Trương Diệu nhỏ giọng nói với Bùi Yến:
- Ăn, đừng để chúng nó nghi ngờ.
Mắt Trương Diệu liếc hai bên ý bảo Bùi Yến hãy chú ý hành động của các thú nhân Xích Kha xung quanh.
Bùi Yến dời ánh mắt nhìn thú nhân Xích Kha bên cạnh được nô lệ hầu hạ đút ăn mới biết hành động kỳ lạ của Trương Diệu là sao. Bùi Yến hé môi, ăn miếng trái cây Trương Diệu giơ thật lâu.
Trương Diệu ôm tâm lý trả thù, khó chịu vì buộc phải sắm vai nô lệ còn hầu hạ người, Trương Diệu rất là ân cần đút trái cây chua chết người vào miệng Bùi Yến. Thấy Bùi Yến cắn trọn trái cây, vì chua mà nhíu mày, mặt Trương Diệu nở nụ cười gian trá, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn trở nên dịu dàng nhiều.
Bùi Yến nhìn khuôn mặt điển trai cười gian, đôi mắt đen sáng ngời, bất giác hắn ngừng nhai. Chờ khi Trương Diệu lại cười đưa trái cây đến bên miệng Bùi Yến, hắn bản năng nhẹ cắn ngón tay cách mình thật gần.
- A!
Tay cầm trái cây bỗng bị cái gì ấm nóng bao bọc, ngón tay bị cắn ngậm. Trương Diệu ngẩn ngơ một giây ngó Bùi Yến nhìn mình chằm chằm, mắt híp, trong con người chứa cảm xúc sung sướng. Đầu tiên là dùng lưỡi cuốn trái cây kẹp giữa ngón tay Trương Diệu vào miệng, rồi cắn một phần ngón trỏ, khẽ ma sát. Trương Diệu cảm giác đầu ngón tay bị hơi nóng bao bọc, đầu lưỡi mềm vòng quanh ngón trỏ. Trương Diệu kiềm không được giật giật tay qua một lúc mới ổn định lại, lấy lại tinh thần khỏi cơn giật mình. Trương Diệu rút tay ra khỏi miệng Bùi Yến, xúc cảm ấm áp chưa tan, đầu ngón tay còn đọng lại cảm giác tê dại.
Chuyện gì thế này? Trương Diệu không hiểu nổi cái tên Bùi Yến đến bây giờ, trong hoàn cảnh này còn chơi chiêu này, không lẽ là phản ứng bản năng? Giống như... Đang dụ dỗ anh.
Trương Diệu nhớ đến Bùi Yến mặt mày khắc sâu lập thể, đẹp trai rồi lại có chút nét trẻ con, thẳng thắn, đôi mắt nâu nhạt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mình, thè lưỡi liếm đầu ngón tay anh. Hành động đó chẳng những không khiến Trương Diệu phản cảm thấy buồn nôn mà tim bỗng đập nhanh. Trương Diệu cảm thấy chắc tại vừa rồi ăn nhiều trái cây chua lên tận não mới bị một người từ trong ra ngoài đậm chất đàn ông mê hoặc một giây.
Thật đáng ghét. Trương Diệu không rảnh quan tâm Bùi Yến thắc mắc tại sao anh không đút tiếp, hoàn toàn không cảm thấy chuyện hắn vừa làm mập mờ cỡ nào. Trương Diệu rối rắm nhét hết các mảnh trái cây còn lại vào miệng Bùi Yến, còn anh thì dời mắt đi muốn bình ổn trái tim đập dồn dập.
Trương Diệu dời tầm mắt vừa lúc nhìn hướng thú chủ và hai nô lệ của nó. Thú nhân Xích Kha được hầu hạ dường như thấy phiền đút ăn từng miếng, giật lấy trái cây từ tay nô lệ tự mình lột ăn. Thú nhân Xích Kha đó cầm trái cây chính là trái đầu người, có hình dạng giống mặt phụ nữ.
Thú nhân Xích Kha kia tách trái cây từ phần đỉnh ra, bên trong chảy chất lỏng đỏ dính đặc, màu rất giống với máu. Bên trong vỏ trái đầu người một mảnh đỏ rực, như đầu người thật bị xé lớp da. Chính giữa trái đầu người lộ ra một trái màu vàng nhạt to trông như hạch đào.
Trương Diệu cảm thấy nó càng giống với não người.
Trái cây giống não người lộ ra hoàn toàn theo vỏ trái cây bị thô lỗ tách mở. Thú nhân Xích Kha móc trái cây giống não người từ trong chất lỏng đỏ ra, vung tay ném da trái đầu người không thể ăn xuống đất. Vỏ trái cây như da người bị xé nát mềm oặt dán mặt đất. Thú nhân Xích Kha cầm phần có thể ăn bỏ hết vào miệng, nhai mạnh, có thể nghe thấy tiếng 'rôm rốp' giòn vang, chắc thịt trái cây là loại giòn.
Nhưng nhìn sao thì từ bề ngoài lẫn bên trong trái đầu người đều kinh dị, máu me. Trương Diệu nghĩ dù anh có tò mò, đói đến đâu cũng sẽ không muốn ăn thử nó.
