Tuy nói nửa tháng sau mới khai máy nhưng Bạch Trạch chẳng được rảnh rỗi ngày nào, Thiệu Mặc Sâm giống như oán hận tới nỗi muốn nhốt cậu trong nhà.
“Cậu muốn đích thân thiết kế phòng làm việc?” Mạc Húc ghét bỏ hỏi.
Thiệu Mặc Sâm gật đầu. “Tự thiết kế mới hợp ý mình.”
Mạch Húc không nhịn được lắc đầu. “Rảnh rỗi như vậy sao? Đi quay mấy chương trình thực tế đi.”
“Chương trình thực tế?” Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, có hơi ghét bỏ. “Tôi cũng chẳng phải tiểu thịt tươi.”
“Bây giờ chương trình thực tế đang hot, cậu lại muốn lập phòng làm việc riêng thì phải tuyên truyền.” Mạc Húc khuyên. “Ngoại trừ phim truyền hình, chương trình thực tế là thứ hút fan nhất.”
Nếu còn như lúc trước, Mạc Húc có thể dùng quyền của mình ép Thiệu Mặc Sâm một chút, nhưng bây giờ Thiệu Mặc Sâm ngoại trừ là nghệ sĩ hắn dẫn dắt lại còn là ông chủ của hắn, Mạc Húc thông minh chứ đâu có ngu.
“Cậu muốn đào tạo nghệ sĩ, có thể chọn mấy người trong chương trình thực tế cũng được.”
Thiệu Mặc Sâm từ chối cho ý kiến. “Anh gửi mail cho tôi đi, tôi sẽ xem.”
“Được, tôi có 3 ngăn hồ sơ của chương trình thực tế, cậu có thể thoái mái chọn.”
Điện thoại di động của Thiệu Mặc Sâm vang lên tiếng “Meo meo“. Đây là tiếng chuông đặc biệt, trong một lần Bạch Trạch say rượu, Thiệu Mặc Sâm đã dỗ cậu kêu.
Mạc Húc nổi da gà.
- Em xong việc rồi, đi ăn cơm không?
Thiệu Mặc Sâm đứng dậy. “Tôi đi trước, cậu dọn dẹp mấy chuyện kia đi.”
Mạc Húc phất tay đuổi anh đi. “Biết rồi, bây giờ cậu là cổ đông rồi, tôi nào dám trái lệnh.”
Thiệu Mặc Sâm gật đầu, cầm ví tung tăng đi đón người.
- -
“Không sợ bị chụp sao?” Bạch Trạch trêu chọc nói.
“Anh đang đợi ngày nào đó chúng ta lên báo không phải vì quan hệ bất hòa.” Thiệu Mặc Sâm chọn thêm một cái bánh puding mà Bạch Trạch thích ăn.
Bạch Trạch cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng hai người đã đồng ý giấu không nói, Bạch Trạch thấy mình là đạo diễn, không sao cả, danh tiếng không cần lớn như diễn viên. Mấy năm trước Thiệu Mặc Sâm cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bây giờ mới dám tùy tiện làm bậy một chút.
Thiệu Mặc Sâm xoa xoa tay cậu. “Chụp được thì thừa nhận.”
“..Ừm.” Bạch Trạch cúi đầu ăn thức ăn, bên môi hiện lên nụ cười.
Mặc dù hai người đã qua cái tuổi thiếu niên yêu đương cuồng nhiệt bất chấp tất cả nhưng trong lòng lại vẫn cứ chờ mong.
Cho dù bị chụp hay tự mình thừa nhận cũng chẳng sao, khi đó hai người không phải giấu giới truyền thông nữa, cũng có thể chờ xem vẻ mặt kinh ngạc của mấy người hay viết bài báo hai người có xích mích, tất cả đều đáng để mong chờ.
Bạch Trạch lấy lại tinh thần, chắc chắn cậu ở lâu với Thiệu Mặc Sâm nên mới lây bệnh nghĩ tới chuyện mắc ói của anh.
