Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải Cp Xuất Sắc Nhất

Chương 19: Chương 19: Kỳ đà cản mũi - ăn cơm cùng mạc húc




“Em muốn đi WC, anh cũng muốn đi sao?” Bạch Trạch bất đắc dĩ nói.

Thiệu Mặc Sâm đem mình treo trên người cậu, gật đầu.

Bạch Trạch. “...” Vậy thì không phải đi WC nữa mà xxx cậu luôn.

(Câu này Hán Việt có nghĩa “thượng WC” nghĩa là “đi WC”, còn “thượng cậu” có nghĩa là “xxx em Trạch” - Vậy thì không phải thượng WC nữa mà là thượng cậu.)

“Em còn phải làm việc nữa.” Bạch Trạch kéo Thiệu Mặc Sâm đang dính trên người mình.

“Em vẫn chưa khỏe.”

Bạch Trạch khịt mũi.

“Em xem đi.” Thiệu Mặc Sâm chỉ chỉ, bảo mình không nói dối.

Bạch Trạch tiếp tục khịt mũi, nghiêm mặt nói với anh. “Em muốn khóc cho anh xem.”

Thiệu Mặc Sâm chưa kịp phản ứng, người trong ngực đã bắt đầu rơi nước mắt.

“Này, đừng khóc đừng khóc.”

Bạch Trạch chớp mặt. “Về làm việc?”

Thiệu Mặc Sâm muốn lắc đầu, thấy Bạch Trạch lại sắp khóc.

“Ôi, đừng khóc, được được được, nghe em hết.”

“Về làm việc?”

Thiệu Mặc Sâm gật đầu.

Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, nở nụ cười. “Có muốn ăn sườn xào chua ngọt không, em nấu cho anh ăn?” Đánh anh một gậy lại cho anh một viên kẹo ngọt, đạo diễn Bạch quả thực lắm chiêu.

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên kêu lên. “Đạo diễn Bạch, anh tặng ảnh đế cho em được không?”

Bạch Trạch rốt cục cũng được thấy phòng bếp nhà mình sau bao nhiêu ngày tháng xa cách. “Đi ra bên ngoài chờ đi, buổi trưa cho anh ăn thịt, buổi tối mời anh ăn em.”

Không để ý con sói đang bị nhốt ngoài cửa kia, nghĩ thầm, hình như diễn xuất của cậu bị Thiệu Mặc Sâm lây rồi.

***

Quay xong phim, Lư Hiên mới biết được chuyện của Lê Duyệt, nhanh chóng gọi điện thoại cho Bạch Trạch sau đó lại gọi một cuộc điện thoại mắng Lê Duyệt té tát. “Có phải em ngốc hay không? Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm là một đôi, rõ rành rành như thế, em còn xen vào làm gì?”

Lê Duyệt cũng tủi thân. “Em không biết.”

“Lúc anh mới quen hai người họ đã gắn bó như keo sơn rồi, em không biết nhưng cháu em biết rồi.”

Lê Duyệt cũng cảm thấy khiếp sợ, mấy ngày nay suy nghĩ nhiều mới biết được nhân vật chính trong câu chuyện đêm đó là Thiệu Mặc Sâm.

Hơn mười năm...

Tốt thật.

Lư Hiên thở dài một hơi. “Tiểu Duyệt, anh xem em như con trai mình mà nuôi lớn, thế nên phải nghiêm khắc dạy dỗ em.”

“Anh rể...”

“Chị em cũng lo lắng cô ấy không quan tâm em đủ nên mới sợ em đi nhầm đường.”

“Lần này về, Bạch Trạch cũng nói chuyện với anh, anh phát hiện mình thực sự thất trách.”

- “Cậu cũng không phải cha nó, nói chung là không giống nhau, cậu sẽ tức giận với cha mẹ sao? Đó là do cậu biết cha mẹ mình nghiêm khắc nhưng lại yêu thương cậu, hy sinh bản thân vì cậu. Nhưng cậu và Lê Duyệt không giống vậy, cậu quá mức nghiêm khắc với nó sẽ khiến nó không có cảm giác an toàn. Bên nó mấy tháng, tôi cảm thấy Lê Duyệt không thích ai, nó chỉ thiếu tình cảm...”

Lư Hiên bị Bạch Trạch vạch trần, sau đó mới hiểu rõ. “Anh và chị anh đều cảm thấy tự hào về em, chuyện này em cứ suy nghĩ đi, những năm qua....thực ra giấy khen của em anh và chị gái em đều giữ lại, trước kia là sợ em tự mãn, bây giờ đóng khung treo lên có được không?”

Con mắt Lê Duyệt đỏ bừng, liên tục lắc đầu, khuôn mặt cũng đỏ lên, đóng khung giấy khen treo lên chẳng khác nào so cậu ta với thằng cháu mình.

