Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Giản Ninh đứng trước cửa sổ, nhìn về cổng tiểu khu đã thấy một đám phóng viên vác camera chuyên dụng thủ ở đó.
Khi xe của những hộ gia đình khác đi ra đều bị bọn họ nhìn chằm chằm, duỗi cổ vào trong xe ngó nghiêng, xác định trong xe không có người bọn họ muốn tìm mới có thể thông qua tầng tầng lớp lớp “kiểm duyệt” để ra ngoài.
Làm phiền người dân như vậy khiến lòng Giản Ninh chán ghét.
Cô kéo màn, ở trong phòng khách đi tới đi lui. Cầm điện thoại lên là thấy trên Weibo như muốn nổ tung, con số màu đỏ bên tiêu đề không ngừng tăng cao, cao đến mức cô không muốn xem điện thoại nữa.
Lại qua một lúc lâu sau, Trình Dập gọi điện thoại đến…
Trình Dập: “Alo, cục cưng. Đều tại anh không cẩn thận.”
Giản Ninh: “Đâu phải, tại tối qua em giữ anh lại, trách em mới đúng.”
Nam nữ yêu nhau muốn thân thiết có gì gọi là sai đâu. Chỉ trách bọn họ đều là nhân vật của công chúng.
Trình Dập cười cười, không tiếp tục tự trách: “Đừng sợ, anh sẽ xử lý toàn bộ. Một lát Dương Hi sẽ đến chỗ em, em chỉ cần tham gia buổi công chiếu, những việc khác anh sẽ giúp em đẩy hết. Tạm thời chúng ta tránh đầu gió, đợi bớt hot sẽ trở lại làm việc.”
Ánh mắt Giản Ninh lấp lóe: “Như vậy có ổn không? Công việc đều đã ký kết xong, mọi người sẽ rất khó xử.”
Trình Dập dịu dàng đến cùng cực: “Vì em, không có việc gì là khó.”
Có Trình Dập ở đây, Giản Ninh chưa bao giờ phải cẩn thận quan tâm những việc này của mình.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại trong văn phòng Trình Dập vang lên không ngừng, anh nghe xong một cuộc cuộc kia lại đến, vì thế nói với anh: “Anh cứ bận đi, không cần lo lắng cho em. Em ở nhà chờ Dương Hi đến.”
Trình Dập “Ừm” một tiếng, định nói gì đó nhưng sau lại lựa chọn không nói.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Ninh ném nó sang một bên, cả người vùi vào sofa. Ngơ ngác nhìn trần nhà, cô bỗng cảm thấy mình yêu đương còn hơn là phạm tội. Cô che mắt, hít sâu, cô cảm thấy mình bị khó thở.
Giữa trưa, chuông cửa vang lên.
Giản Ninh mở cửa thì thấy Dương Hi dẫn đầu, phía sau là trợ lý, stylist và bảo vệ, đếm cẩn thận có thể lên đến mười mấy người.
Giản Ninh bật cười: “Thế trận lớn vậy à, đang chuẩn bị lên chiến trường sao?”
Dương Hi nói: “Em cho là lát nữa em đi có khác gì ra chiến trường không?”
Để nhóm bảo vệ trong phòng khách, ghế sofa và ghế tựa đều chật ních. Trợ lý mang cho Giản Ninh một phần salad, Giản Ninh ăn chưa được hai miếng đã bị chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc một trái một phải dắt vào phòng ngủ tạo hình. Sau khi Dương Hi gọi vài cú điện thoại cũng chen vào phòng ngủ.
Sau khi Giản Ninh bị nhóm người stylist “cải tạo”, đứng lên dạo qua một vòng trước mặt Dương Hi.
Trên người Giản Ninh mặc một chiếc váy ren đen dài, trong gợi cảm có nghịch ngợm, lớp makeup tiêu chuẩn mát mắt, có thể sống sót qua những màn ảnh có độ phân giải cao.
