“Cuối tuần này phải quay cảnh ngoài trời.” Bạch Trạch gọi mọi người tới, nhìn kế hoạch. “Nếu như thuận lợi, hai tuần nữa sẽ quay xong.”
“Hai tuần?” Có người kêu lên.
Bạch Trạch lạnh nhạt nhạt nhìn cô ta một cái. “Có câu hỏi gì thì họp xong tới tìm tôi, bây giờ tan họp, chuẩn bị đồ đạc gì sẽ thông báo với mọi người sau.”
“Đạo diễn, anh có chuyện muốn hỏi.” Mọi người đi rồi, Thiệu Mặc Sâm nán lại.
“Chuyện gì?” Bạch Trạch nghiêng đầu, tổ đạo diễn còn phải nói chuyện một lát nữa.
“Có thể mang theo người nhà không?” Thiệu Mặc Sâm chân thành hỏi.
Bạch Trạch đẩy kính mắt, lạnh lùng nói. “Không được. Ảnh đế một mình một phòng sao?”
Thiệu Mặc Sâm. “Hai người ngủ chung được không?”
“Không được.” Bạch Trạch nhịn cười.
Thiệu Mặc Sâm. “...” QAQ.
***
“Mang đủ thuốc, thiết bị giữ ấm, nhắc diễn viên và nhân viên công tác mang nhiều quần áo. Tổ quay phim chụp ảnh mang các thiết bị phòng tuyết và sương, những chuyện này chắc không cần tôi nói nhiều.” Cuối cùng Bạch Trạch bôt sung thêm. “Trừ những thứ cần thiết, chúng ta không được mang thêm gì nặng, tôi xem dự báo thời tiết, có lẽ chúng ta sẽ gặp phải gió tuyết.”
Ngô Càn bổ sung vài câu, không có vấn đề gì nữa, tan họp.
Lê Duyệt làm biên kịch nên cũng tham dự cuộc họp, cậu ta vẫn còn hơi sợ Bạch Trạch, mới đi vài bước đã bị Ngô Càn cản lại.
“Đạo diễn Ngô.” Lê Duyệt chào hỏi vài câu rồi muốn về phòng.
Ai ngờ Ngô Càn lại gọi lại. “Có phải đây là lần đầu tiên Tiểu Duyệt tới Phương Bắc không?”
Không hiểu tại sao Lê Duyệt lại nổi da gà. “Vâng.”
“Phải chú ý một chút, tôi bằng tuổi cậu không chú ý nhiều...”
Lê Duyệt bị Ngô Càn quan tâm hỏi han đủ kiểu.
Sau khi Ngô Càn đi, Lê Duyệt mờ mịt hỏi Phương Tịch đứng cạnh mình. “Ông ta nói gì thế?”
Phương Tịch nhún vai. “Quan tâm cậu.”
***
“Mỗi người chỉ có thể mang theo một cái vali...” Hai tuần, ở nơi lạnh như vậy là một thách thức với diễn viên, bởi vì hoàn cảnh không cho phép nên hai người chung một trợ lý, những người khác không đi được. Thiệu Mặc Sam lẩm bẩm lặp lại nội dung trong tờ giấy.
Bạch Trạch bỏ hành lý vào một nửa vali, chừa một nửa ra cho anh.
Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu, khóe miệng cong lên, lặng lẽ bỏ quần áo của Bạch Trạch và đồ dùng hàng ngày vào trong vali của mình.
“Anh nghe nói nơi đó có hồ tình nhân rất đẹp.”
“Sao em lại nghe nói ở đó có một truyền thuyết rất thảm thương.” Bạch Trạch nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, trêu chọc chút.
Thiệu Mặc Sâm mất hứng thú. “Nói nghe thử?”
Bạch Trạch hắng giọng, nhấp một ngụm trà. “Tương truyền cái hồ tình nhân đó trước gọi là...”
“Kính cong kính cong” Tiếng chuông cửa dồn đập cắt đứng mạch cảm xúc của Bạch Trạch.
Thiệu Mặc Sâm đi tới cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo, quay đầu dùng khẩu hình miệng nói với Bạch Trạch - Ngô Càn.
Bạch Trạch gật đầu đứng dậy đi vào WC.
Đây là phòng Thiệu Mặc Sâm, tuy nói nếu chụp được thì thừa nhận, nhưng không có nghĩa bọn họ phải bộc lộ trước mặt người không có ý tốt.
“Đạo diễn Ngô.” Thiệu Mặc Sâm không có ý mời ông ta vào.
Ngô Càn cười. “Mặc Sâm này, chuyện trước đó hình như là hiểu lầm rồi, đi vào rồi nói chứ?”
