Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Ánh sáng rực rỡ vào buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào văn phòng công ty quản lý Sơn Lam.
Giản Ninh mặc áo thun trắng rộng thùng thình với quần jean, ngồi cạnh bàn làm việc của Dương Hi lướt Weibo. Cô nhấp chuột click mở tìm kiếm hotsearch, nhìn thấy cái hotsearch đầu tiên của bảng xếp hạng, viết rất rõ ràng #Thù lao đóng phim <<Chuyện cũ Dân quốc>> của Chu Nhụy cao #
Tay cô dừng lại, ánh mắt cũng cứng ngắc, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cốt truyện bộ phim <
> mà cô thích nhất: Gấu bông cô bé ôm trong ngực bị cướp đi.
Cô dựa lưng vào ghế dựa, trong lòng cảm thấy trống trải.
Đây lại là cảm giác mất mát quen thuộc, lần trước cô có loại cảm giác này là khi nào nhỉ?
Hình như là ở trên sân khấu, khi MC đọc tên tuyển thủ cuối cùng có thể lọt vào vòng chung kết mà không có tên cô.
Rõ ràng đã từng trải qua một lần, hơn nữa trước đó đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi nhưng đến lúc bị loại, trong lòng cô vẫn có cảm giác khó chịu.
Dương Hi đang sửa sang lại văn kiện, phát hiện Giản Ninh đột nhiên yên tĩnh, quay sang muốn nhìn xem cô đang làm gì, trong lúc vô ý thấy được tin hotsearch trên máy tính.
Dương Hi sợ Giản Ninh khổ sở, vỗ vỗ vai, an ủi nói: “Chúng ta vốn là người mới, tranh giành với ảnh hậu cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, con trai chị Lam làm nhà đầu tư, anh ta làm đạo diễn, có khả năng đem IP phim lớn quay thành một bộ phim dở!”
Khóe miệng Giản Ninh cứng nhắc, vỗ mu bàn tay Dương Hi, nhẹ giọng: “Em không sao đâu.”
Lúc Khương Lam đến công ty, nhìn thấy Dương Hi đang kiên nhẫn an ủi Giản Ninh.
Hai người nhìn thấy Khương Lam ở phía sau, đứng lên, gọi: “Chị Lam.”
Đầu tiên Khương Lam nhìn thoáng qua Giản Ninh đang miễn cưỡng cười, sau đó nói với Dương Hi: “Theo tôi vào văn phòng.”
Dương Hi theo sau Khương Lam vào văn phòng, hỏi: “Chị Lam, chị có chuyện gì cần dặn dò sao?”
Khương Lam ngồi trên ghế dựa của bàn làm việc, mười ngón tay giao nhau để trên bàn làm việc, bà cúi đầu suy nghĩ xong mới ngẩng đầu lên, giống như không dám nhìn thẳng đôi mắt Dương Hi mà nhìn về phía khác nói: “Đạo diễn phim truyền hình <<Quý Phi truyện>> liên hệ với tôi nói muốn để Trương Dư Thiến diễn vai nữ chính.”
Đầu tiên Dương Hi thấy vui mừng cho Trương Dư Thiến nhưng nghĩ Giản Ninh, cô ấy chợt hiểu được vì sao Khương Lam không vui vẻ nổi. Tinh thần Dương Hi dao động trong chốc lát mới nói: “Chuyện tốt mà, cuối cùng Trương Dư Thiến cũng hết khổ rồi.”
Hai tay Khương Lam càng nắm chặt hơn, cúi đầu nói, “Là chuyện tốt. Nhưng tôi chỉ đang nghĩ, có phải tôi đã làm sai rồi hay không. Nếu dùng cơ hội hai năm nay của Trương Dư Thiến cho Giản Ninh thì có phải bây giờ Giản Ninh cũng sẽ nổi như vậy hay không. Tôi luôn muốn để Giản Ninh diễn một bộ phim lớn vậy mà bây giờ ngay cả con trai mình cũng không chấp nhận.”
