Một tấm hình được lan truyền ra, nhanh chóng càn quét khắp các trang web báo chí lớn, Hàn Cạnh nhìn tin tức trên màn hình, nở nụ cười. “Một tấm ảnh như vậy mà viết ra đủ loại tin tức.”
“BOSS, đây chính là tin tức lớn nha.” Chủ biên còn muốn tranh công. “Thiệu Mặc Sâm và người phụ nữ này thân thiết như vậy, không phải đã chứng minh anh ta và Bạch Trạch không có gì sao?”
Hàn Cạnh nhìn tựa đề lớn trên báo chí - “Thiệu Mặc Sâm và người phụ nữ thần bí có cử chỉ thân mật, chuyện tình Mặc Bạch vỡ tan.”
“Ngoại trừ tấm hình này còn tấm nào khác nữa không?”
“Có có.” Chủ biên ưỡn mặt cười nói. “Người phụ nữ kia tới từ Pháp, theo tôi nghĩ, người này là vợ của Thiệu Mặc Sâm, hơn nữa còn có một cô bé đi cùng.”
Hàn Cạnh đẩy tờ báo ra, mắt không thấy thì lòng vẫn sạch, hai tay để lên mặt bàn. “Biết tin tức là gì không?”
“Là gì?”
“Tin tức phải chân thật.”
“Để tôi cho anh biết cái gì mới gọi là tin tức.” Hàn Cạnh nói ra một câu, làm chủ biết hít một luồng khí lạnh
- “Sự thật, đây là chị gái Bạch Trạch.”
Chủ biên. “...”
Hàn Cạnh hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy. “Tự anh giải quyết hậu quả đi.” Nếu như Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch chia tay, anh ta sẽ chặt đầu mình xuống để hai người làm bóng đá.
Nhưng hai người kia không biết có muốn đá hay không.
“Anh chưa từng nói chuyện với diễn viên nữ này.” Thiệu Mặc Sâm tội nghiệp. “Cô ta lén lấy ly nước của anh đi, không phải là anh cho cô ta đâu.”
Bạch Trạch rất tức giận, cậu giận là vì Thiệu Mặc Sâm không có tính cảnh giác, ném cốc của mình lung tung ở Studio, lỡ như có người hại anh thì phải làm sao? Liếc mắt nhìn anh một cái, không thèm nói chuyện nữa.
“Anh xin thề anh chưa từng liếc mắt nhìn cô ta.”
Bạch Trạch cho anh một ánh mắt sắc như dao. “Cách xa ra...”
Chú thích: Bạn Trạch dùng chữ 离 /lí/ (Ly) có nghĩa là rời, cách xa, ly hôn... Ý bạn ấy bảo anh Thiệu cách xa ra nhưng anh Thiệu nghĩ bạn muốn ly hôn nên dùng chữ 离 đầu tiên để chặn luôn lời bạn. Từ này có nhiều nghĩa nên mình không để nguyên từ đó được.
“Lại gần anh một chút.” Thiệu Mặc Sâm chặn lời cậu.
“Cách xa ra...”
“Chỉ còn 3 ngày là quay xong Ly Sát Thanh, anh cam đoan không để ý một ai nữa.”
“Cách xa ra...”
“Cách ngày kỷ niệm chỉ còn một tháng, anh đang suy nghĩ nên đi đâu chơi.”
“Cách xa ra...”
“Cách 1s nữa anh sẽ nói “anh yêu em””
Thiệu Mặc Sâm nhanh tay ôm vợ vào lòng. “Anh yêu em.”
Bạch Trạch dở khóc dở cười đẩy anh ra. “Cách xa ra...”
“Không cho nói ly hôn.”
“Ly gì mà ly.” Bạch Trạch bịt miệng anh lại. “Cách xa cô kia ra một chút.”
“Anh còn tưởng em bảo là ly hôn.” Thiệu Mặc Sâm tủi thân, ôm chặt Bạch Trạch vào lòng.
Bạch Trạch. “...” Cậu nhớ nhà rồi. “Chờ Tiểu Huyên Tử về, anh ngồi ở Studio uống hết chai nước đó cho em.”
Thiệu Mặc Sâm nhận mệnh lệnh, đi theo sau cậu vẫy vẫy đuôi. “Đừng nói ở Studio, uống ở đâu cũng được, em đút cho anh anh càng thích...”