Biểu cảm cười như không cười của Thiệu Mặc Sâm khiến cho Ngô Càn hơi sợ, một lát sau anh mới nói. “Vào đi.”
“Trước đây là tôi không đúng, tôi không nhắm vào cậu nhưng suy nghĩ không kỹ là lỗi của tôi.” Nói xong Ngô Càn cảm thấy hơi bồn chồn trong lòng, ông ta về suy nghĩ thật kỹ, chuyện duy nhất khiến Thiệu Mặc Sâm tức giận chỉ có thể là do ông ta giăng bẫy Liễu Mạn Tinh rồi gây họa cho Thiệu Mặc Sâm nên anh mới khơi lại chuyện cũ.
Chuyện nhiều năm trước, Ngô Càn cũng chẳng có áp lực gì lớn, ông ta cũng không tin Thiệu Mặc Sâm khi đó chỉ mới bước chân vào giới có thể làm gì ông ta, bây giờ cũng không có chứng cớ gì nữa.
Muốn nói không phải đã sớm nói ra rồi sao?
“Thế sao?” Thiệu Mặc Sâm bẻ tay, ngón trỏ co lại gõ gõ lên ghế, Ngô Càn cười làm lành. “Là hiểu làm hiểu lầm.”
“Đạo diễn Ngô nói gì đó? Tôi và đạo diễn Ngô có hiểu lầm sao?” Thiệu Mặc Sâm cười, Ngô Càn lại cảm thấy run sợ.
“Gần đây đạo diễn Ngô vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả.”
Ngô Càn bị Thiệu Mặc Sâm đẩy ra khỏi cửa, trong lòng đắn đo, tha thứ rồi sao?
Chưa kịp đóng cửa, trong WC đã truyền tới tiếng vang.
Ngô Càn nhanh tay lẹ mắt chặn cười. “Là tôi khiến cậu mất hứng. Xin lỗi.” Ngô Càn có thể chắc chắn Thiệu Mặc Sâm không vui là do ông ta quấy rầy chuyện tốt của anh mà không phải vì ghi hận chuyện trước kia.
Thiệu Mặc Sâm: Haha. Đóng cửa.
Rốt cuộc người này là ai? Ngô Càn sờ lên ria mép.
***
Thiệu Mặc Sâm đẩy cửa phòng tắm ra, thấy Bạch Trạch đang đứng trên nắp bồn cầu, ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Em...”
“Phong cảnh đẹp quá.”
Thiệu Mặc Sâm. “...”
“Ngô Càn ồn quá.”
Thiệu Mặc Sâm.“...”
“Ngồi lâu chân tê.”
Thiệu Mặc Sâm. “...”
“Em muốn sờ trần nhà.”
Thiệu Mặc Sâm. “..”
Bạch Trạch mếu máo. “Vừa rồi có một con gián bò qua đây.” Bổ sung thêm “Nó có thể bay nữa.”
Thiệu Mặc Sâm hài lòng. “Có muốn chồng ôm em lên giường không?”
Bạch Trạch không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ côn trùng, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ, đánh chết cũng không chịu đứng xuống.
“Ngoan, gọi chồng thì anh ôm.”
“Ảnh đế, cẩn thận em cắt vai diễn của anh.” Bạch Trạch hừ lạnh, kiên quyết không đồng ý.
“Anh...”
Chuông điện thoại di động của Bạch Trạch vang lên.
“Alo?”
“Đạo diễn Bạch, xin chào, tôi là Lý Thư Hâm.” Là diễn viên nói lúc đang mở cuộc họp.
“Sao vậy?”
“Đạo diễn Bạch, tôi có một quảng cáo phải quay hai ngày...”
Anh cười híp mắt nghe Bạch Trạch và diễn viên nói chuyện, ai cũng bảo Bạch Trạch khó tính, nhưng thật ra là do anh chiều mà thành, Thiệu Mặc Sâm sẽ không nói chuyện anh thích xem nhất chính là Bạch Trạch đối xử với người khác khác xa với khi bên anh.
Bạch Trạch cúp điện thoại, gặp phải ánh mắt Thiệu Mặc Sâm, lỗ tai nóng lên, lầm bầm nói. “Nhìn cái gì? Em muốn lên giường.”
“Mời gọi anh?” Thiệu Mặc Sâm cố tình xuyên tạc ý cậu.
“Đúng thế..” Bạch Trạch kéo dài âm. “Lấy tiền đóng phim của anh trước.”
“Vậy thì sao.” Thiệu Mặc Sâm ôm cậu, Bạch Trạch tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, trừng mắt nhìn. “Thẻ lương của anh cũng nộp hết đây.”
