Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: song_nhi
Trong lòng Trình Dập cảm thấy Giản Ninh có thể muốn nói chia tay với anh. Anh không muốn đối mặt với vấn đề này và cũng không muốn nghĩ về nó.
Sau khi về thành phố A được một tuần, rõ ràng hai người đã hẹn nhau ra nói chuyện thì đột nhiên một người lúc nào cũng có thể có mặt như Trình Dập đột nhiên bắt đầu bận rộn nhiều việc.
Lúc đầu, Giản Ninh còn tưởng anh bận rộn thật nhưng đến thời gian để gặp mặt còn không có thì quá bất thường rồi. Sau đó cô nghĩ lại, có thể là do Trình Dập đang muốn trốn tránh cô.
Giản Ninh bất đắc dĩ cười cười, cô cũng đâu phải là chủ nợ của anh.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Trình Dập: Chúng ta vẫn nên gặp nhau một lần. Có mấy lời phải gặp mặt để nói, dù sao cũng không phải chuyện đùa.
Hơn ba giờ sau Trình Dập mới trả lời cô: Bây giờ anh sẽ đến chỗ em.
Khi đó Giản Ninh đang ngủ, sau khi thấy tin nhắn của anh thì nhìn đồng hồ, đã là hai giờ đêm rồi… Nhưng nghĩ đến chuyện muốn nói, ngay cả chút buồn ngủ cũng không còn, ngồi dậy trả lời: “Được, em chờ anh.”
Bốn mươi phút sau, chuông cửa nhà Giản Ninh vang lên.
Giản Ninh mở cửa, thấy Trình Dập đội nón, đeo khẩu trang, “Anh bị bệnh sao?”
Trình Dập lắc đầu, đi vào, tháo khẩu trang xuống nói: “Không có, anh sợ bị người khác nhận ra rồi bị chụp ảnh gì đó, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến em.”
Giản Ninh cúi đầu, “Cảm ơn.”
Sau khi đóng cửa, Trình Dập ôm chặt lấy Giản Ninh, dán sát tai cô thì thầm: “Anh rất nhớ em.”
Hai người đã gần hai tháng chưa gặp, Giản Ninh sao lại không nhớ anh, tay vừa duỗi ra định vòng lên định ôm ngược lại anh thì thoáng ngừng một chút rồi để xuống.
Giản Ninh hỏi: “Anh muốn uống gì? Trà hay cafe?”
Trình Dập buông cô ra, đi đến bên sofa ngồi xuống, “Không cần phiền phức như vậy đâu, nước lọc là được rồi.”
Giản Ninh lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh ra, hơi lạnh phả vào tay quá lạnh nên cô đổ ra một cái ly, lại pha thêm chút nước ấm, thử thấy nhiệt độ vừa phải, đã uống được nên cầm ly đặt trước mặt Trình Dập.
Trình Dập nhìn ly nước, không cầm lên uống ngay mà chờ chuyện Giản Ninh muốn nói với anh.
Giản Ninh ngồi bên cạnh anh, ở giữa hai người còn cách một khoảng, xoa xoa lòng bàn tay, mắt nhìn vào ly nước trên bàn.
“Trình Dập, em…”
“Thật ra…, ừm, anh có cảm nhận được hay không…”
Trình Dập hỏi: “Em muốn chia tay với anh hả?”
Giản Ninh không biết vì sao, rõ ràng đây là chuyện cô đã nghĩ kỹ lại đột nhiên không biết nên nói với anh thế nào. Hiện tại anh đã hỏi, tim cô đập nhanh nửa nhịp, khó khăn gật đầu, “Dạ.”
Trình Dập khẽ dựa vào salon, cũng không biết là thất vọng hay là tức giận.
Anh hỏi: “Chỉ vì một bộ phim?”
Hỏi xong lại như thấy trào phúng mà lắc đầu.
Giản Ninh nghe xong thì trong lòng bùng lên một đám lửa nhưng cô không muốn cãi nhau với anh. Trình Dập đối xử tốt với cô, trong lòng cô hiểu rõ nên cô muốn chia tay trong hòa bình.
