Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 12: Chương 12: Hẹn




Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Không có cùng cách đầu tư nhàn tản như Trình Dập, Lý Dao là một thương nhân chân chính.

Trong kế hoạch của anh ta, Trục Ảnh ký hợp đồng với nghệ sĩ nếu không phải ảnh đế thì cũng phải là ảnh hậu, ít nhất cũng phải là nghệ sĩ đang hot, còn không thì phải là một tờ giấy trắng dễ dạy.

Trình Dập nói muốn ký với Giản Ninh… Không có độ nổi tiếng, đã từng tham gia chương trình tuyển chọn thì không được tính là người mới, người đại diện hiện tại còn là người lão làng như Khương Lam.

Lý Dao không hiểu nổi Trình Dập nghĩ thế nào, nhưng trước đến giờ Trình Dập là người cố chấp. Lý Dao là người khéo đưa đẩy, ý kiến hai người khác nhau nhưng anh ta không nói thẳng chỉ cười, nhắc khéo: “Cậu muốn ký với cô ấy tớ không ý kiến. Nhưng trước đó cậu nên cân nhắc nhẹ bên phía mẹ cậu…”

Trình Dập xoa xoa huyệt thái dương, anh đã có thể tưởng tượng ra nét mặt khó chịu khi Khương Lam từ chối mình rồi.

Đối với đạo diễn, một diễn viên tốt như một đất nước của hoàng đế, bất luận thế nào cũng không được đánh mất, không từ thủ đoạn nào để đoạt được. Cho nên dù việc không dễ hoàn thành nhưng Trình Dập vẫn kiên trì đến nhà Khương Lam.

Khương Lam rất vui khi con trai đột nhiên đến nhà.

Bà biết Trình Dập thích uống trà, cố ý dặn người giúp việc lấy trà bà cất kỹ nhiều năm ra, ngồi trong phòng khách cẩn thận pha trà cho con trai uống.

Trình Dập từ trước đến giờ đều không thích ngồi nói chuyện tâm sự với Khương Lam, không biết vì sao, khi đối mặt với Khương Lam, cảm xúc của anh rất dễ bị kích động. Hôm nay trước khi đến anh đã chuẩn bị kỹ tâm lý, mang toàn bộ kiên nhẫn của mình đến.

Sau vài câu hỏi han việc thường ngày, không khí cũng dịu hơn.

Trình Dập nhìn ly trà tỏa hơi nóng trên bàn, ngón trỏ khẽ gõ lên ghế sofa màu nâu, sau khi nghĩ kỹ thì nói thẳng vào vấn đề: “Mẹ, Trục Ảnh chuẩn bị ký hợp đồng với nghệ sĩ, hôm nay con đến tìm mẹ là muốn thương lượng với mẹ, có thể chuyển Giản Ninh sang cho con hay không?”

Tay đang châm trà của Khương Lam cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng lạnh đi vài phần. Bà đặt bình trà lên mặt bàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh va chạm “cạch”. Quấn khăn choàng lại rồi dựa vào sô pha, bà nghĩ: lần trước Trình Dập mở miệng xin bà là khi nào? Hình như là lần bà ly hôn với Trình Lỗi, Trình Dập sáu tuổi khóc ôm bà nói: “Con muốn mẹ” thì phải…

Khương Lam suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Nếu con cần người khác, chỉ cần con nói mẹ chắc chắn sẽ đồng ý nhưng Giản Ninh thì không được.”

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp bị cửa kính ngăn lại, đột nhiên trong mắt bà tràn ra một sự yếu ớt: “Từ khi mẹ giúp Trần Mẫn nổi tiếng rồi cô ta đá văng mẹ đi. Sự nghiệp mẹ đã rơi vào đáy cốc, mẹ cũng không gượng nổi một khoảng thời gian. Ngay khi mẹ cho rằng sự nghiệp không còn cách nào có thể Đông Sơn tái khởi, mẹ gặp Giản Ninh, mẹ như thấy được hi vọng. Mỗi ngành nghề, người có thiên phú đều vô cùng hiếm có, lần này mẹ tặng Giản Ninh cho con, có khi sau này sẽ không gặp được hạt giống nào tốt như vậy nữa.”

Bà quay sang nhìn Trình Dập: “A Dập, con hiểu ý mẹ không?”