Vivian đứng trên lầu hai hắng giọng. “Yêu đương xong rồi à? Để chị gọi Laura thức dậy.”
Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch. “..”
Bọn họ mới cãi nhau mà?
***
“Cuối cùng cũng đóng máy rồi.”
“Tiệc đóng máy, mọi người dẫn người nhà tới cũng được.” Bốn tháng quay phim cũng đã xong, Bạch Trạch rộng rãi bao hết lầu hai của Thấm Tâm Viên.
Rượu quá ba tuần, Dương Húc Húc đỏ mặt mời rượu Bạch Trạch. “Đạo diễn, thực ra bọn em muốn ăn cơm chị dâu nấu cơ.”
Thiệu Mặc Sâm. “...” Hả hả hả? Có người gọi anh sao?
“Phải phải...” Những người khác cũng nói.
Cũng có người lén liếc mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm, dù sao tin đồn của hai người nhiều như vậy, mọi người cũng âm thầm chấp nhận, mấy hôm trước từ đâu xuất hiện bài báo nói Thiệu Mặc Sâm đi cùng một người phụ nữ khác, quan hệ của Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm lại lần nữa rơi vào trong sương mù.
“Cơm chị dâu làm mấy người ăn không nổi đâu.” Thiệu Mặc Sâm híp mắt nói.
“Anh Thiệu, người yêu anh thì sao?”
“Nấu ngon hơn người yêu em ấy.”
“À - anh Thiệu, vậy chúng tôi tới nhà anh ăn cơm cũng được.” Vài người biết rõ mọi chuyện cười xấu xa.
Bạch Trạch. “...” Cậu thực sự không có cảm giác an toàn, cảm ơn.
Dương Húc Húc nói đi nói lại, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang chỗ khác. Thế nhưng Bạch Trạch lại rất để tâm, nhất là khi Laura nhàm chán kéo Thiệu Mặc Sâm làm ngựa cho nó cưỡi. “Laura có muốn chơi cùng nhiều bạn bè nữa không?”
“Muốn ạ!”
Hai người liếc nhau. “Anh mời hay em mời?”
Bạch Trạch suy nghĩ một lát. “Cùng nhau mời đi.”
Người trong phòng làm việc đã có Thiệu Mặc Sâm lo, hai người bạn kia là do Bạch Trạch mời.
Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, cộng thêm Vivian rảnh rỗi đến mọc nấm trên đầu dọn dẹp vườn hoa trong nhà, đặt vỉ nướng lên, phòng bếp và sảnh được trang trí rực rỡ.
“Thiệu Mặc Sâm, chỗ hai người ở tốt thật, rất an toàn.” Liễu Mạn Tinh kéo một lớn một nhỏ nhà mình đi vào trong, khen lấy khen để.
Ngân Minh Nhiễm đưa quà, gật đầu. “Phiền mọi người rồi.”
Một thiếu gia nhỏ đứng đến đầu gối Liễu Mạn Tinh, dùng chất giọng ngây thơ nói. “Phiền mọi người rồi ạ.” Nói xong cũng đưa cho hai người một hộp quà nhỏ bằng bàn tay. “Chúc hai chú hạnh phúc.”
Liễu Mạn Tinh nhìn hành động giống nhau như đúc của hai cha con, sao lại thế? Hoạt bát một chút thì chết ai à?
Bạch Trạch bật cười, sờ đầu Ngân Thương Uẩn, nhận quà. “Cảm ơn Tiểu Thương Uẩn nhé.”
Lỗ tai Ngân Thương Uẩn đỏ ửng, kéo quần Liễu Mạn Tinh.
Liễu Mạn Tinh trêu Ngân Minh Nhiễm. “Hành động này không giống anh.”
Không biết Ngân Minh Nhiễm nhớ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn cô. “Sao em biết không giống?”
“Eiii?” Liễu Mạn Tinh quấn quấn lọn tóc vào tay.
Sau khi xử lý xong Ngân Thương Uẩn, Liễu Mạn Tinh cầm bánh pudding chạy tới bên cạnh Ngân Minh Nhiễm. “Tai anh cũng đỏ sao?”
Ngân Minh Nhiễm thong thả uống cà phê. “Không có.”
“Ai bảo không, em nhớ...” Liễu Mạn Tinh ngẩng đầu suy nghĩ một chút. “Em nhớ ra rồi! Lần thứ ba chúng ta gặp nhau, lúc em hỏi tên anh, tai anh đỏ ửng lên.”