Dương Hi nhìn kĩ từ đầu đến chân, vừa lòng gật đầu, để nhóm stylist ra ngoài trước.
Dương Hi nắm tay Giản Ninh, hai người ngồi xuống mép giường, dặn cô lần đầu đến đó phải làm gì…
“Em phải nhớ kĩ, nếu có phóng viên hỏi chuyện em và ông chủ Trình, em có thể cho qua thì cho qua, không cho qua được thì giả vờ như không nghe thấy, tóm lại là đừng đáp lại. Chuyện lần này khó mà giải thích kĩ được, biện pháp tốt nhất là để mọi người dần quên chuyện này đi.
Giản Ninh ngẩng đầu, lông mi khẽ run, thử thăm dò: “Chị nói… Tụi em có thể công khai rằng đang yêu nhau không?”
“Tuyệt đối không được.” Dương Hi trả lời ngắn gọn dứt khoát, “Nữ minh tinh đang nổi tiếng mà công bố đang yêu đương chưa từng có ai có kết quả tốt. Nếu em muốn công khai cũng phải chờ em bớt hot rồi bàn lại. Còn nữa, Giản Ninh tên của em không chỉ thuộc về mình em, còn có đoàn đội phía sau em nữa. Công ty nâng đỡ em không dễ, dù ông chủ Trình không cần nhưng em nghĩ đến chị, Lý Dao và những người khác đi, phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tạo ra một Giản Ninh thứ hai?”
Giản Ninh hít sâu, cảm giác khó thở lại ập đến, cô gật đầu: “Em hiểu rồi.”
**
Buổi tối, Giản Ninh đi đến phòng hội nghị của nhà hàng, mọi người trong đoàn phim “Giang Sơn Mỹ Nhân” đều ở đây, định cùng nhau tham gia buổi công chiếu.
Giản Ninh vừa vào cửa, đã chủ động đi về phía Lư Hoài, dọc đường cũng chào hỏi với mọi người, trên mặt treo nụ cười xin lỗi.
Sau khi bắt tay, cô thành khẩn xin lỗi Lư Hoài: “Thật xin lỗi đạo diễn Lư, trước khi phim công chiếu lại xảy ra việc này, đã khiến ngài và đoàn phim thêm phiền toái rồi.”
Lư Hoài sờ cái đầu bóng lưỡng, cười nói: “Không quan trọng, không quan trọng, đạo diễn Trình đã nói với tôi trước rồi. Trong khoảng thời gian này cô đừng quan tâm quá nhiều, nếu bị truyền thông hỏi vấn đề của cô, tôi sẽ trả lời thay cô.”
Giản Ninh gật đầu rồi cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”
Lư Hoài gọi những người khác, Giản Ninh ngồi xuống bên cạnh Tào Mẫn Nghi.
Tào Mẫn Nghi cười nói: “Cô ngốc, cô không cần giải thích. Chuyện này của cô mà bị lôi ra nói, phim cũng sẽ hot theo thôi, đạo diễn Lư vui đến điên mất.”
Giản Ninh suy sụp thở dài.
Tào Mẫn Nghi cười nói tiếp: “Chuyện cô với đạo diễn Trình là thế nào ấy? Có muốn công khai không?”
Giản Ninh cúi đầu: “Đâu có dễ như vậy. Đây đâu chỉ đơn giản là chuyện giữa hai chúng tôi, sau lưng còn liên quan đến công ty, sau công ty còn vô vàn mối quan hệ…” Cô càng nghĩ càng đau đầu, rõ ràng không muốn, lại thở lại.
Tào Mẫn Nghi nhún vai: “Nổi như cô mà đến nơi nào cũng phải khiêm tốn ứng xử, đúng là khổ thật chứ. Nhưng mà… một đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có thể vì yêu mà làm liều cũng có thể coi là chuyện tình đẹp. Đợi khi già nhớ lại cũng sẽ thấy mình rất phong độ đấy chứ.”