Trình Dập “Ừm” một tiếng, quả nhiên khó như dự đoán.

Anh nắm chặt hai tay, gần như nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ, con hiểu chỗ khó của mẹ. Giống như mẹ nói, hiếm khi có một diễn viên tốt như Giản Ninh cho nên cô ấy xứng với cơ hội tốt hơn. Tài chính của con cộng thêm quan hệ của Lý Dao tập trung đầu tư để nhận danh ảnh hậu, tài nguyên nhận được trong nước chắc chắn cũng sẽ tốt nhất nhì. Nếu lúc này mẹ chuyển hợp đồng Giản Ninh cho con, chắc chắn sau này sẽ càng phát triển tốt hơn.”

Khương Lam nghe xong, khẽ thở dài.

Trước kia công ty điện ảnh làm phim, công ty đại diện đào tạo diễn viên, mọi người ai làm chuyện nấy, nếu có cơ hội sẽ hợp tác. Hiện tại cấp cao đầu tư phía sau muốn bao thầu trọn gói từ việc đào tạo nghệ sĩ, là cả một dây chuyền. Hình thức kinh doanh hiện tại của công ty bà đã không bắt kịp thời đại rồi.

Nước trà trên bàn đã lạnh, bà cúi đầu nhìn mặt bàn, ngẩn người thật lâu.

Trình Dập có chút lo lắng, nhẹ giọng kêu: “Mẹ...”

Khương Lam nghe được tiếng anh gọi, tinh thần ổn định hơn, xóa tan mây đen trong đầu, nghĩ ra một cách tốt: “Nếu không con đi hỏi Giản Ninh chọn thế nào đi. Tuy dựa theo pháp luật, chuyện ký hay không là chuyện giữa chúng ta nhưng dù sao cũng liên quan đến tương lai con bé để con bé tự mình quyết định đi. Nếu con bé muốn đến Trục Ảnh, mẹ sẽ đồng ý.”

Nào có nữ diễn viên trẻ tuổi nào không cần tài nguyên tốt, chấp nhận ở lại công ty không có tài nguyên.

Khương Lam nói như vậy, đã tương đương với việc chắp tay nhường Giản Ninh cho anh. Chỉ là bà có sự cố chấp của mình không trực tiếp buông tay được.

Trình Dập cũng hiểu đây là Khương Lam nhượng bộ anh, anh cười vô cùng dịu dàng, thật lòng nói: “Cảm ơn mẹ.”

***

Trình Dập ăn cơm tối với Khương Lam xong mới rời khỏi biệt thự của bà.

Ra đến gara, vừa mở cửa xe, Khương Lam đã vội vã đuổi theo.

Trong tay bà cầm một chiếc khăn quàng cổ màu xám, đưa cho anh: “Con quên mang đi. Mùa đông phương Nam vừa ẩm vừa lạnh, phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

Trình Dập cười, nhận lấy khăn quàng cổ trong tay Khương Lam.

Tình mẹ con xa cách trong ký ức hình như đã tốt hơn đôi chút.

Anh lái xe chạy trên đường, từng ánh đèn mờ nhạt xẹt qua. Anh nghĩ nên nói với Giản Ninh thế nào về việc chuyển hợp đồng.

Đến khi lái đến bãi đỗ xe dưới tầng, anh nhắn cho Giản Ninh một tin: Khi nào cô về?

Giản Ninh đang trong quán bar ở Đức, ăn xúc xích và uống bia với cha mẹ. Cô đọc tin nhắn của Trình Dập, tim bỗng đập thình thịch, vén tóc ra sau tai, sau khi bình tĩnh lại mới trả lời: “Hai ngày nữa em sẽ về. Sao thế ạ?”

Sau khi rời khỏi đoàn phim, lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cô muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại thấy xấu hổ, sau đó phải gửi lời chúc mừng chung chung cho anh. Nhưng anh chưa từng trả lời, không biết có phải được xem như tin chúc tập thể không.

Vậy mà hôm nay Trình Dập lại chủ động nhắn tin với cô, Giản Ninh cố gắng một phen, vẫn không bình tĩnh nổi.

Rất nhanh tin nhắn trả lời của Trình Dập đến: Sau khi về nói cho tôi biết, chúng ta nói chuyện chút.

