Đảo Dị Chủng

Chương 88: Chương 88




Lục Bác Minh đứng chết trân, mấy thứ này rốt cuộc là cái gì?

Tiếng người phụ nữ trung niên sốt ruột hét chói tai:

– Tiểu Lượng!

Những sợi tơ trắng sợ hãi rụt trở vào đầu cậu bé, tốc độ siêu nhanh làm Lục Bác Minh nghi ngờ mới rồi có phải gã đã hoa mắt?

Cậu bé không nói chuyện, bị người phụ nữ trung niên vọt tới bên cạnh nhấc bổng lên. Người phụ nữ trung niên nâng cơ thể nhỏ bé, vỗ bụi đất dính trên người cậu bé.

Người phụ nữ trung niên lải nhải:

– Con đó, phá quá, người dơ dáy hết rồi. A? Tay con đang cầm cái gì? Tiểu Lượng, con tìm một con chim? Kiếm đâu ra? Con có bị thương không?

Người phụ nữ trung niên xem xét người cậu bé từ trên xuống dưới, không thấy có chỗ nào bị trầy trụa làm bà thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ trung niên định giật lấy con chim trong tay cậu bé.

Hai tay cậu bé siết chặt, nhưng rất nhanh người phụ nữ trung niên đã giật được con chim.

– Ủa? Con chim đã chết? Sao mắt còn nhúc nhích? Máu...?

Người phụ nữ trung niên sờ thân chim, chất lỏng ấm nóng dính đầy tay như là máu. Người phụ nữ trung niên cúi đầu quan sát vị trí mi mắt khép lộ ra hai cái hốc trống rỗng, máu từ trong đó trào ra ngoài. Nếu không phải sờ thân chim còn hơi ấm thì người phụ nữ trung niên nghi ngờ nó chết từ lâu, cơ thể mục rữa.

Nếu đổi lại thường ngày người phụ nữ trung niên sẽ ghét bỏ ném con chim đi ngay, nhưng... Đã nhiều ngày bọn họ không ăn được thứ gì đàng hoàng. Người phụ nữ trung niên nhìn con chim chết còn ấm trong tay, bà nuốt nước miếng, nhớ lại cách chế biến các món chim ngon lành và mùi vị của chúng. Bụng người phụ nữ trung niên đánh trống, bây giờ chỉ cần là động vật chưa hoàn toàn mục rữa thì bà dám ăn hết.

Người phụ nữ trung niên dùng cọng cỏ cột hai chân chim treo bên hông, một tay nắm tay con trai định quay về đường cũ. Nhìn lên bầu trời đã tối sầm, người phụ nữ trung niên không muốn tiếp tục mạo hiểm tìm đồ ăn cho mọi người. Có con chim to như vậy người phụ nữ trung niên có thể nấu canh thịt chim nấm, ban đêm lạnh lẽo được ăn canh nóng hổi lại no bụng là chuyện rất khó có.

Người phụ nữ trung niên dắt tay cậu bé định quay về, Lục Bác Minh cũng xoay người đi theo. Bây giờ Lục Bác Minh toàn chăm chăm chú ý vào mấy sợi tơ trắng chui ra từ miệng vết thương của cậu bé. Mấy thứ đó là cái quỷ gì? Hay cơ thể cậu bé biến dị? Không thể tùy tiện ra kết luận khủng bố này, Lục Bác Minh tiếp tục âm thầm quan sát.

Khi ba người quay về chỗ cũ, có hai chỗ trú ghép thành hình chữ Lđơn giản được dựng xong. Khuông giá vững chắc, những người khác trải lá cây chắn gió. Vì thời tiết đêm nay trông sắp có mưa nên bọn họ dựng lều kiểu nghiêng một bên, chủ yếu là để che gió đêm. Lửa đã được đốt cháy. Người phụ nữ trung niên cầm thức ăn bà và Lục Bác Minh tìm được chuẩn bị, bắt tay vào nấu món gì đó cho mọi người.

Khi nấu nướng người phụ nữ trung niên xẻ con chim chết kỳ dị ra, thấy nội tạng bên trong có một nửa bị hòa tan, nội tạng rất ít. Người phụ nữ trung niên không để ý, bà cho rằng khí quan sinh vật kỳ lạ này vốn nên là như vậy.

Người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn thanh lý xong nguyên liệu nấu ăn, nâng giáp xác dày chắc của động vật hình tròn bọn họ nhặt trên đường đi làm cái nồi, bỏ hết nguyên liệu vào trong, nấu chín.

Đám người sống sót húp hết món thập cẩm, rồi vây quanh bên đống lửa, im lặng thẫn thờ. Bọn họ không có tâm tình trò chuyện.