“Em muốn ở đó, anh và chị cũng không cản, nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, em phải về nhà để anh và chị em yên tâm...”

Giọng nói Lê Duyệt nức nở. “Vâng.”

Võ Lỗi nhìn cậu nghe điện thoại, hết khóc lại cười, bất đắc dĩ lắc đầu. “Còn bảo mình không giống con nít.”

Lê Duyệt trừng mắt nhìn anh ta một cái, giống như con thỏ nhỏ trừng mắt nhìn người ta, không có tính uy hiếp.

“Tôi phải về nhà rồi.”

Võ Lỗi ngẩn ra, một lát sau mới nói. “Ừ.” Trong lòng nhịn không được cười nhạo phản ứng của mình, nâng cần câu lên, vỗ nhẹ vào lưng Lê Duyệt một cái. “Cậu đã nói với tôi phải về nhà báo bình an, ngày mai tôi tiễn cậu đi.”

“Này, muốn tôi đi thế sao?” Lê Duyệt cầm giỏ cá nhảy chân sáo đi theo phía sau anh ta.

Võ Lỗi giễu cợt. “Giữ lại cậu làm gì? Mùa đông cũng không có cà rốt đút cậu ăn.”

“Đã bảo tôi không phải thỏ rồi mà.”

***

“Ừm, sắp xếp công việc.”

Thiệu Mặc Sâm lật vài tờ, ngáp một cái. “Không có hứng thú.”

Mạc Húc nhức đầu, sau khi quay phim về, Thiệu Mặc Sâm trở nên không bình thường, không phải quay nữa lại còn chạy theo đoàn phim, bị đuổi ra ngoài thì không nói đi, còn làm bộ dạng như bị cả thế giới vứt bỏ.

“Thế cậu hứng thú với cái gì?”

“Nghỉ phép.”

“Chỉ là đi du lịch thôi mà.” Mạc Húc ghét bỏ.

Thiệu Mặc Sâm lại không nghĩ vậy, giấc mơ của anh là ở một nơi xa lạ, phong cảnh tuyệt đẹp, ăn một chút, chơi một chút rồi lại quấn lấy Bạch Trạch.

Một kế hoạch perfect.

“Có một nơi phù hợp với yêu cầu của cậu.”

Thiệu Mặc Sâm cầm văn kiện, lật vài tờ. “Chương trình thực tế?”

Mạc Húc gật đầu. “Tôi từng đề nghị với cậu.” Nhìn Thiệu Mặc Sâm muốn từ chối, Mạc Húc lại khuyên nhủ. “Tôi biết cậu không thiếu nhân khí cũng không thiếu tiền, thế nhưng nhiều thêm chút nữa cũng chẳng có gì xấu. Hơn nữa năm ngoái cậu quay 2 bộ phim, một bộ quay ở nước ngoài năm sau mới chiếu, Hiệp đại chi giả cũng hot, sang năm Đêm tuyết cũng chiếu, sau đó cậu còn muốn xây phòng làm việc, giảm bớt lượng công việc.” Mạc Húc tính toán, đau lòng nhức óc nói. “Thiệu ảnh đế, cho tôi sống nữa.”

Có thể đối với người khác, một năm quay một bộ phim là nhiều, nhưng Thiệu Mặc Sâm không dính scandal, cũng không thích đóng quảng cáo.

Thiệu Mặc Sâm nhìn trời, nhếch miệng. “Cũng không phỉ là không được, ăn tết xong rồi nói.”

Mạc Húc tức giận ném văn kiện cho anh. “Về nhà suy nghĩ kỹ đi.”

Thiệu Mặc Sâm đứng dậy muốn đi tới Studio kéo Bạch Trạch đi ăn cơm, vừa đi ra khỏi cửa Mạc Húc đã nói. “Lúc nào thì mời đạo diễn Bạch ăn cơm đây?” Chuyện này từ hôm đóng máy đến giờ vẫn chưa làm xong.

Thiệu Mặc Sâu vui vẻ. “Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay luôn đi.”

Mạc Húc. “...” Cái quần gì thế.

***

Mạc Húc không ngờ Bạch Trạch lại đồng ý.

Người bình thường đã ăn tối xong hết rồi.

“Đi đâu ăn?” Mạc Húc nhìn đồng hồ, vô lực nói. “Giờ này thì còn chỗ nào?” Sếp hôm nay uống nhầm thuốc rồi.

“Có.” Thiệu Mặc Sâm nói. “Thấm Tâm Viên.”

Mạc Húc. “..” Anh đùa tôi à?

Cái nhà hàng nổi tiếng nhất Ảnh Thị Thành bây giờ còn có chỗ sao? Hắn không tin.

Mạc Húc lái xe tới chỗ Bạch Trạch đón cậu, sau khi Bạch Trạch lên xe, trong xe bỗng trở nên yên lặng.

“Đạo diễn Bạch.”

“Thiệu ảnh đế.” Bạch Trạch nâng kính mắt.