Trong phòng khách đã im lặng mấy phút, cuối cùng là Giản Ninh dùng tiếng thở dài phá vỡ sự im lặng đó.
“Trên lý thuyết, hai người chúng ta đều ở trong giới showbiz này có lẽ sẽ càng thông cảm giúp đỡ nhau mới đúng. Nhưng mỗi khi em phỏng vấn đều muốn giấu quan hệ giữa chúng ta, anh nhân nhượng em nên phải trốn tránh, em thấy rất có lỗi. Từ khi bắt đầu, em cảm thấy em đối xử tốt với anh hơn một chút, nghe lời hơn một chút, dù ít dù nhiều thì sẽ bù đắp được cho anh. Nhưng thời gian dài, tâm lý càng trở nên nặng nề hơn, sau đó chỉ cần có chuyện xảy ra, em giống những người bị suy nhược thần kinh, ý nghĩ đầu tiên đều là: Không ổn rồi, lại gây thêm phiền phức cho anh.”
Phòng khách chỉ mở một bóng đèn, không tính là quá sáng.
Trình Dập đội nón, che hơn nửa gương mặt không thấy rõ biểu cảm nhưng có thể cảm nhận được ngực anh đang phập phồng rất dữ dội như đang cố đè nén điều gì đó.
“Nếu như anh chấp nhận hết những thứ này thì sao? Cách thức ở chung giữa chúng ta bây giờ đều hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ nhiều năm của anh, anh đều chấp nhận hết để rồi em lại nói không chịu đựng nổi? Em có còn muốn thực hiện lời hứa tiếp tục ở lại bên cạnh anh nữa?”
Con đường phía trước tràn đầy cạm bẫy chông gai, vô số nguy hiểm bủa vây, nếu anh sẵn sàng tình nguyện vượt khó khăn gian khổ vì em thì em có còn muốn đi cùng anh không?
Giản Ninh nghe hiểu những gì anh muốn nói, nước mắt liền chực trào. Cô cũng dựa vào sofa, ngửa đầu lên, nuốt nước mắt ngược vào trong. Cô đợi cho đến khi tâm trạng ổn định rồi mới nói lại, nhưng không ngờ giọng vẫn vương chút nức nở.
“Nếu như yêu nhau mệt mỏi như vậy thì cần gì phải vậy chứ?”
Trình Dập cầm tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp còn lòng bàn tay cô lạnh buốt.
“Không còn lựa chọn khác sao em?”
Lựa chọn khác? Giản Ninh nghĩ, có thể là cô buông bỏ việc quay phim làm người con gái ở cạnh anh? Đó là điều không có khả năng. Hoặc là tiếp tục duy trì mối quan hệ như bây giờ? Hay là muốn anh chịu đựng cảm giác như các cặp đôi đang yêu đương vụng trộm và sau này nếu có những cảnh quay nhạy cảm, hai người vẫn có thể phát sinh mâu thuẫn thêm lần nữa.
Giản Ninh cảm thấy nếu tình yêu không thể giúp nhau tốt hơn thì cũng đừng liên lụy nhau.
Hai người đi đến ngõ cụt.
Giản Ninh lưu luyến sự dịu dàng của Trình Dập nhưng quan điểm của hai người không hợp nhau.
Tay trái Giản Ninh nắm lại, ép mình nhẫn tâm, rút tay phải từ trong lòng bàn tay anh ra.
Lòng bàn tay Trình Dập trống rỗng, tim cũng trống không.
Anh không tiếp tục dây dưa.
Anh cảm thấy mình rất thất bại, đã chấp nhận nhân nhượng nhiều như vậy mà cô vẫn không muốn tiếp tục yêu đương với mình? Chẳng lẽ vì tình cảm cô dành cho anh, không sâu đậm bằng tình cảm anh dành cho cô sao? Nói đơn giản một chút là cô cũng không thích anh nhiều đến thế?
Suy nghĩ này khiến tim anh vô cùng khó chịu, thậm chí còn thấy tức giận.