Trương Diệu đang suy nghĩ chuyện trái đầu người thì vạt áo choàng bị Bùi Yến giật nhẹ.
Trương Diệu quay đầu, nghi hoặc hỏi:
- Như thế nào?
Bùi Yến không nói, chỉ con đường đối diện dòng suối nhỏ bày nhiều tiệm có một đám thú nhân Xích Kha bước xuống từ bậc thang Nghịch Căn Ô Thụ chính giữa bộ lạc. Trong tay mỗi thú nhân Xích Kha xách một vật hình dạng quái dị.
Vật quái dị đó là một phụ nữ.
Đúng vậy, Trương Diệu không hóa mắt. Trương Diệu còn tưởng thú nhân Xích Kha không hứng thú với phụ nữ, thấy trong bộ lạc toàn là giống được và giới tính nam, Trương Diệu sắp quên còn có phụ nữ. Không ngờ đám thú nhân Xích Kha đi xuống từ Nghịch Căn Ô Thụ khiêng mấy phụ nữ.
Chỉ khoảng năm phụ nữ, tuổi hơn bốn mươi hoặc hai mươi mấy, quần áo rách nát không đủ che thân, còn lại chút vải dệt treo trên thân thể gầy chỉ còn da bọc xương. Xem trạng thái thì bọn họ không sống quá tốt.
Có hai phần ba nữ giới bị thú nhân Xích Kha khiêng khắp người tím bầm, miệng tràn ra chất lỏng màu da cam tràn ra, giống vết máu nhưng sao có màu da cam? Những người phụ nữ trợn to mắt lật ra sau lộ tròng trắng, người run rẩy, bộ dạng và biểu tình vô cùng đáng sợ.
Trừ số phụ nữ biến thành như vậy, có hai người biến đổi hình dạng, toàn thân nổi gân xanh nhô lên từ làn da trắng. Da trắng như bạch tạng, hai người nhắm mắt dường như ngủ say. So với mấy phụ nữ ngoại hình đáng sợ thì biểu tình của hai người không quá khủng bố. Trương Diệu cảm thấy tình huống của hai người đó tốt hơn mấy phụ nữ khác một chút.
Nếu không phải mấy phụ nữ bị thú nhân Xích Kha khiêng còn run rẩy, cánh tay ngẫu nhiên co giật, Trương Diệu nhìn bộ dạng thê thảm da bọc xương tưởng đâu họ đã chết rồi.
Nhiều thú nhân Xích Kha đang ăn thấy đội thú nhân Xích Kha khêng thân thể phụ nữ đi qua người chúng nó thì hưng phấn gào rống, dường như đang nói chuyện. Tất nhiên Trương Diệu không hiểu tiếng thú hú quái dị, không cần anh chọt Bùi Yến thì hắn cũng tự giác đứng dậy đi tới cạnh anh.
Bùi Yến phiên dịch:
- Chúng nó hỏi lần này có mấy dị hóa thụ chủng thành công.
- Thụ chủng?
- Không biết.
Bùi Yến cũng không hiểu chúng nó nói thụ chủng là có ý gì, tiếp tục vãnh tai thính nghe thú nhân Xích Kha đối thoại.
Bùi Yến phiên dịch cho Trương Diệu:
- Đám thú nhân nói lần này dùng hết chỉ có hai thụ chủng thành công dị hoá, phụ nữ khác đều thất bạ lát nữa chờ chết rồi có thể ăn.
- Ăn...
Trương Diệu lại rũ mi mắt nhìn những phụ nữ màu da bién thành kỳ quái, biểu tình vặn vẹo cực kỳ thống khổ. Trương Diệu không biết có phải cái chết là giải thoát cho bọn họ không, nhìn các phụ nữ thân thể gầy yếu suy dinh dưỡng có thể đoán được bọn họ bị thú nhân Xích Kha hành hạ, cầm tù, sống khốn khổ hơn đàn ông nhiều. Không có nhiều thực vật để no bụng, trên người còn vết cào của thú nhân, chịu đủ hành lạ, ngược đãi.
Không hiểu đám phụ nữ này vì lý do gì mà lên đảo, cũng không biết bọn họ bị nhốt bao lâu đến bây giờ mới bị thú nhân Xích Kha kéo ra trong ngày tế lễ. Nếu bên trong có nhóm người cha của Bùi Yến chắc bây giờ đã muộn, không cứu được nữa. Nhìn những phụ nữ chỉ thở ra chứ không hít vào, anh thầm nghĩ.
Thú nhân Xích Kha còn đang nói chuyện, các phụ nữ làn da biến xanh tím mặt cúi xuống đất nôn ọe các bãi chất lỏng da cam, ói đầy đất. Có nhiều mảnh vụn như nội tạng đỏ rực bị ói xuống đất. Các thú nhân Xích Kha không muốn dính vào những chất lỏng này, thả ta ra ném các phụ nữ không có sức nhúc nhích xuống mặt đất phủ đầy đá vụn sắc nhọn. Các phụ nữ bị quăng xuống đất lại ói ra mấy bãi, vài phút sau người co giật như điện hơn mười giây thì cứng ngắc, tư thế tay chân vặn vẹo không nhúc nhích.