Hai người nói một số chuyện vụn vặt trong đoàn làm phim, vợ chồng chính là dù cho câu chuyện nhàm chán tới đâu thì đối phương nói đều nghe rất chăm chú, dù không biết nói gì nhưng mặt mày vẫn dịu dàng ấm áp.
“Chờ quay xong bộ phim này em sẽ về thăm cha mẹ.”
Thiệu Mặc Sâm gật đầu. “Anh về với em, ông bảo nhớ em.”
Bạch Trạch bật cười, hai người quen nhau khi đang còn nhỏ, cha mẹ lại quen nhau trong lĩnh vực kinh doanh, quan hệ hai nhà không tệ. Nếu cậu không bên Thiệu Mặc Sâm, có lẽ quan hệ hai nhà còn tốt hơn.
Chí ít chị gái Thiệu Mặc Sâm sẽ không nổi điên khi thấy hai người.
“Chị anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Thiệu Mặc Sâm bĩu môi. “Anh nghe mẹ nói là có bạn trai rồi, hy vọng chị ấy yêu đương tử tế chứ đừng tạo nghiệp nữa.”
Bạch Trạch. “...”
Cũng chẳng thế trách Thiệu Mặc Sâm nói ác được, có người chị như vậy, dù yêu thương bao nhiêu cũng mất sạch.
Thiệu Mặc Sâm cũng hy vọng chị gái mình sẽ yên ổn, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh chị mình mắng Bạch Trạch là anh lại điên tiết.
“Hi vọng chị ấy đừng để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh.”
“Nếu có thể nghĩ thông cũng đã nghĩ được rồi, đã gần 40 tuổi mà còn không hiểu chuyện bằng học sinh tiểu học.”
Bạch Trạch nhớ tới con gái của anh trai mình vẫn còn đi nhà trẻ, khóe miệng cong lên. “Laura nói muốn gặp thím rồi.”
Thiệu Mặc Sâm chỉ mình. “Thím?”
Bạch Trạch chỉ vào mình, nói. “Em là chú nhỏ.”
“Hừ.” Thiệu Mặc Sâm hơi không được tự nhiên. “Thím thì thím, lúc nào về sẽ mua quà cho nó.”
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc đẩy cửa ra, Thiệu Mặc Sâm liếc nhìn xung quanh, môi khẽ nhếch lên. “Có người chụp trộm, có muốn bắt tay hay không?”
Bạch Trạch đưa tay ra, hai người đường đường chính chính đứng ngoài cửa nhà hàng bắt tay, làm bộ như hợp tác vui vẻ.
Cũng chỉ là một tấm hình, không biết paparazi này bán cho bao nhiêu tòa soạn báo, kiểu gì cũng đủ loại đề mục.
“Thiệu ảnh đế và đạo diễn Bạch hình như lại hợp tác.”
“Bắt tay giảng hòa? Bằng mặt không bằng lòng.”
“Đạo diễn Bạch Trạch sắp quay tác phẩm mới.”
“Bắt tay xóa tan lời đồn bất hòa?”
“Thiệu Mặc Sâm tự mở phòng làm việc, muốn nâng người nên tìm Bạch Trạch hợp tác.”
...
Thiệu Mặc Sâm nuối tiếc đặt di động xuống. “...” Sao lại không có. “Tình nhân khó chia xa, đứng ngoài cửa lưu luyến buông tay.” Dạo nay papazari thiếu sức tưởng tượng quá.
***
Nửa tháng trôi qua, Thiệu Mặc Sâm giam mình ở nhà dưỡng trắng.
Lúc qua Hiệp chi đại giả, hơn nửa phim đều quay ở bên ngoài khiến Thiệu Hắc Sâm đen sì, lúc này phải bù lại toàn bộ. Bạch Trạch híp mắt xoa xoa cơ bụng của anh, vui tươi hớn hở nói. “Càng ngày càng thay đổi rồi, tốt thật.”