Dương Hi đã sớm cảm thấy cách nâng đỡ người mới của Khương Lam không thích hợp. Cô ta ấp úng một lúc, nhìn vào bộ dạng thất bại của người đại diện kim bài ngày trước, khuyên nhủ: “Chị Lam, chị đừng nghĩ như vậy. Giản Ninh còn trẻ, bây giờ bắt đầu nhận vai diễn cũng không muộn. Chúng ta không thể nào một phát nổi tiếng vậy thì hãy chậm rãi tích lũy kinh nghiệm thôi.”
Khương Lam thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói: “Ừ, em đi xem trên tay chúng ta còn lịch hẹn nào chưa xác định được diễn viên thì trước tiên tìm một vai thích hợp cho Giản Ninh diễn để tích lũy kinh nghiệm.”
Dương Hi “Dạ” một tiếng, lo lắng nhìn Khương Lam một cái rồi mới ra khỏi văn phòng.
Dương Hi đứng trước cửa văn phòng Khương Lam, nhìn Giản Ninh ngồi trước bàn làm việc làm như không có chuyện gì. Nhưng Dương Hi rất hiểu Giản Ninh, cô không phải là người nhanh như vậy đã có thể tiêu hóa hết cảm xúc tiêu cực, cô sợ những người bên cạnh lo lắng cho nên cô rất giỏi che giấu cảm xúc của mình thôi.
Dương Hi đi qua, kéo tay Giản Ninh, tràn đầy sức sống nói: “Đi, chúng ta đi đến phòng trà uống chút gì đi, đem tất cả buồn phiền của mình uống trôi toàn bộ, uống xong thì cũng quên hết mọi chuyện.”
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn cô ta, ấm lòng cười cười, cảm giác có chị ấy bên cạnh thật tốt.
Buổi tối Giản Ninh về đến nhà, nhìn thấy Trương Dư Thiến đã lâu không về nhà, tay kéo vali đang chuẩn bị ra khỏi nhà.
Giản Ninh chào hỏi với cô ta, “Hi, Dư Thiến.”
Trương Dư Thiến nhìn Giản Ninh, trên mặt thì mang nụ cười nhưng đôi mắt thì lại liếc xéo cô.
Giản Ninh đã quá quen thái độ của cô ta đối với mình rồi, mặc dù khi cô ta nhìn người khác thì không giống như vậy.
Trương Dư Thiến đến gần cô, đem chìa khóa phòng trả cho cô, “Sau này tôi sẽ không về đây nữa.”
Giản Ninh kinh ngạc.
Trương Dư Thiến tủm tỉm cười, “Tôi đã tự mua được nhà rồi còn ở chỗ này làm gì nữa.”
Giản Ninh vui vẻ thay cô ta, “Chúc mừng cô!”
Trương Dư Thiến không thấy biểu hiện oán giận, hâm mộ hay ghen tị trên mặt Giản Ninh nên trong lòng có chút tức giận. Cô ta trợn mắt, kéo va li đi ra cửa. Đi được vài bước, giống như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại khiêu khích cười hỏi Giản Ninh: “Nghe nói lúc trước cô có đi thử kính bộ phim <<Chuyện cũ Dân Quốc>>?”
Cô ta thành công nhìn thấy nét mặt Giản Ninh hiện lên vẻ khổ sở, nụ cười Trương Dư Thiến càng lúc càng tươi hơn, “Bộ phim đầu tiên đã muốn diễn nữ chính của bộ phim lớn, cô nghĩ rất hay nha.”
Tuy rằng trước đây Trương Dư Thiến luôn nhìn cô với ánh mắt rất lạ, nhưng hai người ở chung cũng coi như rất khách sáo. Hôm nay Trương Dư Thiến không biết uống nhầm thuốc gì rồi mà lại cực kỳ hung hăng. Tuy rằng Giản Ninh rất tốt tính, nhưng cũng không muốn nhịn.
Giản Ninh thẳng thắn trả lời: “Diễn viên chính là nghề nghiệp mang tính bị động, chỉ có thể chờ được lựa chọn. Đạo diễn cảm thấy Chu Nhụy thích hợp với nhân vật này hơn tôi, tôi cũng cảm thấy tâm phục khẩu phục. Hơn nữa tôi cũng chỉ là người mới, có cơ hội được thử kính là đã rất khó có được rồi. Tôi cũng không có vọng tưởng chuyện cả.”
