Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải Cp Xuất Sắc Nhất

Chương 38: Chương 38: Cùng anh - Kinh phí




“Cảm giác....” Bạch Trạch suy nghĩ một chút, cười híp mắt. “Tăng không ít fan. Đều là fan nhà anh ấy.” Ngón tay chỉ Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm giơ tay đầu hàng. “Em chính là anh, của anh...cũng là của em.”

“Tất cả đều là của em hết sao?”

“Không dám không dám, anh sợ về sau lại thất nghiệp mất.”

MC hắng giọng, hai người kia không cần bọn họ dẫn dắt, còn show ân show ái. Sao MC có cảm giác mình là bóng đèn sáng rực vậy? Ừm, nhất định là ảo giác, ảo giác rồi.

“Hai người...có gì muốn nói với đối phương không?” Đoạn phỏng vấn này sẽ được cắt để đưa lên đầu chương trình.

“Phải đợi em nữa, em sợ sau này anh lại nổi giận.” Bạch Trạch hài hước nói.

“Đương nhiên rồi, em không biết bất cứ đâu anh cũng đợi em sao?”

MC. “...” Ôi trái tim nhỏ bé của tui, chắc chắn lại bị hai gương mặt đẹp trai này làm choáng váng rồi.

***

“Anh Thiệu.”

“Thành Dục, chào buổi sáng.” Thiệu Mặc Sâm hừ nhẹ, chào lấy lệ.

“Anh Thiệu, hôm nay trông anh vui nhỉ?”

Thiệu Mặc Sâm hơi ngạc nhiên. “Vui chứ sao không?”

Hứa Thành Dục ngượng ngùng, kiên trì nói. “Anh Thiệu mới hát bài gì đó? Nghe rất em tai.”

“Êm tai sao?” Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. “Không nói, đây là một bí mật.”

Diễn hay rồi còn muốn đi hát nữa sao? Ánh mắt Hứa Thành Dục tối sầm lại, đáy mắt hiện lên một chút căm phẫn.

“Ừm, rất êm tai.”

***

“Cậu muốn hát à?” Người đại diện có chút bất mãn.

“Ừ, không được sao?”

“Không phải. Thành Dục, cậu đang làm diễn viên mà, sao lại đột nhiên muốn đi hát?”

“Tôi muốn ra đĩa nhạc, anh sắp xếp đi.” Giọng Hứa Thành Dục không vui, anh ta không thích người đại diện do công ty sắp xếp này.

“Cậu!!!” Ngụy Mân chán nản, bên kia đã cúp điện thoại.

“Sao thế?”

“Không có gì không có gì, là nghệ sĩ thôi, không khiến người ta bớt lo được.” Ngụy Mân đè cơn bốc hỏa xuống.

“Hứa Thành Dục à?”

“Cậu biết cậu ta sao? Tôi còn tưởng Lê thiếu gia chỉ đóng phim cho vui thôi chứ.”

Lê Duyệt nở nụ cười. “Tôi không hợp để đóng phim, nhưng tôi có thể tiếp tục viết kịch bản, cậu nịnh tôi đi, không chừng đến lúc tôi viết xong kịch bản sẽ xem xét tới nghệ sĩ của cậu đấy.”

Ngụy Mân bật cười, không để ý tới lời trêu chọc của cậu ta. “Cậu đột nhiên biến mất một khoảng thời gian, đi đâu vậy?”

Lê Duyệt hếch cằm. “Giải quyết chuyện lớn cả đời.”

“Cậu phải gả đi rồi à?”

“Rõ ràng là tôi cưới mà.” Lê Duyệt vỗ bàn.

Ngụy Mân mở to hai mắt, tự lẩm bẩm. “Ái chà chà, trời hôm nay đổ mưa hồng rồi.” (*Đổ mưa hồng: Chỉ chuyện không thể xảy ra)

“Rồi rồi, sao cậu lại đột nhiên có hứng hẹn tôi tới võ quán uống trà? Đừng bảo là, chỗ này phong cảnh đẹp, chi phí rẻ nhé. Về sau tôi cũng hẹn người ta tới đây nói chuyện.”

Ánh mắt Lê Duyệt lóe lên.

Một giọng nam trầm thấp truyền tới. “Bạn của Tiểu Duyệt thì không thu phí, gọi điện thoại trước đặt chỗ là được.”

“Anh Lỗi, Võ Lỗi, ông chủ ở đây.”

Ngụy Mân trơ mắt nhìn người đàn ông cao lớn ngồi xuống ghế, sờ sờ chén trà của Lê Duyệt rồi cau mày đổi cho cậu ta một chén trà nóng.

“Anh ta..”

Lê Duyệt đỏ ửng, ngượng ngùng, không nén nổi hạnh phúc, nói. “Đối tượng của tôi.”