Anh đứng lên, đi tới cửa, cầm nắm đấm cửa thì ngừng lại, nói với Giản Ninh: “Em không muốn bị quấy rầy đến sự nghiệp? Anh thành toàn cho em. Ngày mai anh sẽ bảo bộ phận nhân sự sắp xếp cho em một người đại diện riêng, sau này tất cả công việc của em đều do công ty sắp xếp, anh sẽ không hỏi đến nữa.”
Lời này của anh phần nhiều là sự giận dỗi, như trẻ con quấy phá, lớn tiếng nói: “Anh không bao giờ… quay về cái nhà này nữa!”
Nói xong dứt khoát ra khỏi cửa như thể chuẩn bị đi du lịch khắp nơi, nhưng trong lòng lại rất hy vọng cô sẽ nhanh chóng đưa anh về nhà.
Tiếng đóng cửa “cành cạch” vang lên, nước mắt Giản Ninh cũng không kìm nổi nữa.
Cô nằm trên ghế sofa, ôm gối khóc cả đêm.
**
Trình Dập nói giữ lời.
Hôm sau, bên cạnh Giản Ninh có thêm một người đại diện.
Phòng tài chính đã điều chỉnh sắp xếp, Trình Dập cũng buông tay hoàn toàn.
Trong tim Giản Ninh không có cảm giác thả lỏng ngược lại giống như bị ai đó lấy dao cùn đâm chọc từng nhát.
Người đại diện mới tên Trần Mỹ Quyên, là người Dương Hi tuyển bằng tuổi với Giản Ninh. Quanh năm diện denim, áo phông, túi vải, tóc dài buộc đuôi ngựa, nét mộc mạc quá tuổi.
Dương Hi tuyển Triệu Mỹ Quyên vì trước kia Trình Dập từng nói, bên cạnh Giản Ninh không cần một người có năng lực nghiệp vụ mạnh, chỉ cần đầu óc đừng quá ngu ngốc, đừng kéo chân sau Giản Ninh là được.
Triệu Mỹ Quyên là người trung thực, lanh lợi, phù hợp hết những yêu cầu của Trình Dập. Nhưng Triệu Mỹ Quyên không cảm thấy như vậy, cô ta cảm thấy nếu công ty đã giao nhất tỷ cho mình dẫn dắt nghĩa là đã công nhận năng lực của cô ta. Cho dù Dương Hi đã từng dặn dò, chỉ cần làm theo kế hoạch của công ty mà quản lý công việc của Giản Ninh là được, vì thế cô ta không buông lỏng, mà muốn làm việc chăm chỉ hơn.
Cuối cùng cơ hội tới.
Hôm nay Giản Ninh nhận lời mời quảng cáo, quay phim, hẹn riêng,... rất nhiều, từ chối cũng nhiều như lông trâu. Mà Triệu Mỹ Quyên trong đám lông trâu đó tìm được một sợi lông của con bò.
Đó là một bộ phim điện ảnh cải biên từ truyện văn học mạng của Tấn Giang, tên phim là “Giang Sơn Mỹ Nhân?, tên truyện là “Tiểu kiều thê của tướng quân”
Triệu Mỹ Quyên đọc truyện này lớn lên, có tình cảm đặc biệt với truyện này, sau khi biết đạo diễn đã mời Giản Ninh diễn, cô ta quả thật đã kích động đến mức khó thở.
Lại không nghĩ tới chỗ Dương Hi lại bỏ qua phim này.
Lý do của Dương Hi rất đơn giản, con đường Giản Ninh đã định sẵn là trên cao, phim trước kia quay đều là phim nghệ thuật là loại mang đến liên hoan phim có thể đoạt giải. “Giang Sơn Mỹ Nhân” là phim văn học mạng cải biên, bộ phim đã xác định là thương mại, có cảm giác như một bộ phim cần kiếm tiền từ lượng truy cập. Giản Ninh quay phim này không phải là đang tự hạ thấp giá trị bản thân mình sao?
