Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Giản Ninh nhìn microphone dựng đứng trước mắt, tuy cô không nhìn xuống chỗ khán giả nhưng cũng có thể cảm giác được vô số đôi mắt tò mò đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô gấp đến mức trên trán rịn đổ mồ hôi, hai tay nắm lại đặt trước người, ngón cái nằm trong lòng bàn tay, cào đến độ sắp trầy da. Thân là diễn viên chuyên nghiệp, lúc này nụ cười trên mặt cũng bắt đầu có vẻ mất tự nhiên.
Ở cuối hàng ghế khán giả Trình Dập tháo mũ và mắt kính, thoải mái đi lên sân khấu.
Trình Dập giống như một vị hoàng tử, hai tay đút túi, dưới ánh đèn chiếu rọi, không nhanh không chậm đi lên sân khấu.
Sự chú ý của mọi người bị Trình Dập hấp dẫn đi, Giản Ninh không chớp mắt mà đặt tầm mắt lên người Trình Dập.
Lam Di chuyển microphone đến trước mặt Trình Dập, cười hỏi: “Đạo diễn Trình, cậu đây là đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Trình Dập nhìn Giản Ninh một cái, trong mắt có ý cười.
Giản Ninh lại không có chút an tâm nào, ngược lại càng căng thẳng hơn. Cô đang nghĩ có phải Trình Dập nhất thời xúc động hay không, trong chương trình thừa nhận quan hệ của hai người? Người xem sẽ có phản ứng thế nào? Fans của cô có thể chấp nhận không? Chuyện này đối với công ty có thể tạo ra ảnh hưởng gì hay không?
Trình Dập nhận microphone, nhìn qua người xem một vòng, cuối cùng tìm thấy ống kính: “Thật ra hôm nay con tới là để nhìn dì Lam.”
Lam Di nhíu mày, thằng nhóc này, biết nói thật đấy.
Trình Dập đối mặt với Lam Di, tỏ vẻ vô cùng thành thật: “Con ở trong TV thấy chương trình của dì, đạo diễn Lư có thể làm chứng, con từng nói với ông ấy việc này cho nên đạo diễn Lư cố ý tặng con một vé vào cửa, giúp con hoàn thành tâm nguyện có thể đến trường quay xem chương trình của dì.”
Người trong giới vừa nghe đã biết lời này của anh là nói xạo.
Với địa vị của anh còn phải chờ Lư Hoài đưa vé ư? Anh muốn đến trường quay xem chương trình, nếu anh muốn thì ngay cả đài trưởng cũng có thể đến xem cùng anh.
Lam Di là người từng trải, thấy đến điểm nên dừng thì sẽ dừng, đạt được hiệu quả chương trình là được nên lúc này cũng bắt đầu đưa thang cho Trình Dập đi xuống.
Bà vỗ vỗ vai Trình Dập, nói với người xem: “Mọi người gọi cậu ấy là đạo diễn Trình, còn tôi đều gọi là A Dập. Tôi với ba mẹ cậu ấy là bạn bè vài thập niên, là người đã nhìn cậu ấy lớn lên. Trình Dập là một người có nhiều cảm xúc đặc biệt…” Người xem đều cho rằng bà ấy muốn tiết lộ tin hot, kết quả sau đó lại nói: “Ví như chuyện rất kính trọng tôi này.”
Trên dưới sân khấu đều cười vang.
Giản Ninh cùng mọi người vỗ tay mỉm cười, cố gắng khống chế biểu cảm, không dám đưa mắt nhìn Trình Dập cái nào, sợ bị người chụp hình rồi nói cô liếc mắt đưa tình nhìn Trình Dập vân vân mây mây…
Nhưng mà khi Trình Dập hoàn hảo phá vỡ nguy cơ, Giản Ninh lại không thể vui vẻ nổi.
Trong lòng cô có một âm thanh vẫn luôn hò hét muốn nói cho cả thế giới biết, anh chính là người yêu của cô!
**
Trước và sau tết Nguyên Đán là khoảng thời gian vội vàng nhất của mỗi nhà.
Sau khi ba mẹ Giản Ninh đặt xong đồ tết thì mới gọi điện thoại cho Giản Ninh.
Ba Giản: “Ninh Ninh, khi nào con về nhà ăn tết?”
Giản Ninh nhìn vào ngày tháng trên lịch, thở dài: “Ba, tết năm nay con có bộ phim điện ảnh sẽ chiếu, chắc là sẽ không về được.”
“Hả?! Tết cũng không về nhà?!” Giọng điệu ba Giản giống như nghe nói Trái Đất sắp đụng Sao Hỏa.
Giản Ninh nghe được phản ứng của ba mình thì cười ra tiếng: “Hiện tại con cố gắng nhân lúc còn trẻ thì phấn đấu vài năm, mong ba mẹ hiểu cho con. Nhưng mà, trước năm mới con có thể về, hơn nữa…” Cô cười ngại ngùng: “Con sẽ dắt bạn trai về ra mắt ba mẹ!”
Ba Giản vừa nghe, lập tức nghiêm túc lên: “Cái gì, con có bạn trai? Đối phương là người thế nào? Làm nghề gì?”
Mẹ