Giản Ninh ngẩng đầu, cảm thấy cô ấy nói có lý. Nhưng nghĩ lại những việc phải làm, cô liền đánh mất dũng khí.
Xúc động cũng là một loại thiên phú.
Đêm công chiếu, Giản Ninh bao thầu tất cả sự chú ý.
Trọng điểm của mọi người đương nhiên là hỏi chuyện giữa cô và Trình Dập, toàn bộ quá trình đều bị cô giả ngu làm lơ.
Khi ngồi xuống hưởng thụ thành quả lao động của mình, nội dung điện ảnh quả thật khiến cô trợn mắt há mồm.
Cái này là bộ môn xiếc nào thế? Đạo diễn nghiệp dư quay điện ảnh online cũng mạnh hơn bộ này nhiều!
Cũng vì thay đổi quá nhiều lần nên kịch bản rất gượng gạo, sau khi cắt nối biên tập thì trở nên khó thể hiểu nổi. Phim kết thúc, cái gì xong cũng đã xong, tất cả cảm xúc của nhân vật đều trở nên không thể giải thích.
Giản Ninh rất muốn che mặt đi, nhưng sợ bị chụp lên hot search nên chỉ có thể gắng gượng xem xong.
May mà hiện tại cô có 'chuyện xấu' nên phóng viên chỉ lo truy hỏi chuyện xấu. Nếu không để bọn họ xem hết, không biết khi bị hỏi cô nghĩ thế nào, cô phải trả lời ra sao nữa.
Cô lén lấy điện thoại ra, nhắn tin wechat cho Dương Hi: “Lát đón em ở cửa sau nhé.”
Dương Hi ở phía sau xem phim, ngầm hiểu: “Được.”
Mười phút trước khi phim kết thúc, Giản Ninh khom lưng cùng Dương Hi lén lút rời khỏi rạp bằng cửa sau.
Trên xe bảo mẫu.
Giản Ninh nhìn hàng loạt đèn đường nhanh chóng lùi về phía sau: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Dương Hi: “Chỗ ở hiện tại của em chắc chắn đều có người mai phục, trở về chính là chịu chết. Về công ty trước đi.”
Dn: “Dạ.”
Sau khi đến Trục Ảnh, cửa công ty cũng có phóng viên nhưng nghệ sĩ về công ty là chuyện hết sức bình thường, bị chụp cũng không sợ.
Giản Ninh xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên thấy văn phòng Trình Dập vẫn còn sáng đèn. Cả ngày đều bị áp lực đè nén, bây giờ cô chỉ muốn vùi vào trong lòng Trình Dập, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng sẽ quên sạch, chỉ muốn cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Dương Hi thấy Giản Ninh ngẩng đầu ngẩn người, kéo cô bước nhanh vào Trục Ảnh.
Bảo vệ đứng canh trước cửa và cửa thang máy tầng ba, sau khi cùng trợ lý đến phòng quản lý nghệ sĩ ở tầng hai, Dương Hi và Giản Ninh cùng đi đến văn phòng Trình Dập.
Dương Hi gõ cửa, Lý Dao mở cửa.
Giản Ninh thấy Trình Dập trong phòng làm việc, tủi thân bĩu môi, hốc mắt đỏ lên, chạy nhanh nhào vào lòng anh.
Lý Dao và Dương Hi lần đầu thấy Giản Ninh chủ động như vậy, trên mặt cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Trình Dập nhìn bọn họ, đang do dự có nên nói với Giản Ninh rằng hai người kia vẫn còn ở đây không. Nhưng cúi đầu thấy Giản Ninh đang run run,liền quyết định anh không quản được nhiều như vậy, bạn gái mình muốn ôm thì ôm, có làm sao!
Một tay ôm eo Giản Ninh, tay kia vỗ về lưng cô, ngoài miệng nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao cả, đều qua rồi.”