Dương Hi bây giờ là người có quyền nhất trong phòng quản lý nghệ sĩ, Triệu Mỹ Quyên không dám đối nghịch với Dương Hi. Vì vậy Triệu Mỹ Quyên bắt đầu dỗ dành Giản Ninh nói phim này tốt thế nào…
“Giản Ninh, từ hồi cấp hai tớ đã đọc truyện “Tiểu kiều thê của tướng quân” này rồi cho nên tớ hiểu rất rõ văn của tác giả sâu sắc thế nào. Hơn nữa đạo diễn cũng được gọi là thiên tài giống đạo diễn Trình của chúng ta, cũng từng nhận được giải thưởng quốc tế!”
Khoảng thời gian này Dương Hi luôn cố gắng tránh vấn đề về Trình Dập trước mặt Giản Ninh nhưng Triệu Mỹ Quyên cho rằng chuyện giữa Trình Dập và Giản Ninh chẳng qua chỉ là scandal mà thôi.
Nghĩ đến anh, trong lòng Giản Ninh quặn thắt. Sau khi chia tay, muốn quên một người thật khó.
Bây giờ nghe Triệu Mỹ Quyên so sánh cảm thấy sao có thể giống Trình Dập được chứ? Trên đời này làm sao có nhiều người có tài hoa như vậy.
Cô nhàm chán mở kịch bản ra, không nghĩ tới nội dung cốt truyện cũng ổn, càng đọc càng cuốn. Cô lật bìa và trang cuối ra cẩn thận nhìn một lần cũng không thấy tên biên kịch, nghĩ thầm chẳng lẽ đạo diễn này cũng tự làm biên kịch luôn?
Triệu Mỹ Quyên thấy Giản Ninh có hứng thú với kịch bản, mỏi mắt mong chờ: “Thế nào?”
Giản Ninh nói rõ: “Kịch bản không tệ nhưng Dương Hi nói cũng có lý. Cô chưa từng hỏi qua ý kiến Dương Hi hả?”
Triệu Mỹ Quyên cho rằng Giản Ninh thích có thể thuận lợi đi đường tắt, không nghĩ tới Giản Ninh lại bắt cô ta làm theo quy trình.
Dương Hi trước kia là trợ lý của Khương Lam, không phải là nhân vật gì lớn, tuổi cũng còn nhỏ, sợ không quản lý không chặt cho nên bình thường trước mặt cấp dưới rất nghiêm túc.
Cô ta gặp Dương Hi thì có hơi sợ, cảm thấy bản thân cô ta sẽ không thuyết phục được Dương Hi.
Vì vậy trái lo phải nghĩ, quyết định bỏ qua Dương Hi tìm lãnh đạo cao cấp nhất, chào hàng cho bộ phim này.
**
Lý Dao ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu nhìn kịch bản trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Triệu Mỹ Quyên, cảm thấy đau đầu.
Triệu Mỹ Quyên khóc lóc kể lể xuýt xoa nói “Giang Sơn Mỹ Nhân” hay như thế nào, Lý Dao xoa huyệt thái dương nghĩ sao cô ta vẫn chưa nói xong.
Cuối cùng Lý Dao chịu không nổi nữa, phất tay ra, “Được rồi được rồi, cô đừng nói nữa.”
Anh ta gõ kịch bản, “Mọi người đều biết công ty chúng ta xem trọng Giản Ninh nhất. Cho nên phim Giản Ninh muốn nhận, Dương Hi nói không tính.”
Hai mắt Triệu Mỹ Quyên sáng lên, nghĩ thầm Dương Hi bình thường làm giá như thế, hóa ra trong thành phần lãnh đạo lại là người không có tiếng nói sao?
Lý Dao hiểu vẻ mặt cô ta, khẽ cười một cái, “Không chỉ Dương Hi nói không tính mà tôi nói cũng không tính mà ngay bản thân Giản Ninh cũng không tự quyết định được.”
Triệu Mỹ Quyên nghi ngờ, mấy người nói đều không tính vậy để ông trời nói mới tính à?
Lý Dao chỉ lên lầu ba rồi nói: “Mọi chuyện của Giản Ninh đều phải nghe Trình Dập mới được.”