Mạc Húc ước gì có thể nện một cái lên tay lái, cái loại cảm giác này, thân mật xấu hổ khiến hắn muốn biến mất luôn cho rồi.

Đèn đỏ, Mạc Húc dừng xe, lén lút nhìn lên kính chiếu hậu, vừa lúc thấy Bạch Trạch trừng mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm, âm thầm đau đớn, rốt cuộc vì sao mình lại nghĩ quẩn mời cơm hai người này?

Thực ra Mạc Húc không biết, ở góc chết nào đó, Thiệu Mặc Sâm đang vuốt ve bắp đùi của Bạch Trạch, sau khi bị cậu liếc mắt, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xoa xoa bàn tay. Sau khi được Bạch Trạch nắm nhẹ vào ngón út mới cong môi cười.

Địa điểm ăn cơm cách đây không xa, mười phút trôi qua mà Mạc Húc cảm thấy giống như một thế kỉ, lúc xuống xe hắn giúp Bạch Trạch mở cửa, Bạch Trạch lịch sự nói cảm ơn, quay đầu đã thấy Thiệu Mặc Sâm nhìn hắn chằm chằm.

Mạc Húc cắn răng thấp giọng nói. “Sếp, chúng ta tới nói chuyện, không phải tới gây thù.”

Thiệu Mặc Sâm không biết giải thích thế nào, nhanh chóng đuổi theo Bạch Trạch.

Mạc Húc xoa xoa đầu, đi tới xen vào hai người.

Một trái một phải liếc mắt nhìn hắn, thật chướng mắt.

“Tôi hay nghe Mặc Sâm nhắc tới đạo diễn Bạch, nói cậu tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người,...”

Thiệu Mặc Sâm hừ một tiếng, anh từng nói như vậy?

Bạch Trạch suýt chút nữa không nhịn được cười, cả người nổi da gà.

Mạc Húc nói khô cả họng, vừa dùng ánh mắt hỏi Thiệu Mặc Sâm, đi đâu đây?

Thiệu Mặc Sâm ngẫm lại, muốn giải thích một chút. “Tôi bao một căn phòng.”

Mạc Húc chớp mắt, cảm thấy ngực mình đau đớn, sao hắn không biết chuyện này?

Sau khi ba người ngồi xuống, người phục vụ tiến lên đưa menu cho anh, còn nhìn Mạc Húc mấy lần.

Nhân lúc Bạch Trạch đi ra ngoài nghe điện thoại, Mạc Húc nhịn không được sờ mặt mình, tự kỷ nói. “Hôm nay tôi đẹp trai lắm sao?”

“Vẫn xấu như mọi ngày.” Thiệu Mặc Sâm bóc phốt.

Mạc Húc liếc mắt. “Sao vừa nãy cô gái kia cứ nhìn tôi?”

Thiệu Mặc Sâm cũng ghét bỏ nhìn hắn.

Bạch Trạch cúp điện thoại rồi đi vào, trong lòng hiểu rõ, nhà hàng này là do một người bạn của Thiệu Mặc Sâm mở, phong cách phục vụ nghiêm túc, mỗi phòng VIP đều có người phục vụ cố định, hai người bao riêng một căn phòng, thường xuyên tới đây ăn cơm.

Bọn họ chưa bao giờ mang người khác tới đây, thế nên nhân viên phục vụ thấy kỳ lạ cũng là bình thường.

Mạc Húc không biết em gái phục vụ ban nãy đã xem hắn như - Bóng đèn.

“Đạo diễn Bạch còn trẻ như vậy, trước khi lập nghiệp đã lập gia đình.” Mạc Húc nghe được lời đồn ở chỗ khác, nói Bạch Trạch là đạo diễn thuộc hàng kim cương vương lão ngũ.

Hôm nay bỗng nhiên Bạch Trạch lại nói. “Tôi kết hôn rồi.”

Mạc Hục. “...” Cái tin giật gân này mà cũng nói cho mình biết sao? Miệng hắn không kín như vậy đâu.

“Khi nào đạo diễn Bạch tổ chức hôn lễ tôi và Mặc Sâm sẽ tới giúp.”

“Không có tôi thì tổ chức kiểu gì?” Thiệu Mặc Sâm đột nhiên xen vào.

Mạc Húc. “...” Bệnh mặt dày của sếp có chữa được nữa không?

Bạch Trạch nhịn cười. “Tôi kết hôn 13 năm rồi, nếu bổ sung hôn lễ thì sẽ mời cậu.”

Mạc Húc. “...” 13 năm? Lại là một cái 13 năm. Cậu và Thiệu Mặc Sâm có thể đừng nói kiểu đơn giản như nước sôi để nguội thế không?

Hình như cả thế giới này chỉ còn lại mình con chó độc thân như hắn.

- -

Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:

1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.

2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.

3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.

4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.

5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.