Có cơ hội thử kính có nghĩa là người đại diện đạo diễn đã từng cân nhắc đến việc dùng Giản Ninh mà ngay cả cơ hội này Trương Dư Thiến cũng không có.
Trương Dư Thiến ký hợp đồng với Sơn Lam sớm hơn Giản Ninh một chút, cô ta không phải không biết vị trí của mình đối với Khương Lam, cũng biết Khương Lam ôm rất nhiều kỳ vọng với Giản Ninh.
Điều cô ta tức giận nhất chính là điều này.
Cùng là nghệ sĩ ký hợp đồng như nhau, vì sao mình chỉ có thể nhận một ít vai diễn, còn Khương Lam lại đặc biệt sắp xếp Trần Trình lão gia tử dạy diễn xuất cho Giản Ninh, lại còn khổ tâm giúp cô sắp xếp mọi cơ hội thử kính cho các bộ phim lớn.
Giản Ninh trong lúc vô tình đã chọc trúng chỗ đau của Trương Dư Thiến.
Trương Dư Thiến “Hừ” một tiếng, quay đầu bước đi.
Đi xuống dưới lầu trong bóng đêm lạnh lẽo.
Trương Dư Thiến chợt nhanh trí, gọi điện thoại cho kim chủ của <<Quý Phi truyện>>, “Alo, Trương tổng. Có nhớ em hay không? Giản Ninh ở cùng công ty với em vẫn luôn không nhận được vai diễn nào, em nhìn thấy cô ấy đáng thương nên muốn giúp đỡ cô ấy một phen. Anh xem có thể sắp xếp một nhân vật cho cô ấy trong<<Quý Phi truyện>> hay không? Ví dụ như là làm cung nữ hầu hạ cho em….”
**
Sau khi Tiêu Ngôn đậu xe xong, đi vào tòa nhà ít tầng màu trắng của Trục Ảnh.
Anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại, “Cao đạo, anh đừng có gấp, Chu Nhụy của chúng tôi vẫn chưa ký hợp đồng với <<Chuyện cũ Dân Quốc>> đâu. Những tin hotsearch trên Weibo đều là do Trình Dập dùng tiền mua, anh ta muốn tự lăng xê bản thân mình thôi. Nhưng mà quả thật cái giá Trình Dập đưa cho chúng tôi rất cao…. Anh hỏi bao nhiêu sao? Tôi lén nói cho anh nghe nha, Trình Dập ra giá 5000 vạn đó. Ha ha….. Cho nên Cao đạo à, anh hãy thương lượng với nhà sản xuất nâng một ít tiền thù lao đóng phim đi. Nếu không cho dù tôi muốn Chu Nhụy đi quay phim của anh, Chu Nhụy lại chỉ nhìn vào thù lao đóng phim thì cũng sẽ chọn phim của Trình Dập thôi.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh ta đứng trước cửa chính của tòa nhà màu trắng, nhìn hai chữ “Trục Ảnh” cười khinh bỉ hai tiếng.
Đến lúc vào văn phòng Trình Dập, Tiêu Ngôn lập tức thay đổi thành một bộ dáng đầy chân thành nhiệt tình, bắt tay với Trình Dập và Lý Dao.
Hai bên ngồi xuống sô pha, Lý Dao ngồi bên cạnh Trình Dập, biểu diễn kĩ thuật trà đạo của mình.
Tiêu Ngôn tươi cười nói với Trình Dập: “Trình đạo, lúc trước là do tôi nhất thời sơ suất, lỡ miệng để lộ tin tức trong văn phòng của ông chủ công ty thủy quân nên mới làm cho những tin nóng đó bay đầy trời. Anh đại nhân đại lượng đừng có trách tôi. Nhưng mà những tin này đối với <<Chuyện cũ Dân Quốc>> chúng ta mà nói cũng coi như là một chuyện tốt, anh cứ coi như đây là đang tuyên truyền trước thôi.”
Trình Dập “Ừ” một tiếng.
Tiêu Ngôn thấy Trình Dập không quá để ý đến những tin tức hotsearch trên Weibo thì trong lòng càng cảm thấy cái người từ nước ngoài về này người thường như bọn họ không thể hiểu được.
