Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 36: Chương 36: Thiếu






Edit: Yêu tà

Beta:

Trình Dập thấy bốn chữ "Tất cả đều tốt" cô gửi tới, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Rõ ràng có chuyện, nhưng lại không chịu nói cho mình biết, tiếp tục cự tuyệt anh cách xa ngàn dặm, đây là quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với anh sao?

Trình Dập thật muốn tiêu sái chút, triệt để quên cô, đáng tiếc anh không làm được.

Cuối cùng bất lực trả lời lại: Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.

Dù sao hai ngày nữa anh sẽ đến đoàn làm phim, có chuyện gì anh đều có thể bảo vệ cô.

Giản Ninh thấy anh nhắn qua hai chữ, nhớ anh nhớ muốn chết.

Đột nhiên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Ninh yếu ớt hỏi: "Ai đó?"

Không ai trả lời, tiếng gõ cửa lại vang lần hai.

Giản Ninh nghi ngờ đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, thế nhưng ngoài cửa không có ai. Cô có phần sợ hãi, nghĩ thầm rằng chắc sẽ không gặp phải ma đâu nhỉ?

Cẩn thận mở cửa ra, chỉ thấy dưới đất có một cái túi ni lông. Cô cầm túi ni lông lên, mở ra mở thấy, bên trong là thuốc hạ sốt, miếng dán hạ sốt, trà gừng hòa tan.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, lập tức nhìn hai bên xung quanh một chút, nghĩ thầm rằng sẽ là ai chứ?

Ngày hôm sau lúc quay phim, Giản Ninh đã hạ sốt, nhưng cảm cúm lại không đỡ, cả người cô đều rơi vào trạng thái "Hấp hối", tại trường quay đều là mạnh mẽ nâng tinh thần.

Lư Hoài thấy cô như vậy, có chút ghét bỏ nói: "Cô như vậy thì quay phim thế nào đây?" Anh ta liền vẫy tay với Tiểu Ôn, "Lại đây, cô chuyển tất cả cảnh quay Giản Ninh phải quay hôm nay đều đổi thành Tào Mẫn Nghi đi."

Tào Mẫn Nghi cười đến ánh mắt đều đã híp thành một đường nhỏ, "Cảm ơn đạo diễn!"

Giản Ninh vừa nghe, mở to mắt.

Lư Hoài khoát tay, "Đừng nhìn tôi như vậy, hôm nay coi như tôi cho cô nghỉ, quay về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Mặc dù Giản Ninh bất mãn với hành vi của Lư Hoài, nhưng thẳng thắn mà nói, quả thật hiện tại cô có chút chịu không được rồi. Sau khi quay về khách sạn, cô uống thuốc xong, mơ màng ngủ một ngày.

Ngày thứ ba là ngày quan trọng, và phải là Giản Ninh, không thể thay đổi được.

Khó có khi Lư Hoài đến trường quay sớm, Phó Đạo Diễn hỏi: "Nếu như hôm nay Giản Ninh lại vẫn ốm thì làm sao bây giờ?"

Lư Hoài không đau không ngứa nói: "Vậy thì để cho cô ta cố gắng chịu đựng. Làm diễn viên mà một chút tinh thần chuyên nghiệp ấy cũng không có sao?"

Tiểu Ôn ở bên cạnh nghe, trong lòng cực kì đau lòng cho Giản Ninh.

May mà hôm nay Giản Ninh đã tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn còn cực kỳ suy yếu, nhưng không đến mức không thể chống đỡ được.

Cảnh quay hôm nay là cảnh nữ nhân hư hỏng xinh đẹp vào cung thụ phong (nhận sắc phong), từ cửa cung đi đến đại điện, trên đường nhìn thấy tướng quân, diễn một màn tâm tình hết sức phức tạp.

Trang phục của Giản Ninh cực kỳ lộng lẫy, sau khi mặc cổ trang nặng trĩu đè trên người, trên đầu là tóc giả cùng vật phẩm trang sức cũng có vẻ nặng ngàn cân. Khoảng cách từ cửa cung đến đại điện không gần,cô kéo thân thể sinh bệnh lại nặng nề, lần lượt đi qua đi lại.

Sau khi thực hiện cảnh quay xa này mấy chục lần, Lư Hoài đều đã có chút bất mãn, cũng không phải bởi vì hắn cố ý làm khó Giản Ninh, mà do trạng thái của Giản Ninh không tốt, thật sự phát huy không tốt.

Tào Mẫn Nghi ở bên tai Lư Hoài nhẹ giọng nói: "Nếu không nghỉ ngơi một chút đi."

Lư Hoài cũng không phải người thích ngược đãi, thấy Giản Ninh đứng đều đã lung lay sắp ngã, liền nói với mọi người nghỉ ngơi nửa giờ.

Giản Ninh trở lại trên ghế tựa ngồi một lúc, uống chút nước, cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

Lúc nghỉ ngơi, cô vẫn cố ý hỏi trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên một lần: "Khuya hôm qua có phải hai người đưa cho tôi cái túi ni lông kia hay không?"

Trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên đều nói không phải, Giản Ninh tự hỏi không biết người đó là ai?

Quay lại cảnh này một lần nữa, Giản Ninh đứng ở cửa cung, vỗ vỗ mặt, để nâng tinh thần cho chính mình chút, cố gắng một lần là qua!

Thư ký tại trường quay hô một tiếng "Bắt đầu", dáng vẻ của cô nghiêm trang đi từ cửa cung đi về phía đại điện.

Đi đến vị trí chính giữa, phải quay vẻ mặt phức tạp của cô khi nhìn thấy tướng quân.

Cô lấy tốt cảm xúc, quay đầu nhìn về phương xa. Nơi xa có một bóng lưng quen thuộc, khiến trong lòng cô thấy kinh ngạc. Cô gần như không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt, ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ ràng hơn chút, sau khi nhìn thấy rõ người tới thật sự là Trình Dập, hô hấp của cô đều trở nên rối loạn. Bước chân của cô chậm dần, ánh mắt cực kì tham luyến, hận không thể lập tức bổ nhào vào trong lòng anh. Thế nhưng bọn họ đã chia tay, cô đã không còn tư cách làm như vậy rồi. Nghĩ tới bây giờ còn đang quay phim, cô buộc chính mình quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước...

Lư Hoài: "Quá tuyệt vời!"

Tào Mẫn Nghi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Giản Ninh trong màn ảnh nhỏ, không khống chế nổi mà vỗ tay. Phục, cô ấy thật sự phục!

Giản Ninh sửng sốt một phen, nghĩ thầm rằng chính mình đã thất thần, vậy mà lại vẫn qua?

Thông qua cảnh quay này, Lư Hoài triệt để loại bỏ những suy nghĩ loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung) đối với Giản Ninh,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.