Ngụy Mân hừ một tiếng, nói. “Cậu gạt tôi à, cậu cưới anh ta? Mười cậu cũng không cưới nổi anh ta.”

Lê Duyệt đang muốn xù lông.

Võ Lỗi nhướng mày. “Không sao cả, tôi đồng ý gả mà.”

Ngụy Mân “...” Mấy người yêu nhau thật đáng ghét.

Nụ cười Lê Duyệt cứng đờ, dùng tay mình khẽ xoa xoa lòng bàn tay Võ Lỗi, trong lòng cũng đang gào thét, người đàn ông này sao có thể hẹp hòi như vậy, bây giờ mới nói ra những lời như thế, không biết ban đêm sẽ thu hồi gốc lẫn lãi bao nhiêu lần đây.

Ba người nói chuyện một lúc lâu, chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh mấy chuyện xảy ra trong giới giải trí, Ngụy Mân cũng chịu đựng lâu rồi, bắt đầu kể khổ với Lê Duyệt.

“Nghệ sĩ tôi mang bây giờ tính tình như cậu ấm, không phải thứ tốt nhất thì không muốn, không phải nhân vật chính thì không diễn, chỉ mới hot hơn hai năm qua mà đã coi thường người khác. Bây giờ cho cậu ta ghi hình chương trình thực tế, tôi còn tưởng có thể sống yên tĩnh được mấy ngày, ai ngờ cậu ta và người hợp tác với cậu ta lại có xích mích.”

Lê Duyệt cũng chỉ có thể an ủi Ngụy Mân.

Ngụy Mân uống một ngụm trà, thở dài. “Bây giờ lại muốn ra đĩa nhạc nữa. Giọng không ra gì mà còn muốn hát.”

“Chương trình thực tế nào?” Lê Duyệt tò mò.

“Người cộng sự tốt nhất, rất hay, cuối tuần trước mới phát sóng.”

Lê Duyệt dùng điện thoại tìm kiếm, nhanh chóng mở tập đầu tiên ra xem, mười mấy giây sau ngạc nhiên nói. “Đạo diễn Bạch và anh Thiệu?”

“Đúng thế, cậu biết hai người họ sao?” Ngụy Mân uống một ngụm trà. “Ah, tôi quên mất Đêm tuyết.” Trước đây nhân vật chính mà Thiệu Mặc Sâm diễn, Lê Duyệt từng gọi cho Ngụy Mân hỏi, cuối cùng Hứa Thành Dục lại diễn bộ phim khác, hôm muốn tới thử vai phim Lê Duyệt lần nữa, ai ngờ Thiệu Mặc Sâm lại diễn vai này.

Lê Duyệt sờ mũi, nhìn hai người trong điện thoại.

“Sao lỗ tai hồng thế?”

Lê Duyệt chột dạ lắc đầu, khóe miệng cong lên.

Võ Lỗi biết vì sao tai cậu lại hồng, thói xấu có nhiều nhưng lòng dạ không xấu, ở phương diện nào đó còn rất đơn thuần.

Lúc này Lê Duyệt giống như fan CP - a a a a a a, chung một khung hình rồi, phát đường rồi. Thật ngọt, thật hâm mộ.

Ngụy Mân không để trong lòng.

Lê Duyệt cũng nghĩ tới một chuyện. “Hứa Thành Dục hình như là ngày trước định diễn vai Diệp Phong, cậu ta sẽ không ghi hận anh Thiệu chứ?”

Ngụy Mân nhíu mày, suy nghĩ. “Chắc không đâu.”

5 phút sau, Ngụy Mân phải về công ty, đứng dậy tạm biệt, cuối cùng còn bảo Võ Lỗi đối xử tốt với Lê Duyệt, lời nói nguyên bản của Ngụy Mân là. “Phải đối xử tốt với tên ngốc kia.”

“Nhanh cút, cậu mới ngốc ấy.” Lê Duyệt đuổi người ra võ quán.

Ngụy Mân cầm chìa khóa xe đi ra cửa, nụ cười tắt ngấm, mặt lạnh như nước, Hứa Thành Dục...cậu ta thật sự không ghi hận Thiệu Mặc Sâm sao?

***

“Do lần trước Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm đứng nhất, thế nên kinh phí mấy ngày nay sẽ do hai người họ giữ.”

Mọi người cùng nhìn nhau, Thiệu Mặc Sâm lấy phong bì trong tay MC, đưa cho Bạch Trạch, Bạch Trạch mở phong bì ra, ngẩng đầu nhìn MC.

MC cười híp mắt nói. “Không đủ kinh phí thì mọi người phải đi tìm, trong trấn cổ này có rất nhiều nơi để thẻ nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có tiền.”