Trình Dập nói thẳng vào chủ đề, “Nội dung của hợp đồng chúng ta đã nói qua rất nhiều lần rồi, trước mắt ngoại trừ tiền thù lao đóng phim thì những chuyện khác đều không có ý kiến gì. Lần trước tôi đã báo giá với anh trong điện thoại rồi, không biết anh có đồng ý với giá 3000 vạn này hay không?”
Tiêu Ngôn cười ha ha hai tiếng, “Trình đạo, thật ra đạo diễn Cao Xa cũng có một bộ phim khởi quay cùng lúc với bộ <<Chuyện cũ Dân Quốc>> của anh, ông ấy đang muốn tìm Chu Nhụy của chúng tôi diễn. Bọn họ ra giá 5000 vạn.”
Động tác rót trà của Lý Dao dừng lại một chút, nhìn về phía Trình Dập.
Trình Dập không phản ứng gì, hỏi: “Nếu không thì tự anh ra giá đi, chúng tôi sẽ xem xét có thể chấp nhận hay không.”
Tiêu Ngôn cười toét miệng nói: “Được, Trình đạo thật là dễ chịu, tôi đây cũng thẳng thắng một chút. 8000 vạn!”
Trình Dập biết thù lao đóng phim cao nhất của các nữ minh tinh trong nước cũng chỉ có 8000 vạn. Anh bình tĩnh trả lời: “Tuy rằng Chu Nhụy mới nhận cúp ảnh hậu nhưng không phải là giải ảnh hậu Oscar. Giá cả này, anh cảm thấy hợp lí sao?”
Tiêu Ngôn chớp mắt một cái, ánh mắt không được tự tin nhìn chỗ khác, “Vật hiếm thì quý thôi. Chu Nhụy của chúng tôi là nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa kỹ thuật diễn cũng thuộc hàng giỏi nhất, là nữ diễn viên có kỹ thuật diễn tốt có thể nâng cao doanh số phòng vé cho nên đây mới đúng giá trị của cô ấy. Hơn nữa tôi có vài người bạn trong giới tài chính, tôi đã hỏi thăm sơ sơ về anh, tôi tin 8000 vạn đối với Trình đạo cũng không phải là một cái giá quá lớn.”
Trình Dập nói thẳng: “Người đầu tư chúng tôi đều thích vật có giá trị, 8000 vạn đối với Chu Nhụy mà nói là con số quá lớn.”
Tiêu Ngôn đoán Trình Dập chắc chắn có tiền, hơn nữa còn muốn quay bộ phim này thật tốt cho nên vẫn không thay đổi suy nghĩ, “Trình đạo, tôi không vội nên anh cứ suy nghĩ đi, rồi cho tôi biết câu trả lời.”
Trình Dập khách sáo nói: “Được.”
Sau khi tiễn Tiêu Ngôn đi rồi, Lý Dao trở lại văn phòng, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm thấy có chút thú vị, “Tôi biết phim mới của Cao Xa, tổng dự toán chẳng qua cũng chỉ có 6000 vạn, sao lại có thể dùng tới 5000 vạn chỉ để mời Chu Nhụy chứ. Tôi thấy tên Tiêu Ngôn này muốn bắt cậu làm một tên tiêu tiền như rác đây mà.” Cậu ta đốt một điếu thuốc, hỏi: “Sao lúc nãy cậu không từ chối thẳng anh ta? Kéo dài như vậy không phải là tác phong của cậu nha.”
Trình Dập cũng rút một điếu thuốc ra, “Nếu Cao đạo cũng đang đợi anh ta trả lời, vậy thì để xem ai kéo dài lâu hơn đi.”
Càng kéo dài, thường xuyên đẩy tới đẩy lui, sợ là Tiêu Ngôn sẽ mất cả chì lẫn chài.
Lý Dao lấy điếu thuốc chỉ vào Trình Dập, suy nghĩ cười nói: “Cậu thật sự rất xấu xa nha.”
Cậu ta hút điếu thuốc một hơi, thoáng nghiêm túc nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, dạy dỗ anh ta một chút. Để sau này anh ta không dùng cái tâm địa gian xảo của mình nói chuyện với những người làm ăn nữa.”
**
<<Quý Phi truyện>> bắt đầu quay.
Phân cảnh đầu tiên diễn cảnh Quý phi Trương Dư Thiến bị hoàng hậu đổ oan, quỳ gối trước mặt hoàng đế giải thích cho mình.