Trong Đêm Tuyết, Diệp Phong là nhân vật mặt người dạ thú, thay đổi liên tục.
Thiệu Mặc Sâm xoay người áp cậu dưới thân, dùng bụng dưới cọ cọ, giọng nói khàn khàn. “Đạo diễn Bạch, em có thể thay hình đổi dạng chút không?”
Bạch Trạch lặng lẽ lấy từ dưới sofa một cái hộp vuông nhỏ đưa cho anh, đừng hỏi anh vì sao món đồ này chỗ nào trong nhà cũng có, anh không muốn nghĩ lại.
“Ah..” Bạch Trạch nở nụ cười, trên cổ là một mảnh đỏ ửng, cảm thấy hoocmon nam tính người này sắp tràn hết ra ngoài rồi.
Sau này nhất định phải để anh diễn một thanh niên 5 tốt. Trong đầu Bạch Trạch là một mảnh trắng xóa, chỉ lóe lên được một ý định duy nhất trong đầu.
***
Dù sao cũng là phim hiện đại, bối cảnh thay đổi không nhiều, hôm nay là buổi chụp poster đầu tiên.
Bạch Trạch sờ cằm gật đầu nhìn Thiệu Mặc Sâm. “Tốt lắm.”
“Đạo diễn Bạch, anh nhìn tôi thử xem?” Lê Duyệt xen vào.
Bạch Trạch nhìn mấy lần. “Ừm, đầu hơi cúi thấp một chút, tay cầm lấy vạt áo. Tôi nghĩ cậu phải hiểu Hồ Nhiên hơn tôi chứ.”
Kịch bản là cậu ta viết, truyện cũng là do cậu ta nghĩ ra.
Hồ Nhiên là một thiếu niên tự ti nhưng lại dũng cảm.
Chuyện khác thường trong khách sạn cũng là do cậu ta phát hiện đầu tiên, thế nhưng lại yêu thương người từng giúp đỡ cậu ta. Cậu ta thầm mến bà chủ khách sạn, bà chủ và Diệp Phong lại có tình cảm mập mờ. Hồ Nhiên rất ngưỡng mộ Diệp Phong, không nghi ngờ hắn ta. Nhưng cuối cùng mới nhận ra mọi chuyện đều xuất phát từ Diệp Phong.
Thiệu Mặc Sâm tẩy trang, đang định đeo balo ra ngoài. Trợ lý của anh nghỉ việc, Mạc Húc giới thiệu bà con xa của hắn cho anh, nhưng mấy hôm nay cô gái này phải về trường học sửa hồ sơ, hai ngày nữa mới đi làm được.
“Anh Thiệu.” Cửa bị đẩy ra, Thiệu Mặc Sâm nhíu mày lại.
“Lê Duyệt? Có chuyện gì?” Thiệu Mặc Sâm nở nụ cười che đi tức giận. Đây là em vợ Lư Hiên, anh không biết dùng thái độ gì đối xử với cậu ta. Anh, Bạch Trạch và Lư Hiên quen nhau khi còn học đại học, bình thường cũng hay nghe Lư Hiên nhắc tới cậu em họ không khiến cậu ta bớt lo này, Thiệu Mặc Sâm bảo đánh một trận là được. Chỉ là Lư Hiên thương cậu ta lúc nhỏ mất đi nơi nương tựa, bản thân lại cưới người chị duy nhất của cậu ta nên mới quan tâm cậu ta như vậy.
Lê Duyệt do dự, nhăn nhó nói. “Anh Thiệu, em chỉ muốn hỏi tại sao anh lại muốn đóng bộ phim này?”
Thiệu Mặc Sâm chưa từng nghĩ tới chuyện này, suy nghĩ tới Lư Hiên, quyết định thay hắn ta cổ vũ cho đứa nhóc này, tuy rằng Lê Duyệt không còn nhỏ nữa.
“Kịch bản viết được, tuy là có chút tỳ vết nhưng tôi tin đạo diễn Bạch có thể khắc phục được.”
