễ nhìn ra. Lão Hồ thấy mọi người không ăn trái cây ông lột sẵn thì vươn tay cầm một trái lên ăn.
Lão Hồ nói:
- Không ngờ cậu bé có hứng thú với mấy câu chuyện này.
- Như thế nào? Không lẽ bọn họ chết là điều cấm không thể nói sao?
- Tôi có bảo là không thể nói bao giờ? Năm đó có chín người thuận lợi đến chỗ này đào hang. Lúc chúng tôi mới đến có nhiều người vì ăn động thực vật có độc nên trúng độc chết. Nhờ bọn họ chết, chúng tôi phập phồng lo sợ lấy được kinh nghiệm tránh đi độc vật, nhờ thực vật có thể ăn được miễn cưỡng sống tiếp. Nhưng ác mộng không kết thúc, mấy người khác lục tục mất tích, dần dần chỉ còn lại mình tôi.
Lão Hồ giải thích qua loa, Hạng Thần không vừa lòng. Nói nửa ngày mấy người đó làm sao biến mất, chết không vạch rõ ràng, nói nhảm quá nhiều. Hạng Thần tức giận muốn nói gì đó nhưng giây lát thấy hơi chóng mặt. Hang động tối đen, ánh nến trên bàn dường như biến ngày càng mơ hồ, mông lung. Sóng gợn vòng vòng trên đầu Hạng Thần.
Hạng Thần miễn cưỡng hai tay chống góc bàn, đứng dậy, vung đầu muốn giữ tỉnh táo nhưng đầu óc không nghe theo gã, ngày càng nặng đầu, cổ sắp không đỡ được cái đầu. Hạng Thần cảm thấy gã quá sơ sẩy, rõ ràng Trương Diệu ý bảo bọn họ phải cảnh giác, gã không ăn gì hết tại sao biến thành như vậy? Tay chống bàn mềm nhũn, Hạng Thần *đùng* một tiếng trượt xuống bàn té ngã xuống đất.
Kha Diệc Xảo ở bên cạnh vốn cố gắng kiềm chế cảm giác muốn xỉu, nghe Hạng Thần té phát ra thanh âm lớn mới kích động quay đầu. Kha Diệc Xảo thấy Hạng Thần nằm im không nhúc nhích, cô kinh ngạc muốn đứng lên dìu, đầu ngày càng nặng nề.
Kha Diệc Xảo sờ trán, thắc mắc lầm bầm:
- Sao đầu... Choáng quá.
Vừa dứt lời đầu Kha Diệc Xảo cũng đập xuống bàn gỗ, hai tay rũ xuống.
Bùi Yến, Trương Diệu thì hình như xỉu sớm hơn cả Hạng Thần, Kha Diệc Xảo. Một người hai tay giao nhau đặt trên bàn, đầu gác lên cánh tay, dường như mệt ngủ. Người kia thì đầu nghẹo sang bên, thân thể dần trượt xuống ghế đá nằm dưới đất, nghe tiếng động lớn như vậy vẫn không tỉnh lại.
Thời gian qua vài phút, Lão Hồ thấy người té trên bàn và dưới đất không nhúc nhích, khuon mặt bị râu chai lộ ra nụ cười gian lạnh lùng. Lão Hồ đứng dậy, khom lưng thổi tắt ngọn đèn đặt giữa bàn. Lão Hồ vén bộ râu xồm xoàm lên, xé một tầng mỏng trong suốt chỗ miệng, mũi.
Lão Hồ không ngờ người sống sót lên đảo càng lúc càng khó lừa, lòng cảnh giác nâng cao nhiều, báo hại ông nói nửa thật nửa giả, lộ nhiều tin tức vẫn không thể khiến mấy người tin tưởng. Báo hại Lão Hồ tốn nước miếng nửa ngày.
Mới đầu Lão Hồ cho nhóm Trương Diệu uống nước có bỏ thuốc nhưng bọn họ không uống, ông cố ý nhai lá cây giải độc rồi lấy trái cây trông ăn ngon nhưng có thể khiến người tê dại, chính ông ăn một trái làm mẫu nhưng nhóm Trương Diệu vẫn không chịu ăn. Cuối cùng Lão Hồ mừng là đã chuẩn bị hai kế hoạch, lúc đưa trái cây cũng lấy luôn ngọn đèn, bỏ vào dầu mỡ một thân cây hít vào sẽ hôn mê bỏ chung với dầu. Lão Hồ dán màng loại trái cây khá vào miệng mũi, đốt đèn lên đặt bên cạnh mấy người sống sót cảnh giác để đối phó với bọn họ.
Quả nhiên cuối cùng dựa vào tinh dầu trái cây xen lẫn trong ngọn dèn nhạt đến gần như không ngửi ra mùi gì làm nhóm Trương Diệu hôn mê, giải quyết bốn người sống sót cảnh giác rất cao.
Lão Hồ tới lui mấy lần kéo bốn người Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo, ông hưng phấn xoa tay. Những người này... Người... Đã bao lâu ông không 'ăn'? Thật nhớ vị thịt người. Lão Hồ nhớ đến vị ngon ông ngủ cũng mơ thấy, tay lau nước miếng chảy ra. Lão Hồ chờ ngày này rất lâu rồi, rốt cuộc lại gặp phải người sống sót.
Ông lão tên Lão Hồ tên thật là Hồ Quảng Nghĩa, như ông nói đúng là đầu bếp trên du thuyền, rất thích thực vật, mỗi ngày không thể rời khỏi mỹ thực ông rất yêu. Cho đến khi con thuyền ra biển, xảy ra ngoài ý muốn kỳ bí khủng bố, chuyến hành trình đáng sợ mở ra. Trong chuyến đi ác mộng đó, lần đầu tiên Lão Hồ biết có một thức ăn cực ngon trên thế giới này.
Đó là... Thịt người.
Lão Hồ nhớ lại đoàn ngày trên du thuyền, mọi người nhận thực vật ngày càng ít, giảm đồ ăn cực kỳ ít ỏi. Lão Hồ phụ trách chia đồ ăn ngẫu nhiên kiếm được chút ích lợi khi đó cũng không thể lấy càng nhiều hơn. Mắt mọi người nnhư quỷ đói, bộ dạng đáng sợ sắp tan vỡ. Nếu ai dám to gan cướp đồ ăn của bọn họ sẽ dẫn đến cuộc chiến liều mạng. Nhiều người vì cuộc chiến tranh giành mà chết.
Lão Hồ luôn hành động cẩn thận, sẽ không tùy tiện tranh giành với ai. Lão Hồ chỉ có thể siết chặt lưng quần ăn thức ăn chưa đủ nhét răng. Mãi khi ăn hết sạch đồ ăn, Lão Hồ không thể tìm được một chút cặn.
Mấy ngày liên tục không ăn gì, Lão Hồ đói đến mắt thấy ảo giác, toàn là sao vàng bay lượn. Lão Hồ co ro sau cánh cửa phòng bếp, cuộn người nằm nghiêng dưới đấp xoa bụng kêu ục ục. Một tay Lão Hồ cầm túi đồ ăn đã rỗng, khi ông tuyệt vọng nghĩ mình sắp chết đói thì lỗ tai bỗng nghe có thanh âm.