Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 42: Chương 42: Thiếu






Edit: song_nhi

Beta: Xuân Hoàng

Buổi tối lúc trở lại khách sạn đã là 9 giờ hơn.

Trình Dập đi đỗ xe, Giản Ninh về phòng mình trước, vừa đúng lúc ở trong thang máy gặp được Tào Mẫn Nghi. Cô ấy đi từ trên tầng xuống dưới, chắc lúc vào thang máy quên ấn số tầng, nên giờ lại ở tầng một.

Bên trong Tào Mẫn Nghi mặc một chiếc váy liền gợi cảm, bên ngoài mặc áo khoác, trông rất kiệt sức.

Giản Ninh nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài thang máy nhìn thấy tầng tạm dừng, vừa đúng là tầng Lư Hoài đang ở, cũng có thể đoán được Tào Mẫn Nghi vừa mới làm gì.

Giản Ninh đánh tiếng chào hỏi xong, có chút xấu hổ sờ sờ lên mũi, sau đó giúp Tào Mẫn Nghi ấn tầng cô ấy ở, Tào Mẫn Nghi mệt mỏi không nói lên lời khẽ nói “Cảm ơn”.

Hôm nay Tào Mẫn Nghi có vẻ đặc biệt an tĩnh, dựa vào vách thang máy, như là tự hỏi nhân sinh. Bỗng nhiên cô rất muốn tìm người khác nói chuyện, vì thế hỏi Giản Ninh: “Đi vào phòng tôi uống một chén không? Chỗ tôi có chai rượu ngon lắm.”

Giản Ninh nghĩ chỉ uống một chút, Trình Dập chắc là sẽ không đến nỗi mất hứng, cười đáp ứng nói: “Được!”

Cô nhắn wechat cho Trình Dập, Trình Dập đáp lại: “Uống ít thôi, không được về quá muộn.”

Giản Ninh cười đến ngọt ngào mà nhắn lại: “Yes, Sir!”

Tào Mẫn Nghi nghiêng đầu nhìn cô tươi cười, nhớ tới trước kia mình cũng từng có tình yêu đơn thuần, cũng nở nụ cười theo, nhưng khóe miệng lại mang theo khổ sở.

Sau khi tới phòng Tào Mẫn Nghi, cô mang chai rượu ra, lại mang hai ly chân dài, đặt lên trên bàn trà.

Hai người ngồi trên sô pha, tùy tiện trò chuyện việc của đoàn phim.

Qua mười phút, Giản Ninh lắc lắc ly rượu, nhấp một ngụm: “Không tồi.” Thật ra cô không quá am hiểu rượu, nhưng rượu này ngọt ngào, đúng là loại tốt được nhập khẩu.

Tào Mẫn Nghi nhìn Giản Ninh, cảm giác như nhìn em gái nhà bên, cảm thấy cô một chút kiêu ngạo của minh tinh cũng không có, nhớ tới đại minh tinh mà quá khứ từng tiếp xúc qua hoàn toàn không giống nhau. Người ở chỗ cao còn có thể làm được điều này, mười phần khó có được.

Tào Mẫn Nghi là diễn viên rất tốn công sức mới được nhận “Giang sơn mỹ nhân”, dù với cô mà nói là mười phần khó có được cơ hội, nhưng đối với Giản Ninh mà nói, không khác gì hạ tiêu chuẩn.

Tào Mẫn Nghi hỏi: “Lúc trước sao cô lại nhận diễn “Giang sơn mỹ nhân”?”

Giản Ninh nhún vai: “Chủ yếu là vì muốn đối đầu với Trình Dập, đương nhiên cũng bởi vì kịch bản được chuyển thể này cũng không tệ lắm.”

Tào Mẫn Nghi rất tò mò: “Cô thì có thể đấu đầu với anh ta cái gì?” Theo cô ngày thường quan sát, Trình Dập đối Giản Ninh vốn là ngoan ngoãn phục tùng.

Giản Ninh nói: “Có phim đã mời tôi diễn, nhưng anh ấy thấy trong phim có nhiều cảnh thân thiết quá nên đã trực tiếp từ chối cho tôi. Đúng lúc đó đạo diễn Lư tìm tới tôi mời diễn “Giang sơn mỹ nhân”, trong phim cũng có cảnh giường chiếu, Trình Dập vẫn không muốn cho tôi diễn, tôi bực mình với anh ấy nên mới cố tình nhận.”

“Trời ơi, thật là đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người nhưng không cùng số phận).” Tào Mẫn Nghi uống một hơi hết ly rượu: “Từ giờ về sau, nếu tiếp tục phim có cảnh thân thiết thì có diễn nữa không?”

Giản Ninh ngửa mặt dựa lên thành sô pha, nhìn trần nhà nói: “Anh ấy nói anh ấy nguyện ý nhượng bộ, nhưng tôi lại cảm thấy nếu sự tình này lại tiếp diễn, anh ấy vẫn sẽ không nhượng bộ, đến lúc đó không biết anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì, hoặc không có tôi diễn tiếp, nếu không trực tiếp nói với đạo diễn không cho tôi diễn cảnh thân thiết. Nhưng dù sao giờ quay xong “Giang sơn mỹ nhân” rồi tôi cũng đã nghĩ thông suốt, cốt truyện như vậy nhiều khi không thể không có cảnh thân thiết, tôi không muốn việc này làm cho Trình Dập mất hứng. Về sau nếu có có cảnh giường chiếu trong kịch bản, tôi khẳng định sẽ trao đổi với đạo diễn, tôi sẽ không diễn những cảnh này, xem còn ai sẽ tiếp tục mời tôi diễn nữa không.”

“Tôi thật hâm mộ mô, cô là chọn vai diễn, không như tôi, phải giơ mặt ra để tranh thủ cơ hội diễn xuất..”

“Như nhau cả thôi, trước kia tôi cũng đã từng thử vai của đạo diễn Lý, nhưng không được nhận, sau đó người được chọn là Chu Nhụy, nghe nói là bởi vì Chu Nhụy nổi tiếng hơn tôi.”

Hai người trò chuyện một lúc, từng người lâm vào trầm tư.

Giản Ninh nhìn đồng hồ, 10 giờ, nếu không quay về lát nữa Trình Dập sẽ gọi giục.

Cô vỗ vỗ vai Tào Mẫn Nghi: “Chờ “Giang sơn mỹ nhân” công chiếu, cô sẽ nổi tiếng thôi. Cố lên!”

Tào Mẫn Nghi “Ừ” một tiếng, chú ý tới hành động vừa rồi Giản Ninh nhìn đồng hồ, vì thế cũng vỗ vỗ vai cô: “Đã biết, cô cũng nên sớm trở về, chồng quản nghiêm quá.”

Giản Ninh:……

**

Một thời gian sau, Trình Dập cùng Giản Ninh về tới thành phố A.

Sau khi Giản Ninh rời giường, nhắn wechat cho Trình Dập: “Anh dậy chưa?”

Trình Dập trả lời lại: “Anh đang ở công ty”.

Giản Ninh duỗi cổ nhìn thời gian, quả thật không còn sớm: “Công ty có việc bận gì sao?”

Trình Dập: “Dù có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.