Giản Ninh ở phía sau cô ta, đóng vai cung nữ có một đoạn lời thoại giải thích giúp chủ tử mình.
Đạo diễn hiện trường hô bắt đầu, các góc quay của máy quay phim đều nhắm ngay vào Trương Dư Thiến, giọng nói và tình cảm vô cùng phong phú đối với long ỷ trống không, sau màn trình diễn không có người thật thì máy quay nhắm vào ngay Giản Ninh.
Cung nữ Giản Ninh chính là vì làm nổi bật lên Quý phi, những phần được diễn cũng không cần quá xuất sắc, đây chỉ là một vai diễn rất tầm thường nhưng lại được cô diễn rất sinh động.
Trương Dư Thiến diễn rất tốt, có thể nhìn ra được cô ta rất cố gắng. Vai diễn của Giản Ninh như là đang nói về bản thân mình, mỗi một nhíu mày mỗi một nụ cười đều có thể gợi lên cho người khác sự thương xót.
Đạo diễn hiện trường ngồi trên băng ghế xem lại phần vừa quay, cảm thấy cực kì hài lòng với cảnh quay này.
Trương Dư Thiến đi tới, đạo diễn hiện trường còn cảm ơn cô ta: “Nhờ có cô giới thiệu, đoàn làm phim chúng ta mới có một vị diễn viên diễn tốt như vậy.”
Sau khi Trương Dư Thiến nghe xong đương nhiên là cô ta không vui vẻ gì, nhưng ở trước mặt người khác cô ta ngụy trang cho mình vô cùng tốt, khiến cho người ta vô cùng yêu thích mình. Cô ta nhìn vào cảnh quay lại một lần mới phát hiện nếu so với Giản Ninh dù bàn về dung mạo hay năng lực diễn xuất cô ta đều thua xa Giản Ninh.
Cô ta nói với đạo diễn hiện trường: “Đạo diễn, em cảm thấy lúc nãy mình vẫn chưa phát huy tốt, chúng ta diễn lại một lần nữa được không?”
Đạo diễn hiện trường nói: “Được nha!” Diễn viên có chí tiến thủ hăng hái là một chuyện tốt!
Trương Dư Thiến cong môi, “Nhưng mà…” Cô ta nói nhỏ vào tai đạo diễn, lén lút nói chuyện gì đó. Người xung quanh không nghe được, chỉ nhìn thấy sắc mặt đạo diễn hiện trường càng lúc càng khó xử.
Đạo diễn hiện trường không phải là tổng đạo diễn, ở trong phim cổ trang ông ta chẳng qua cũng chỉ là thủ lĩnh của đám cu li mà thôi. Trương Dư Thiến này là do kim chủ đưa vào, toàn bộ đoàn làm phim ai cũng phải tâng bốc nâng niu cô ta.
Lúc Giản Ninh đứng ở chỗ quay phim, chuẩn bị tới cảnh tiếp theo thì đạo diễn hiện trường lại gọi cô và nhân viên hóa trang vào bên trong. Giản Ninh thấy nhân viên hóa trang kia trang điểm cô xấu đi nhưng nếu là ý của đạo diễn, cô cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Sau khi cô hóa trang xong một lần nữa, đạo diễn hiện trường lại gọi Giản Ninh qua một bên, cách những người xung quanh hơi xa. Đạo diễn hiện trường ấp úng một lát, mới mở miệng nói: “Giản Ninh, lúc nãy cô diễn rất tốt, nhưng vì để điều chỉnh diễn xuất hai bên cho cân bằng thì cô không thể quá nổi bật che lấp hào quang của nữ chính được.”
Giản Ninh không dám tự xác định ý của đạo diễn, “Đạo diễn, cho nên đạo diễn thấy tôi nên diễn thế nào mới đúng?”
Đạo diễn hiện trường che giấu lương tâm: “Cô đừng quá nhập vai, có thể diễn chất phác một chút.”
Giản Ninh giống như bị ai đó hung hăng dùng đá đập vào người mình, yêu cầu của đạo diễn quả thật đã phá vỡ nhận thức của cô đối với diễn xuất.
Nhưng ở đoàn làm phim, đạo diễn kêu diễn viên diễn như thế nào thì diễn viên phải như thế đó.