Hoàng Bân ngay từ đầu đã bị chuột lạ cắn thương, dường như vết thương nhiễm trùng, không có thuốc kháng sinh hay dược vật gì khiến miệng vết thương nổi lên bọt vàng nửa trong suốt. Thịt quanh vết chỉ khâu lại sưng tấy, Hoàng Bân vừa đau vừa ngứa nhưng không thể đụng vào. Sắc mặt của người đàn ông ít lời Hoàng Bân càng khó xem hơn, không ai dám bắt chuyện với gã đang trong tâm trạng cực kỳ tệ.

Lục Bác Minh lại lên cơn nghiện, gã ngáp ngắn ngáp dài. Lục Bác Minh không thích bị người nhìn bằng ánh mắt tò mò, phát hiện hành động kỳ lạ của gã nên làm bộ quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên. Không thấy cậu bé đâu, những điều này khiến tâm tình Lục Bác Minh càng khó chịu hơn.

Lục Bác Minh đứng lên bên đống lửa, đánh tiếng chào những người khác:

– Tôi sang bên kia yên lặng một chút.

Lục Bác Minh nói xong quay người đi.

Lục Bác Minh chậm rãi đi tới chỗ bên ngoài lều, gã lại ngáp dài, người run run. Từ khi không còn nước thuốc màu lam tần suất lên cơn nghiện của Lục Bác Minh càng lúc càng thường xuyên, ngày càng trầm trọng.

Cơ thể Lục Bác Minh dễ dàng mệt mỏi, buổi tối không ngủ ngon. Mỗi khi nghiện là xương cốt như bị kiến cắn, cơ bắp đau nhức, Lục Bác Minh không chịu nổi hành hạ giày vò như vậy.

Lục Bác Minh tức giận đạp mạnh thân cây dài nhỏ trước mắt mình, gã trút giận làm nhánh cây lắc lư, lá cây ma sát phát ra tiếng xào xạc.

Lục Bác Minh nhẫn nhịn thật lâu, cơ thể đau nhức dần bình tĩnh lại. Đầu Lục Bác Minh ướt đẫm mồ hôi, gã xoay người, loang thoáng trông thấy một người nằm co ro trong lều. Người đó là... Cậu bé, hóa ra bị mẹ nó cho đi ngủ trước?

Lục Bác Minh ngẫm nghĩ, đi hướng lều, quan sát cậu bé nằm nghiêng người dường như đã ngủ.

Màu da cậu bé trong ánh lửa từ xa chiếu tới càng thêm xám trắng, lồng ngực hoàn toàn không phập phồng, môi tím lịm. Bộ dạng cậu bé trông như cái xác nằm yên chứ không phải vật sống.

Lục Bác Minh đang thấy nghi ngờ màu da kỳ lạ của cậu bé chợt phát hiện gò má nó trơn bóng bỗng nhô lên, giống như có con sâu dài bò dưới lớp da xám trắng. Lại qua một lúc, có nhiều chỗ nhô lên hơn như một sợi dây luồn qua khắp gò má. Làn da cậu bé hõm xuống rồi lại nhô lên, kinh dị làm cho người ta sợ hãi.

Hiện tại Lục Bác Minh không còn hít nước thuốc màu lam nữa, nếu không gã đã cho rằng thứ trông thấy là ảo giác phê thuốc. Lục Bác Minh nhìn đôi mắt cậu bé chậm rãi mở ra, môi hé mở, mặt nó lộ ra ba cái hố đen trống hoác.

Thật sự là hố đen, miệng và mắt cậu bé đen như mực, không có tròng mắt hay đầu lưỡi. Hốc mắt trợn to không con ngươi, miệng không có lưỡi. Vài giây sau một bó sợi tơ trắng quấn quýt nhau nhanh chóng thò ra từ hốc mắt, miệng mũi cậu bé vươn lên trên, kéo dài trong không trung, mỗi sợi tơ ngọ nguậy. Lục Bác Minh hoảng hồn thụt lùi mấy bước.

Thấy tình hình cậu bé không ổn, Lục Bác Minh kinh hoàng vội hét với đám người ngồi bên đống lửa không biết chuyện gì xảy ra.

– Này! Mọi người mau lại đây!

* * *

Luc tiếp tục kể cho Bùi Yến, Trương Diệu nghe. Cha Bùi Yến tìm một tảng đá to dựng thẳng vẽ ra cho mọi người thấy rõ con đường hơn. Cha Bùi Yến vẽ phóng to nội dung tấm bản đồ nhỏ trong tay mình, thói quen ở góc dưới ký tên mình.

Mọi người chỉ vào hình trên tảng đá, lên kế hoạch thảo luận bước tiếp theo nên đi như thế nào để nhanh chóng tới gần khu vực gỗ nổi mình muốn. Để ký hiệu vị trí bọn họ đang ở, cố ý đánh dấu x ký hiệu hang đá trên bức tranh.

Mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức, băng bó cho người bị trật chân xong xuất phát lên đường. Lần này bọn họ có vị trí chính xác, tin tưởng sẽ không đi lung tung như mấy ngày trước làm tốn thời gian và sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.