Giản Ninh ngừng thở, cảm thấy hình như mùa xuân của mình đến rồi!

Cha mẹ dùng vẻ mặt tìm tòi nhìn chằm chằm cô.

Giản Đào hỏi: “Ninh Ninh, sao mặt con đỏ thế?”

Giản Ninh sờ sờ mặt mình, đúng là nóng lên thật. Cúi đầu, bưng cốc bia nặng trĩu lên, ánh mắt chuyển sang nơi khác: “Uống... Uống bia đi ạ.”

Vợ chồng Giản Đào hiểu ý nhìn nhau cười, đều ăn ý không hỏi nhiều, cho con gái không gian riêng.

Sau khi về nước, số tiền còn lại sau khi đi du lịch, Giản Ninh giữ lại mười vạn còn lại chuyển sang cho cha mẹ. Khi từ quê nhà đến thành phố A, cô nhắn tin cho Trình Dập: “Đạo diễn Trình, em đã về rồi ạ.”

Trình Dập trả lời: “Cô cứ nghỉ ngơi một hai ngày, điều chỉnh múi giờ bị sai lệch. Sau đó chọn một nơi, tôi mời cô ăn cơm.”

Giản Ninh ngọt ngào nhìn màn hình di động, vừa kéo vali rời khỏi sân bay vừa mở bài “Mùa xuân ở nơi nào”.

Nhưng cô cũng có chút không vui, Trình Dập muốn theo đuổi con gái sao lại để người ta tự chọn địa điểm, không phải anh nên sắp xếp toàn bộ để con gái cảm thấy tuyệt vời sao? Nhất định là anh không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này cho nên mới không biết, thật đáng yêu.

Giản Ninh nằm trên giường và chia sẻ những suy nghĩ của mình với Dương Hi một cách say sưa.

Dương Hi lại lạnh lùng trả lời: Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Biết từ gọi loại đàn ông như con trai chị Lam là gì không? Là móng heo bự..

(*) 大猪蹄子: /dà zhū tí zǐ/: Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

Giản Ninh không phục “Hừ” một tiếng, cảm thấy Trình Dập chỗ nào cũng đẹp đến ngất, sao liên quan đến heo được chứ.

Sau cùng cô chọn một nhà hàng Tây.

Nhà hàng phương Tây nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, quang cảnh về đêm đặc biệt khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Bàn ăn bố trí cạnh cửa sổ sát đất, cách ba mét có một bàn, tính riêng tư khi khách muốn nói chuyện riêng cũng rất tốt.

Trình Dập ngồi đối diện Giản Ninh, thấy cô chọn nơi này rất tốt, rất hợp để bàn công việc.

Hôm nay Giản Ninh dốc lòng ăn mặc, trang điểm vô cùng tinh tế, một chiếc váy màu hồng nhạt có kết cấu hơi trong suốt khiến cô vừa gợi cảm vừa quyến rũ. Cô cười ngọt ngào, hơi ngại ngùng chờ Trình Dập “lấy lòng” mình.

Trình Dập cũng không sốt ruột.

Anh chạm ly với Giản Ninh, thưởng rượu… cắt beefsteak. Sau khi ăn gần xong, anh lau miệng và nói với Giản Ninh: “Được hợp tác với cô trong phim tôi rất vui.”

Giản Ninh vén tóc bên tai, cười nói: “Em cũng vậy.”

Trình Dập cũng mang theo nụ cười trên mặt, càng nghĩ càng cảm thấy Giản Ninh không có khả năng từ chối anh.

Anh vô cùng tự tin hỏi: “Tôi muốn hợp tác lâu dài với cô, không biết cô có hứng thú đến Trục Ảnh không?”

“Hả?” Giản Ninh tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt hạnh ngây ngô chớp chớp, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, hỏi: “Hôm nay anh đến tìm em là vì chuyện này?”

Trình Dập “Ừ” một tiếng, “Có lẽ hơi đường đột nhưng hy vọng cô có thể đồng ý. Sau khi ký hợp đồng với Trục Ảnh, tài nguyên tốt nhất của công ty chắc chắn sẽ ưu tiên cho cô.”