Giản Ninh uất ức hít sâu một hơi, chớp chớp mắt không cho nước mắt chảy ra, cúi đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Diễn viên ai nấy đều trở về vị trí của mình, chấp hành đạo diễn một lần nữa hô “Bắt đầu”, nhưng một tiếng này của ông ta có chút vô lực.
Sau khi diễn xong, Trương Dư Thiến nhìn lại cảnh quay lúc nãy, nhìn biểu cảm cứng nhắc của Giản Ninh trên màn hình, lời thoại thì giống như đọc một bài văn, Trương Dư Thiến lại cực kỳ vừa lòng.
Giản Ninh diễn xong liền rời khỏi phim trường.
Trở lại phòng khách sạn, đúng lúc đó ba cô gọi video qua Wechat.
Giản Ninh nhìn người ba hơi mập của mình trong di động, khi ông nhìn cô luôn là có vẻ mặt tươi cười tự hào, trong ánh mắt tràn ngập tình thương của cha. Thật ra ba cô chỉ là một người bình thường nhưng lại cho con gái mình có cảm giác giống như Bàn Cổ đỉnh thiên lập địa.
Giản Ninh rất muốn làm nũng với ba mình, khóc lóc kể lể với ông về những uất ức hôm nay mình nhận được. Nhưng nhìn lại khóe mắt đầy nếp nhăn của ba, cô lại đem nỗi khổ tâm uất ức nuốt trở vào.
Giản Đào hỏi: “Ninh Ninh, đóng phim vui không con? Ở đoàn làm phim đều là đồng nghiệp mới phải không? Ở chung với mọi người có hợp không?”
Giản Ninh cảm giác khóe mắt mình nóng lên, cười vui vẻ: “Rất vui nha! Trong bộ phim này phần diễn của con không nhiều! Gần như chỉ có nữ chính mới thấy con. Đoàn làm phim rất quan tâm chăm sóc con, con không hiểu cái gì có thể hỏi bọn họ, bọn họ đều rất cẩn thận dạy con.”
Sau khi Giản Đào nghe xong, cười rất yên tâm.
Hai cha con bọn họ nói chuyện phiếm một vài chuyện trong nhà, một lần nói chuyện như vậy chính là hai tiếng đồng hồ.
Giản Đào dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Giản Ninh nhìn màn hình di động, nhìn ba mình lắc đầu nói tạm biệt.
Sau khi cuộc trò chuyện video kết thúc, Giản Ninh thấy điện thoại báo một dãy số điện thoại lạ.
Giản Ninh ấn một cái nhận cuộc gọi, lễ phép hỏi: “Alo, xin chào, xin hỏi anh là?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp mà ôn thuần của người đàn ông: “Tôi là Trình Dập, bây giờ tôi đang ở dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim các cô. Cô có tiện xuống đây không?”
Giản Ninh sửng sốt, không biết có chuyện gì mà đột nhiên Trình Dập tới tìm mình?
Trong lòng cô suy nghĩ, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, nghĩ thầm không lẽ bộ phim <<Chuyện cũ Dân Quốc>> có nhân vật nào thích hợp với mình?!
Giản Ninh kích động trả lời: “Rất tiện! Tôi sẽ xuống ngay!”
Cô mặc áo khoác vào, đến trước gương sửa sang lại quần áo, đem điện thoại và những đồ lặt vặt bỏ vào trong túi rồi chạy như bay xuống lầu.
Trình Dập đứng ngoài cửa khách sạn.
Gió đêm cuối tháng chín từ từ lay nhẹ chiếc áo khoác màu nâu nhạt, dưới ánh đèn bóng của anh trải dài trên mặt đường.
Giản Ninh đứng trên bậc thang, nhìn thấy sườn mặt của anh, không hiểu vì lí do gì mà tim lại đập nhanh hơn.
Cô cho rằng nhất định là bởi vì cơ hội diễn xuất khó có được này cho nên mình mới hồi hộp như vậy.
Khóe mắt Trình Dập thấy bóng dáng của Giản Ninh nên quay đầu lại nhìn thử thì thấy đúng là cô.
Anh đi tới trước mặt cô, khẽ nở nụ cười: “Cô có rảnh không? Chúng ta tâm sự đi.”