“À - gọi chồng đi, tiền tiêu vặt tháng nay em sẽ cho anh thêm 100 tệ.” Bạch Trạch đại gia vung tiền như nước.
“Chồng - đêm nay lật thẻ bài của em đi.” Thiệu Mặc Sâm sâm khiến Bạch Trạch nổi da gà.
Đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Cuối cùng, ảnh đế vì 100 tệ tiền tiêu vặt cùng chuyện có được đạo diễn lạt thẻ bài hay không, chỉ trời biết đất biết.
***
“Thiệu Mặc Sâm.”
“Sao vậy?”
“Em không khom lưng được, đầu cũng đau.”
“Năm ngoái chúng ta về nhà, đi trượt tuyết, về nhà em bị cảm.”
“Mùa đông năm kia em đi quay phim bên ngoài, sốt cũng không nói cho anh.”
“Sáu năm trước, em không chịu mặc quần thu, bị lạnh.”
- --
“Mùa đông đầu tiên chúng ta quen nhau, em kéo anh đi ném tuyết, hôm sau em bị viêm phổi.”
Bạch Trạch bị anh trách móc cũng chẳng biết làm sao, thanh mai trúc mã xấu nhất ở chuyện này, lịch sử đen tối từ nhỏ đến lớn đều bị người ta nhớ kỹ trong lòng.
Thiệu Mặc Sâm đau lòng quấn khăng quàng cổ cho Bạch Trạch.
Sau khi máy bay hạ cánh, Bạch Trạch đi ra từ toilet bị quấn đủ thứ như quả cầu nhỏ trở thành trung tâm của đoàn phim.
Lê Duyệt há hốc mồm, nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là đạo diễn, kinh nghiệm phong phú, một cái vali nhỏ mà anh ta lại bỏ được nhiều đồ như vậy.
Liễu Mạn Tinh nhịn cười hỏi Thiệu Mặc Sâm. “Cậu ta sợ lạnh như vậy sao?”
“Tôi sợ em ấy đổ bệnh.” Thiệu Mặc Sâm nhíu mày. “Thế nên tôi chỉ muốn cảnh bên ngoài quay một lần là xong.” Nói xong cũng đi theo Bạch Trạch.
“Hừ, ngược cẩu là không có đạo đức.” Liễu Mạn Tinh lắc đầu, lẩm bẩm.
Rất nhiều diễn viên lần đầu tiên tới đây, mới xuống máy bay đã tỉnh táo, ngồi trên xe hỏi địa bồi không ngừng, đến cửa thôn vẫn chưa chịu yên lặng.
Bạch Trạch bảo mọi người cầm hành lý của mình, mấy cô gái hỏi. “Xin hỏi, nơi này có một cái hồ tình nhân không?”
Sắc mặt địa bồi thay đổi. “Mọi người nghe ai nói?”
“Xem trên mạng, có người nói ở đây cầu tình duyên rất linh nghiệm.”
“À, người ở đây không gọi nó là hồ tình nhân, nó là hồ nhạn khóc.”
(*) địa bồi: Những người hướng dẫn viên du lịch ở địa phương.
- -
Tiểu kịch trường:
Nghỉ phép, Bạch Trạch về nhà cha mẹ ở, Thiệu Mặc Sâm rủ đi chơi cũng không đi.
Thiệu Mặc Sâm ngồi bên ngoài chơi cờ với cha Bạch, Bạch Trạch ở trong bếp nấu cơm với mẹ Bạch.
“Ah.” Mẹ Bạch thấy con gián sợ hãi kêu lên.
Vừa định bảo Bạch Trạch đánh chết con gián, quay đầu đã thấy con trai mình nhảy lên ghế đẩu gần đó.
Mẹ Bạch. “...”
Bạch Trạch. “...”
Mẹ Trạch không biết nói gì. “Con trai, không phải khi con còn bé hay đuổi đánh nó sao.”
Bạch Trạch hắng giọng. “Khụ khụ, thói quen thôi.”
Suốt cả bữa cơm, mẹ vợ luôn gặp thức ăn cho Thiệu Mặc Sâm, còn nhìn anh với ánh mắt đồng cảm.
“Đây là sao?” Thiệu Mặc Sâm xoa xoa cái bụng, cảm thấy tăng 5, 6 cân rồi.
Bạch Trạch sờ mũi một cái, nhìn trời. “Ừm, chúng ta làm vận động tiêu cơm đi.”
- -
Vấn đề: Xin hỏi đến tột cùng đạo diễn Bạch có sợ côn trùng không?
Nữ hán tử Mạc Tử Huyên khoanh tay: Ở trước mặt bạn trai, ngay cả nắp chai nước tôi cũng không vặn được.