“Tôi có một câu hỏi.” Bạch Trạch lắc lắc phong bì trong tay. “Đây là kinh phí 3 ngày sao?”

“Đúng vậy.”

“Chúng tôi thực hiện nhiệm vụ rồi tích lũy tiền được không? Hay là ngày nào cũng phải thực hiện nhiệm vụ?”

MC ngẩn người, lúc này đến lượt MC cười khổ. “Chuyện này...”

Dương Húc Húc mặc kệ, vội nói. “Có thể tích lũy mà.”

MC sờ mũi, quay người nói chuyện với đạo diễn.

Đạo diễn lắc đầu, lại sai lại sai rồi, anh ta quên đám người này không dễ lừa gạt.

“Khụ khụ.” MC quay lại, ánh mắt nhìn 8 người đang đứng đó, uể oải nói. “Trong tất cả thẻ nhiệm vụ có một thẻ nhiệm vụ đặc biệt, tìm được và hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, có thể giữ được số tiền thực hiện nhiệm vụ tới ngày mai.”

“Vậy kinh phí gốc có thể giữ lại đúng không?”

MC không cười được nữa. “Đúng.”

**

“Đạo diễn Bạch, anh thật thông minh, nếu không chúng ta bị gài bẫy hết rồi.”

Bạch Trạch thản nhiên nhận lời khen, thực ra là cậu đứng ở góc độ đạo diễn suy nghĩ vấn đề, nếu như là cậu, cậu sẽ làm đạo diễn chương trình truyền hình thực tế thế nào.

Thiệu Mặc Sâm cầm túi cho cậu.

Chân mày Hứa Thành Dục khẽ nhúc nhích. “Anh Thiệu đối xử với đạo diễn Bạch tốt thật, mấy cô gái ở đây ai cũng ghen tị.”

Thiệu Mặc Sâm nhún vai. “Quân tử không ham sắc đẹp.”

Dương Húc Húc vui vẻ cười, cái vali hành lý của cô cũng được Khuất Lan Thương kéo giúp rồi.

“Hơn nữa, Bạch Trạch là đại nội tổng quan, đương nhiên tôi phải khiến cậu ấy vui lòng.” Lời nói nịnh nọt, chân mày cũng giãn ra.

“Ai là đại nội tổng quản?” Bạch Trạch phóng ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Hộ bộ Thượng thư, được chưa?” Thiệu Mặc Sâm trêu chọc nói.

Liễu Mạn Tinh ngẩng đầu lẩm bẩm một câu. “Cũng may cậu không phải hoàng đế, nếu không....biến hộ bộ Thượng thư thành Hoàng hậu? Không bị người khác chửi là hôn quân mới lạ.”

“Ở đây có thẻ nhiệm vụ.” Trình Thành âm thầm tìm được một cái thẻ trong góc.

“Cược một số tiền vàng hoặc tiền tệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, số tiền đã cược sẽ được nhân đôi.” Tang Kỳ đọc. Tiền vàng là tiền hoàn thành nhiệm vụ được nhận, tiền tệ là kinh phí mà tổ đạo diễn cho bọn họ.

“Nhiệm vụ: Tìm được bản đồ trong trấn cổ. Thời gian: 1 tiếng.”

Bạch Trạch ngẫm nghĩ một lát. “Chúng tôi có thể suy nghĩ một chút rồi quyết định làm hay không được không?”

MC vẫn chưa đi. “...” Anh ta nghĩ nên để Bạch Trạch làm cố vấn tiết mục mới đúng.

Tổ tiết mục toàn những người suy nghĩ không chu đáo, MC bất đắc dĩ gật đầu.

“Sao phải làm vậy?” Liễu Mạn Tinh nghi ngờ hỏi.

Bạch Trạch cười. “Chúng ta tìm khách sạn trước, hỏi giá cả ở đây đã.”

Mấy cô gái bừng tỉnh.

Thiệu Mặc Sâm nghe lời Bạch Trạch, phụ trách chụp ảnh phong cảnh ven đường, Khuất Lan Thương từ khi bắt đầu chương trình đã mang vẻ mặt nặng nề, không lên tiếng. Hứa Thành Dục không muốn đắc tội với Bạch Trạch lần nữa, cùng đi theo.

“Ông chủ, một phòng đơn giản thì bao nhiêu tiền?”

“Phòng có giường lớn và phòng đơn giản đều 280 một phòng.”

“Nhận tiền vàng không?”

“Tiền mặt hay tiền vàng cũng được.”

Chân mày Bạch Trạch nhíu lại, bây giờ bọn họ chỉ có 800 tệ không bị lấy lại, nói cách khác, dùng hết tiền trên người cũng chỉ có thể thuê được 3 phòng.”

“Phòng 3 người thì sao?”

“360.”