Lê Duyệt “A” một tiếng, chớp chớp mắt, cậu ta cho rằng lúc Thiệu Mặc Sâm nhận phim không biết chuyện bên trong, nhưng bây giờ người ta lại rõ ràng như vậy rồi.
Chuyện này có hơi ngượng ngùng. “Anh biết sao?”
Thiệu Mặc Sâm đút tay vào túi quần dựa trên cửa. “Phải biết cố gắng, không biết thì hỏi đạo diễn Bạch, kịch bản cũng có thể sửa lại vài chỗ.” Hôm nay anh đóng vai người tốt.
Lê Duyệt gật đầu như giã tỏi, anh rể không cho cậu ta gây sự ở đoàn phim, mọi việc phải hỏi ý kiến tiền bối.
Thiệu Mặc Sâm nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, nuốt câu “Tôi là bạn thân anh rể cậu, cậu ấy bảo tôi quan tâm cậu một chút” anh muốn chừa chút mặt mũi cho tên nhóc này.
“Có gì không hiểu cứ hỏi tôi và đạo diễn Bạch.”
“Được, được.”
“Duyệt Duyệt, Lê Duyệt...”
“Tiểu Tịch, tôi ở đây.” Lê Duyệt phất tay với trợ lý.
Tiểu Tịch chạy lại, thấy Thiệu Mặc Sâm đứng đó, hai mắt nở hoa. “Thật thật...thật là đẹp trai.”
Lê Duyệt nhanh chóng kéo cô lại, Thiệu Mặc Sâm gật đầu. “Tôi đi trước.”
Trợ lý si mê nhìn. “Duyệt Duyệt, anh ấy đẹp trai thật.”
“Phải phải phải, người ta đi rồi.”
“Cậu không động lòng sao?” Tiểu Tịch nhiều chuyện, chỉ vào bóng lưng Thiệu Mặc Sâm. “Thiệu ảnh đế đó, cả người tỏa ra hoocmon của đàn ông thành thục.”
Lê Duyệt nhíu mày một cái. “Động lòng cái gì?”
Tiểu Tịch nháy mắt. “Không phải cậu thích đàn ông sao?”
Lê Duyệt nghẹn họng, không được tự nhiên, đỏ mặt nói. “Đừng nói bậy.”
***
Thiệu Mặc Sâm đi tới phòng hóa trang, thấy Bạch Trạch đang nhìn điện thoại chằm chằm.
“Sao thế?”
“Liễu Mạn Tinh không nghe điện thoại.”
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, giọng nói nhỏ đi. “Anh nghe nói ông chủ Ngân Tụy vào ICU rồi, vị thái tử gia của Ngân Tụy kia đang muốn giành giật với mấy chú bác.”
Bạch Trạch buồn cười. Bình thường cậu không quan tâm mấy chuyện như vậy, không như Thiệu Mặc Sâm, từ nhỏ đã nghe đầy tai, thấy đầy mắt, hơn nữa anh cũng quen người phát ngôn của Ngân Tụy, ít nhiều cũng biết gì đó.
Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ, hình như đây mới là nguyên nhân Liễu Mạn Tinh bị tuôn ra scandal.
Bạch Trạch nhức đầu, xoa xoa thái dương.
“Suy nghĩ gì thế?” Thiệu Mặc Sâm giúp cậu dọn đồ.
Bạch Trạch chờ anh đứng thẳng, đột nhiên cong mắt lên.
Thiệu Mặc Sâm sững sờ, Bạch Trạch rất ít cười vui vẻ ở bên ngoài, anh xoa xoa gò má cậu. “Cười gì đấy?”
“May mắn là em gặp được anh.”
Thiệu Mặc Sâm mỉm cười. May mắn là hai người không bỏ lỡ nhau.
Nhắc tới Liễu Mạn Tinh, ngoại trừ là bạn học cũ ra, còn có chút chuyện cũ đã đóng bụi.