“Em nhớ nhầm rồi.” Giọng Ngân Minh Nhiễm vẫn đều đều.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, lỗ tai cha đỏ rồi.” Ngân Thương Uẩn ăn ngay nói thẳng.
Ngân Minh Nhiễm. “...” Nhóc con, phải đưa con đi học sớm rồi.
***
“Chào đạo diễn Bạch, chào chị dâu.” Dương Húc Húc cười híp mắt chào hỏi.
Thiệu Mặc Sâm sờ cằm. “Không phải em muốn ăn cơm chị dâu nấu sao? Hôm - nay - anh - nấu - cho - mình - em - ăn.”
Dương Húc Húc. “...” Sếp, em sai rồi, hôm nay em không mang theo thuốc đau dạ dày. QAQ.
Khuất Mộ Huyên ngồi trên khuỷu tay Khuất Lan Thương, tinh quái nói. “Chú Thiệu, bình thường mẹ con rất ngốc, cha con cũng quen rồi ạ.”
Dương Húc Húc. “...” Muốn bỏ con trai vào lại trong bụng thì phải làm sao? Gấp gấp, chờ online.
Khuất Lan Thương khẽ vỗ vào cái mông thịt của bé. “Nói mẹ như thế à?”
Khuất Mộ Huyên bĩu môi, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, hôn lên má Dương Húc Húc một cái. “Xin lỗi mẹ, mẹ còn thích con không?”
Tim Dương Húc Húc mềm nhũn. “Thích.”
“Thích cha hay con hơn?”
“Thích cha con hơn.” Dương Húc Húc không chút ngại ngần nói ra.
Ai ngờ Khuất Mộ Huyên lại cười hì hì quay đầu nhìn Khuất Lan Thương tranh công, Khuất Lan Thương để bé dưới đất, xoa xoa đầu. “Hôm nay cho con ăn đồ ngọt, đi chơi đi.”
Dương Húc Húc dặn dò. “Không được bắt nạt các bạn nhỏ khác.”
Bạch Trạch nhìn xung quanh toàn mấy tên dở hơi, cảm thấy rất vui, quay đầu lại đã thấy Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ gì đó. “Nghĩ gì thế?”
“Bảo bối, em thích anh hay Laura hơn?”
Bạch Trạch dở khóc dở cười đẩy anh đi vào. “Sao tầm nhìn vẫn hẹn hẹp như vậy? Em nói em thích nó thì anh khóc lụt nhà rồi.”
“Anh có thể để em khóc trên giường mà -”
Bạch Trạch che miệng anh lại, phòng này chỉ toàn mấy người thích buôn dưa lê, nếu như bị bọn họ nghe được thì chết không chỗ chôn.
Dương Húc Húc nghiêng người nhìn Khuất Lan Thương. “Em cảm thấy em phải uống thuốc miễn dịch.”
Khuất Lan Thương nhíu mày. “Ghen tị sao? Chúng ta cũng có thể liếc mắt đưa tình.”
“Không cần đâu.” Dương Húc Húc học được giọng nói giống y như Khuất Mộ Huyên.
“Anh có dạy một lớp lời thoại, anh cảm thấy em nên đi học.”
Dương Húc Húc. “...”
“Muốn liếc mắt đưa tình không?”
“Muốn muốn muốn.” Dương Húc Húc giơ hai tay đồng ý, kiên quyết không muốn đi học lại.
***
“Laura, con có nhớ chú không?” Đường Vũ cười híp mắt chào Laura đang mặc váy công chúa.
Laura gật đầu. “Chào anh Cá Nhỏ.” Mắt to còn chớp chớp. “Anh của anh cá nhỏ đâu ạ?”
“Anh của anh cá nhỏ đi hưởng tuần trăng mật rồi.” Nhìn khuôn mặt buồn rười rượi của Laura, Đường Vũ buồn cười kéo kéo Tô Khiên, Tô Khiên lập tức kéo Tô Cảnh Thu đằng sau lưng ra, Tô Cảnh Thu mười tuổi rất cao, khuôn mặt Laura đỏ ửng, bỗng nhiên biến thành cô gái nhỏ dịu dàng.