Giản Ninh vội vàng cúi đầu xuống, che giấu sự thất vọng của mình. Cô nghĩ đến việc tự mình đa tình thì cảm thấy ngượng khủng khiếp. Hiện tại đầu óc cô rất loạn, bàn tay dưới bàn, động tác xoè ra nắm chặt lại, lặp lại rất nhiều lần.

Trình Dập thấy cô vẫn luôn im lặng không trả lời, lại hỏi: “Giản Ninh, cô có ý kiến hay yêu cầu gì thì cứ việc nói.”

Giản Ninh khẽ thở dài: “Đạo diễn Trình, thật sự cảm ơn anh đã công nhận tôi.” Cô cúi người chào, “Nhưng tôi đã ký hợp đồng với Công ty đại diện Sơn Phong rồi.”

Trình Dập cười nói cho cô biết: “Mẹ tôi kêu tôi hỏi ý cô, bà ấy nói chỉ cần cô đồng ý chuyển đến Trục Ảnh thì bà ấy cũng sẽ đồng ý.”

Giản Ninh sững sờ, hoàn toàn không nghĩ đến tình huống này, ánh mắt không biết nhìn vào nơi nào, trái tim cũng như muốn bay lên.

Trình Dập cũng không nghĩ đến cô nghe xong lại cảm thấy bất lực. Đây rõ ràng là chuyện tốt mà…

Anh dịu dàng nói: “Cô không cần trả lời tôi gấp, về hỏi ý kiến người thân, bạn bè gì cũng được, rồi hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục là được, tôi có thể đợi cô.”

Bàn tay dưới bàn của Giản Ninh vẫn đang xoắn xuýt, cô hỏi: “Nếu tôi đi rồi thì chị Lam phải làm gì bây giờ? Trước giờ Trương Dư Thiến đều quay phim truyền hình, muốn tiến vào phim điện ảnh phải diễn hết mấy bộ phim đã ký trước đã. Lâm Vân vẫn còn học đại học, phải chờ sau khi tốt nghiệp mới có thể chuyên tâm quay phim.”

Trình Dập ăn ngay nói thật: “Nếu cô đến Trục Ảnh đúng thật sẽ tạo ra một ít ảnh hưởng với Sơn Phong trong khoảng thời gian ngắn nhưng chỗ mẹ tôi có thể ký hợp đồng với gương mặt mới, thể nào cũng sẽ chọn được người thích hợp.”

Giản Ninh muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại không nói được gì. Cô cúi đầu xuống suy nghĩ cẩn thận: “Chị Lam đã từng nói, tôi là hy vọng của chị ấy, nếu không nâng đỡ được tôi chị ấy sẽ về hưu sớm.”

Nghĩ đến đây, đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều, ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh nhìn Trình Dập, “Đạo diễn Trình, thật sự cảm ơn anh, tôi biết rõ nếu tôi đến Trục Ảnh, tiền đồ tương lai sẽ phát triển rất tốt. Nhưng thời điểm gặp được người xấu ở chương trình tuyển chọn là chị Lam ra mặt cứu giúp tôi. Chị ấy là ân nhân của tôi, làm người không thể vong ân phụ nghĩa cho nên tôi không thể rời khỏi chị ấy ngay lúc này được.”

Cô đứng dậy, cúi gập người chào Trình Dập, “Thật sự xin lỗi.”

Sau khi nói xong, cô cầm túi rời khỏi nhà hàng.

Trình Dập nhìn bóng lưng vội vã ra ngoài của Giản Ninh, trong lòng không chỉ bị chắn ngang mà còn như bị một mũi tên xuyên qua…

Trục Ảnh, toà nhà màu trắng.

Lý Dao ngồi trên sofa trong văn phòng Trình Dập, nhìn Trình Dập đối diện chán chường hút thuốc, ôm bụng cười haha.

“Trình Dập, cậu mà cũng có ngày hôm nay.”

Trình Dập tức giận khẽ hừ.

Lý Dao thấy tâm trạng anh quá tệ, sau khi ngưng cười, nói: “Chúng ta ký hợp đồng với Giản Ninh nhưng Giản Ninh không phải là lựa chọn tốt nhất của Trục Ảnh. Ngày mai tớ sẽ liên lạc với thầy cô ở học viên để cho học sinh đến phỏng vấn.”

Trình Dập hít sâu một hơi, tắt khói thuốc, gì cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.