Bạch Trạch quyết định thật nhanh. “Trước tiên cho một gian phòng giường lớn.”

“Tại sao?” Hứa Thành Dục hỏi.

Bạch Trạch kiên nhẫn giải thích. “Chúng ta phải tìm nơi để hành lý, kinh phí cố định phải dùng nhưng cũng không thể đặt cược hết tất cả, dù sao đêm nay cũng sẽ không phải ở đầu đường xó chợ đâu.”

“Ông chủ, ông thu phí của khách ở đây ai cũng như nhau phải không?”

Ông chủ vuốt râu, cười haha không ngừng.

“Tôi đề nghị đặt cược 120 tệ.”

“Tôi đồng ý với Bạch Trạch.”

“Tôi không có ý kiến.” Tang Kỳ nhún vai, Trình Thành cũng lắc đầu.

“Tôi cảm thấy đặt cược nhiều hơn chút cũng được, tổ tiết mục sẽ không để chúng ta không tìm thấy bản đồ đâu.” Hứa Thành Dục phản đối. “Tôi nghĩ là đặt cược 300 tệ cũng được.”

“Thầy Khuất, thầy có ý kiến gì?”

Khuất Lan Thương hồi phục tinh thần, nhìn con mắt linh động của Dương Húc Húc, mím môi. “Tôi đồng ý đặt cược 120 đồng.”

Bàn tay Hứa Thành Dục siết chặt thành nắm đấm, không nói gì.

***

“240 đồng tới tay rồi.” Dương Húc Húc ôm túi tiền vàng, vui vẻ nói.

Hứa Thành Dục lạnh lùng nói. “Đã bảo là sẽ tìm được mà.”

Dương Húc Húc cau mày, tuy cô không suy nghĩ sâu xa xem tại sao lại đặt cược 120, nhưng cô cũng không thích Hứa Thành Dục nói như vậy, đạo diễn Bạch cũng là vì suy nghĩ cho mọi người, trước đó cũng đã nói ở khách sạn, nếu đêm nay không có chỗ ở thì giường sẽ để cho 3 cô gái ngủ.

Bạch Trạch cười, mở túi ra. “Mỗi tổ 60 tiền vàng, tiền mặt còn dư lại 400 tệ, tôi và Mặc Sâm sẽ giữ, nếu như không đủ thì tới tìm chúng tôi.”

“Hay là dùng 60 tiền vàng này thi đấu tiếp đi, tổ chiến thắng sẽ có lợi.” MC xen vào, nói.

Sau khi mọi người tản ra, MC đi theo Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm một đoạn.

“Đạo diễn Bạch, có thể hỏi cậu một chuyện được không, vì sao hai người lại đặt cược 120 tệ?”

Bạch Trạch sửng sốt nhìn Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm cười nói. “Em giải thích cho MC đi.” Bạch Trạch không có kinh nghiệm đối diện với ống kính, thực ra hành vi vừa rồi của cậu là tự kéo anti cho mình, nhất là fan của Hứa Thành Dục rất đông, chuyện kiêng kị nhất trong chương trình thực tế là không giải thích hành vi của mình.

“Thực ra chẳng có lý do gì cả, tôi chỉ tính tới trường hợp xấu nhất thôi.”

“Trường hợp xấu nhất?”

“Chúng tôi là đàn ông thì không sao, nhưng ba cô gái kia không thể đi theo chúng tôi nằm ngoài đầu đường xó chợ. Tôi muốn chừa lại một ít tiền để mai thuê phòng, lỡ như chúng tôi không tìm được thẻ nhiệm vụ đặc biệt, ngày mai không còn tiền vàng nữa.”

“Nhưng phương án 300 tệ cũng có thể chừa lại tiền ngày mai được mà?”

“Ừm, cho nên tôi chỉ tính trường hợp xấu nhất thôi, nếu như hai ngày mà không tìm được thẻ nhiệm vụ đặc biệt, sáng sớm mai phải dùng tiền đặt cược, ngày kia cũng vậy, lỡ như không còn tiền nữa phải làm sao? Thực ra 300 tệ cũng được, nhưng đa số mọi người đều đồng ý với ý kiến của tôi.”

MC gật đầu, đạo diễn bảo anh ta hỏi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi được rồi. “Mọi người chơi vui vẻ, tôi đi xem các nhóm khác.”

***

“Có phải mệt lắm hay không?” Thiệu Mặc Sâm đột nhiên hỏi.

“Anh xem thường thể lực của em quá rồi.” Bạch Trạch dương dương tự đắc nhướn mày.

“....Sống trước ánh đèn flash có phải rất khổ hay không?” Trước đó còn dùng khẩu hình miệng nói với cậu - cùng anh...

Bạch Trạch lắc đầu, giọng nói rất nhẹ. “Đi cùng anh nên không biết mệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.