“Bạch Tường.” Tô Cảnh Thu có đôi mắt dịu dàng, cử chỉ chững chạc giống y như Tô Tần.
“Tô Cảnh Thu.” Laura đọc rất rõ ràng, Thiệu Mặc Sâm đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ, thở dài một hơi, nếu không phải Bạch Trạch giữ chặt tay anh, anh còn muốn vỗ tay nữa kìa. Cô bé nhỏ này bây giờ còn chưa đọc rõ tên tiếng Trung của anh và Bạch Trạch, cái chữ “Tô Cảnh Thu” này học bao lâu rồi?
“Cậu nói tiếng Trung rất êm tai.” Tô Cảnh Thu móc một viên kẹo từ trong túi ra, nhét vào lòng bàn tay cô bé. “Kẹo cứng vị nho, là vị cậu thích đấy.”
Hai đứa nhỏ hai năm mới gặp một lần tay trong tay đi vào vườn hoa.
“Anh nhớ đứa nhỏ Tô gia kia bảo sẽ chịu trách nhiệm gì đó với con gái người ta phải không? Có liên quan tới Laura không?”
Bạch Trạch nhịn cười. “Nó nói với em Bạch Tường là vợ nhỏ của nó, nó phải chịu trách nhiệm với Bạch Tường.”
“Bảo bối, Laura giống em phải không? Có phải em cũng thích anh từ nhỏ rồi phải không?”Bạch Trạch đang sơ chế nguyên liệu nấu ăn. “Laura giống anh mà.”
“Anh á?”
“Da mặt dày, khiến đứa nhỏ da mặt mỏng như Tô Cảnh Thu cũng phải giơ tay đầu hàng.”
Thiệu Mặc Sâm. “....” Anh...anh thật sự rất vô tội QAQ
***
“Anh, nếm thử cái bắp ngô này đi,là do em nướng đó.” Giang Nguyện chạy tới, lén lút đưa cho Khương Kỳ một bắp ngô.
Nhận được lời khen của Khương Kỳ, Giang Nguyện vui vẻ chạy quanh vỉ nướng.
“Không đổi cách xưng hô à?” Bạch Trạch tò mò hỏi.
“Em ấy gọi quen rồi, tôi cũng nghe quen rồi, không đổi được.” Khương Kỳ cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào lũ trẻ đang chơi đùa ở đằng xa.
“Thế cũng được. À, tôi muốn thực hiện một bộ phim, có cho tôi mượn người được không?” Mấy năm nay Giang Nguyện cũng được xem như là tiểu thịt tươi rồi, tiến bộ thần tốc.
“Người thì có thể cho mượn, nhưng em ấy có đồng ý hay không lại là chuyện khác.”
“Được.” Bạch Trạch gật đầu, quyết định cầm kịch bản đi tâm sự cùng Giang Nguyện.
“Chuyện con cái...” Nhà Khương Kỳ không giống hai nhà Thiệu Mặc, sản nghiệp lớn như vậy, không thể không có người thừa kế.
“Nhận nuôi thôi.” Khương Kỳ đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi. “Thực ra tôi cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng chuyện này để mấy năm nữa mới tính cũng chưa muộn, đợi Tiểu Nguyện lớn hơn chút nữa, bây giờ em ấy cũng vẫn giống như đứa nhỏ mà thôi.”
“...” Quả nhiên là đồ đệ khống, chỉ có đứa ngốc mới xem người 28 tuổi đầu là con nít. Thiệu Mặc Sâm cũng nuôi một Bạch Trạch nhỏ nhỏ trong nhà mà, chó chê mèo lắm lông.
“Hai người thì sao?”
“Chúng tôi giúp đỡ trẻ mồ côi và trẻ em nghèo, tôi và Thiệu Mặc Sâm không thích có con cho lắm.”
“Không phải tốt lắm sao?” Một lũ trẻ vây quanh Thiệu Mặc Sâm đang nướng đồ ăn, Thiệu Mặc Sâm vừa nướng vừa chọc đám nhóc cười to. Bạch Trạch lắc đầu, thực ra không phải không thích mà bởi vì Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm không muốn ai xen vào cuộc sống của ai người, còn con cái... “Laura cũng gần xem như là con của chúng tôi rồi.”
Khương Kỳ gật đầu đồng ý.
Khuất Mộ Huyên tò mò nhìn cậu bé trước mặt, ăn uống no đủ xong ngồi vào bàn cờ, Khuất Mộ Huyên nhìn bàn cờ, chen lời. “Ở đây.”
Hai mắt Ngân Thương Uẩn sáng lên, ngẩng đầu nhìn cậu bé xấp xỉ tuổi mình, nói cảm ơn.
Khuất Mộ Huyên cười hì hì tự giới thiệu. “Tớ là Khuất Mộ Huyên.”
“Tớ là Ngân Thương Uẩn.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, phát hiện cả hai đều không biết tên đối phương.
Khuất Mộ Huyên rất thích người bạn mới này, những đứa trẻ khác trong sân không nhỏ tuổi hơn bé thì lại lớn hơn bé tận mấy tuổi, còn không thì là con gái, còn Ngân Thương Uẩn này rất đáng yêu.
“Tớ cũng học cờ vây, chúng ta cùng nhau đánh cờ nhé.” Khuất Mộ Huyên mời Ngân Thương Uẩn.
Ngân Thương Uẩn gật đầu nhường một vị trí cho bé.
Ngân Thương Uẩn thích yên tĩnh nhưng cũng có bản tính trời sinh của con nít, nhanh chóng cười ríu rít nói chuyện với Khuất Lan Thương.
Dương Húc Húc chọc Liễu Mạn Tinh, ý bảo cô nhìn đi.
Liễu Mạn Tinh vui vẻ. “Tiểu Uẩn bị Minh Nhiễm lây bệnh nên mới thế, bây giờ gặp bạn mới, bệnh được chữa rồi.”
“Rảnh rỗi thì đến nhà em chơi nha, nhà chúng ta cũng gần mà.” Dương Húc Húc muốn tìm một cậu nhóc yên tĩnh chặn cái miệng hay thích hót của Khuất Mộ Huyên.
Liễu Mạn Tinh gật đầu, cô và Húc Húc hay đi chơi cùng nhau, nhưng thời gian trước Ngân gia loạn lên, Ngân Thương Uẩn ở nước ngoài hơn một năm mới về.
***
“Em cảm thấy thật thần kỳ”
Võ Lỗi đổi rượu Lê Duyệt đang uống thành nước mật ong. “Ngoan, đây là Champage này, Champage dễ uống hơn.”
Lê Duyệt ngoan ngoãn uống một hớp. “Uống ngon, ngọt lắm.”
Võ Lỗi thở phào nhẹ nhõm, trẻ con đúng là khó chăm.
Bỏ mặc người đang uống mật ong ở đằng kia, Võ Lỗi quay đầu nói chuyện cùng Mạc Húc và Tần Tiếu, mọi người đều là người luyện võ, cũng dễ có tiếng nói chung.
Tần Tiếu mở công ty, đang hỏi có thể gửi người sang võ quán Võ Lỗi huấn luyện hay không lại đột nhiên không nói nữa.
Võ Lỗi cảm thấy kỳ lạ, Tần Tiếu chỉ ra phía sau Võ Lỗi, bỗng nhiên thấy đồng cảm với người bạn này.
Võ Lỗi quay đầu lại, thấy Lê Duyệt đang giữ tay Bạch Trạch nói linh tinh, Thiệu Mặc Sâm đứng bên cạnh đen mặt lại.
“Đạo diễn Bạch, xin lỗi...” Lê Duyệt khóc lớn. “Lúc đó em không hiểu chuyện, gây ra cho anh nhiều phiền phức.”
Bạch Trạch dở khóc dở cười, chuyện này cũng đã trôi qua 6 năm rồi, cậu cũng đã quên, ai ngờ Lê Duyệt vẫn còn nhớ.
Bạch Trạch vội vàng an ủi Lê Duyệt đang khóc lóc, Thiệu Mặc Sâm chọc Lê Duyệt một cái. “Vậy còn tôi thì sao?”
Lê Duyệt nhìn Thiệu Mặc Sâm, gọi. “Anh Thiệu...”
“Cậu...đủ chưa?”
Lê Duyệt chớp mắt, ngốc nghếch nói. “Ah...Xin lỗi...Khi đó em không biết anh và đạo diễn Bạch là một đôi, lúc đó em vẫn chưa hiểu thích là gì...Anh đừng lớn tiếng như thế, anh Lỗi sẽ giận em, em cũng không muốn để anh ấy biết trước đây em từng thích anh, anh ấy mà biết sẽ đánh chết em.”
Võ Lỗi. “...” Em đừng nói lớn tiếng như vậy được không? Hơn nữa, anh biết từ lâu rồi.
Thiệu Mặc Sâm méo miệng. “Tôi muốn nói, cậu ôm người đàn ông của tôi đủ chưa?”
Lê Duyệt nhìn Thiệu Mặc Sâm, giao Bạch Trạch lại cho anh. “Trả lại cho anh này, đừng nhỏ mọn thế chứ.”
Đường Vũ ngồi một bên nhịn cười, ai ngờ không nhịn nổi, chọc những người xung quanh cũng cười theo, ngay cả Tô Khiên cũng bật cười.
Võ Lỗi nghe tiếng cười của mọi người, bất đắc dĩ kéo Lê Duyệt đứng thẳng lại. “Xin lỗi, tửu lượng Tiểu Duyệt không tốt, ảnh hưởng tới mọi người rồi.”
Bạch Trạch xua tay ý bảo không sao.
Võ Lỗi kéo người ngồi xuống salon, búng trán Lê Duyệt đang say mèm. “Em ấy...” Chưa nói hết câu, tên ngốc nào đó đã nằm trong ngực Võ Lỗi ngủ say rồi.
Mạc Húc nói. “Tài điểm huyệt tốt thật.”
Tần Tiếu nhìn con mèo nào đó lại muốn tìm đường chết, không nhanh không chậm nói. “Anh cũng biết điểm huyệt, có muốn thử không?”
Mạc Húc. “...”
“Sư ca! Sư ca ngầu nhất.” Mạc Húc nịnh nọt người nào đó.
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy Mạc Húc làm mình quá mất mặt, đột nhiên nghe Bạch Trạch hỏi. “Nói gì thế? Ở đây còn có con nít.”
Mạc Húc ngây người. “Từ từ...Là chiêu Quỳ Hoa điểm huyệt thủ mà!!!” Hắn nói rồi, cái bụng Bạch Trạch đen ngòm, suy nghĩ lung tung.
Thiệu Mặc Sâm nắm tay Bạch Trạch tới góc phòng, giọng nói mờ ám. “Bảo bối, có phải em đang câu dẫn anh hay không?”
Hầu kết Bạch Trạch giật giật, trong hơi thở vẫn còn hương trái cây khiến lòng Thiệu Mặc Sâm ngứa ngáy.
“Ảnh đế có chấp nhận chuyện câu dẫn này không?”
“Chờ bọn họ về đã.” Thiệu Mặc Sâm đè lửa lòng xuống, hôn Bạch Trạch một cái....
“Tớ muốn xem.” Khuất Mộ Huyên chép miệng.
Cái tay nhỏ bé của Ngân Thương Uẩn che mắt bé lại. “Con nít không xem được.”
“Cậu cũng nhìn kìa.”
Ngân Thương Uẩn suy nghĩ một chút, thả lỏng bàn tay đang che mắt Khuất Mộ Huyên ra. “Tớ cũng không nhìn, cậu chỉ cần nhìn tới là đủ.” (Toang!!!)
Khuất Mộ Huyên chớp mắt, cảm thấy đây mới là anh em tốt, nhìn lông mi dài của Ngân Thương Uẩn, thốt lên. “Cậu thật đẹp trai.”
Lỗ tai Ngân Thương Uẩn đỏ ửng. “Cậu...cậu cũng đẹp.“...
Thời gian đã hơn 10 giờ, đám nhóc nghịch ngợm cả ngày cũng đã mệt, chỉ còn mình Laura kiên trì nói chuyện với Tô Cảnh Thu, Đường Vũ và Tô Khiên không đành lòng nên ở lại cùng Tô Cảnh Thu, những người khác đã chào tạm biệt Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch.
Khuất Lan Thương ôm Khuất Mộ Huyên đang buồn rầu, Dương Húc Húc trêu. “Thích cô gái nào rồi.”
Khuất Mộ Huyên lắc đầu như trống bỏi. “Uẩn Uẩn không phải con gái.”
Dương Húc Húc chưa load nổi, xác nhận với con trai. “Con thích Ngân Thương Uẩn?”
Khuất Mộ Huyên cắn đầu ngón tay. “Uẩn Uẩn rất giỏi, con tưởng cậu ấy không biết chơi cờ, nhưng thật ra không phải, cậu ấy biết nói tiếng Anh, biết viết Thư pháp, hình như còn biết đánh piano...”
Dương Húc Húc nhìn con trai mình, chọc Khuất Lan Thương. “Địa vị của anh đang lung lay rồi, con trai có thần tượng mới rồi.”
Khuất Lan Thương nhìn cô. “Em không đổi thần tượng là được.”
Dương Húc Húc. “...” Không phải vì cô kích động nên mới nói thế thôi sao? Còn nhớ tới tận bây giờ.
Khuất Lan Thương nhìn cô một cái. “Không được đổi.”
Dương Húc Húc lấy tay che mặt mình.
Khuất Mộ Huyên thở dài một hơi, ngày nào mẹ cũng ngốc, phải làm sao?
***
Liễu Mạn Tinh đắp chăn cho Ngân Thương Uẩn, tò mò hỏi. “Có thích tới nhà chú Thiệu và chú Bạch không?”
“Thích.” Ngân Thương Uẩn gật đầu.
“Con thích bạn gái nào nhất?” Liễu Mạn Tinh hay trêu chọc đứa con trai không thích nói chuyện của mình.
Ngân Thương Uẩn chớp mắt. “Thích Khuất Mộ Huyên.” (Toang! Toang rồi!)
“Vậy cũng được.” Liễu Mạn Tinh vui vẻ nói. “Sau này cho hai đứa học cùng một lớp được không?”
“Được ạ.”
Ngân Minh Nhiễm nhìn lỗ tai đỏ ửng của con trai mình, suy nghĩ gì đó, một lát sau cúi đầu hôn một cái lên trán Ngân Thương Uẩn. “Ngủ đi, muộn rồi. Tiểu Uẩn ngủ ngon.”
“Cha mẹ ngủ ngon.“...
“Sao không ngủ?” Liễu Mạn Tinh sấy tóc xong, rơi vào lồng ngực ấm áp.
Ngân Minh Nhiễm cởi áo ngủ của cô ra, trong phòng là bầu không khí nóng rực, Liễu Mạn Tinh ôm cổ của hắn, khẽ nói. “Anh không mệt sao?”
“Em dám hỏi người đàn ông của em có mệt hay không?” Ngân Minh Nhiễm khẽ cười. “Mạn Tinh, chúng ta sinh hẳn một đội bóng đi.”
“Hả?”
“Tiểu Uẩn cô đơn.”
“Ừm...đúng vậy.”
Liễu Mạn Tinh rụt bàn tay đang mở tủ đầu giường lại, ngẩng đầu hôn lên cằm Ngân Minh Nhiễm.
***
“Ưm..A Sâm.” Bạch Trạch chóng mặt.
Thiệu Mặc Sâm hôn lên da thịt trắng nõn của cậu. “Hôm nay vui không?”
“Ừm...” Bạch Trạch cười ngây ngô, gật đầu. “Vui.”
Thời gian thấm thoát trôi qua, khóe mắt bọn họ đã có nếp nhăn, tóc đen cũng đã có vài sợi bạc, những năm tháng ấy trôi qua nhanh, cũng đã sớm đi vào quá khứ. Quay đầu nhìn lại, người mình yêu thương nhất vẫn còn đang bên cạnh, bạn bè thân thiết vẫn còn ở xung quanh, thời gian rửa sạch những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, chỉ còn lại tâm hồn trong sáng như ban đầu.
“Bảo bối, anh yêu em.” Thiệu Mặc Sâm hôn lên nếp nhăn trên khóe mắt cậu.
Ngón tay Bạch Trạch lặng lẽ sờ lên sợi tóc bạc trắng của Thiệu Mặc Sâm, hôn lên khuôn mặt cả đời này mình nhìn không chán.
“Em cũng yêu anh.”
- --
Khi em già rồi
Mái đầu cũng bạc
Thiêm thiếp chìm vào giấc sâu
Khi em già rồi
Chẳng bước nổi nữa
Lim dim bên bếp lửa nhớ lại thời thanh xuân
Có biết bao nhiêu người đã từng yêu em khi còn tuổi trẻ thanh xuân
Hâm mộ vẻ đẹp của em là thật tâm hay giả ý?
Chỉ có một người vẫn luôn yêu em bằng cả linh hồn thành kính
Yêu đến từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của em.