“Anh bảo người trong ảnh không phải Liễu Mạn Tinh sao?” Hứa Thành Dục nhíu mày, trên đầu vẫn còn băng vải trắng.
“Không phải đâu anh trai ơi, sao lúc cậu gửi cho tôi cậu không báo trước thế?”
Đầu óc Hứa Thành Dục nhanh chóng load thông tin. “Cũng được mà, người đàn bà Liễu Mạn Tinh này cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
“Đồ chơi cái mẹ gì, lên xem Weibo của Ngân Minh Nhiễm và trang web của Ngân Tụy đi. Ngân Minh Nhiễm để mắt tới tôi rồi, tự cậu giải quyết đi.”
“Alo? Alo alo?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút báo bận.
Hứa Thành Dục giận tới mức suýt ném điện thoại di động, suy nghĩ một lát lại nghi ngờ mở trang web của Ngân Tụy ra, trên đầu trang là một video.
Vừa mở video ra đã thấy khó hiểu, video này với video cậu ta có giống nhau như đúc, nhìn kỹ lại thời gian mới phát hiện video này nhiều hơn mười phút so với video trong tay cậu ta, video cậu ta giữ có cảnh Ngân Minh Nhiễm và người phụ nữ có gương mặt giống Liễu Mạn Tinh đi vào khách sạn.
Nhưng cậu ta không có video ba phút sau Ngân Minh Nhiễm đi từ phòng bên cạnh ra, xuống thang máy, hình ảnh trong video như dừng lại, năm phút sau, một nhóm người đột nhiên xuất hiện trong hành lang, mở cửa phòng ra, tới đây thì hết phim.
Hứa Thành Dục vẫn không hiểu gì, nhưng hình như đã đi chệch hướng mà cậu ta mong muốn, càng nghĩ lại càng sốt ruột, nhanh chóng gọi điện thoại cho người đưa video cho mình.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã thấp giọng nói. “Có việc thì mau nói.”
“Video...”
Bên kia bỗng nhiên trách móc. “Bây giờ tôi không có hơi sức nói chuyện này với cậu, sếp tôi bị cảnh sát bắt rồi, tự cậu giải quyết đi.”
Hứa Thành Dục bối rồi, cảnh sát gì? Hình như bây giờ cậu ta mới hiểu ra, có đôi tay đứng phía sau giăng một cái lưới lớn đề cậu ta chui vào.
Nhưng...chắc chuyện này không liên quan tới cậu ta chứ? Hứa Thành Dục nghĩ ngợi trong lo sợ.
***
“Mạn Tinh ơi.”
Liễu Mạn Tinh lau nước mắt, quay đầu bước đi.
Ngân Minh Nhiễm không đuổi theo, liếc mắt nhìn đạo diễn.
Đạo diễn. “...” Sao tôi cảm thấy bản thân mình như đang chia rẽ uyên ương thế này?
“Khụ khụ... Chương trình này không phải chương trình của riêng tôi, là tâm huyết của mọi người, nếu như mọi người đồng ý, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Thiệu Mặc Sâm chửi một câu, cáo già.
Bạch Trạch nháy mắt. “Nếu Mạn Tinh đồng ý, tôi cũng không ý kiến.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chị Mạn Tinh đồng ý, chúng tôi cũng đồng ý.”
“Ừm ừm ừm, tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng giống Húc Húc.”
Dương Húc Húc chọc anh ta. “Thấy Khuất, thầy giỏi lắm.”
Thiệu Mặc Sâm nhún vai. “Bạch Trạch đồng ý, tôi cũng đồng ý.”
Ngân Minh Nhiễm không có tâm trạng ăn thức ăn cho chó, gật đầu nói cảm ơn với mọi người rồi xoay người đuổi theo.
Thiệu Mặc Sâm sờ cằm. “Haiz, nay mặt trời mọc đằng Đông sao? Kia là thái tử Ngân lạnh lùng trong truyền thuyết sao?”
Bạch Trạch buồn cười huých tay anh. “Còn trong mắt người ta, anh là ảnh đế dịu dàng hiền hậu.”
Thiệu Mặc Sâm làm ra vẻ mặt đau khổ. “Thôi đi, cái từ dịu dàng hiền hậu này có thể đợi tới khi anh 70 - 80 tuổi mới mang ra dùng được không?”
Vẻ mặt Bạch Trạch vô tội. “Này là tin trên báo mà, có phải em nói đâu.”
Thiệu Mặc Sâm nhức răng, đứa nhỏ nhà mình, cái bụng đen còn hơn mình nữa.
***
Liễu Mạn Tinh nghe Ngân Minh Nhiễm kể lại đầu đuôi, hít sâu một hơi, nói. “Còn gì nữa không?”
Cơ thể Ngân Minh Nhiễm cứng đờ, lát sau mới thở dài. “Anh không nên để em đau lòng.”
“Vậy nếu không bị khui ra, có phải cả đời này anh cũng không nói cho em biết?”
Ngân Minh Nhiễm định nói “Đúng” nhưng nghĩ rồi lại thôi, nhìn đôi mắt ửng đỏ của Liễu Mạn Tinh. “Anh không nên để em lo lắng.”
Liễu Mạn Tinh miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Thực ra anh muốn chờ khi nào mọi chuyện êm xuôi rồi mới nói với em.”
Liễu Mạn Tinh nhướn mày. “Lời này đừng bảo chỉ mình em không tin, anh có tin không?”
Ngân Minh Nhiễm. “...” Thấy mặt hơi đau rồi.
“Anh cam đoan anh chưa chạm vào người cô gái đó cả.”
Liễu Mạn Tinh nói không chút do dự. “Em tin anh.” Cho dù cô có nghi ngờ, nhưng sau khi thấy video trên mạng thì tất cả sự nghi ngờ cũng tan thành mây khói rồi.
“Sao anh lại đăng...” Không phải tự nói cho mọi người trong nhà là do anh ra tay sao? Liễu Mạn Tinh bắt đầu lo lắng. “Anh lén cho em xem là được rồi, sao lại đăng lên kia?” Về mặt pháp luật, Ngân Minh Nhiễm vẫn còn độc thân, hai người cũng chỉ là quan hệ tình nhân, ai dám dùng video này công kích anh cơ chứ?
Ngân Minh Nhiễm chỉ cười không nói.
Dù sao Liễu Mạn Tinh cũng là diễn viên, là minh tinh, có những thứ không nói bây giờ, sau này sẽ rất phiền.
“Sao em thấy anh vui như vậy? Không phải là vì em khóc nên anh mới vui đấy chứ?” Liễu Mạn Tinh trêu chọc nói. “Hay là anh vui vẻ vì xử lý xong đám người kia?”
Ngân Minh Nhiễm lắc đầu. “Không phải, anh đã nghĩ thông một chuyện rồi.”
“Nói em nghe thử.”
“Vậy em nói trước đi, có muốn anh làm người hợp tác cùng em không?”
Liễu Mạn Tinh giật mình. “Anh...anh nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên.”
“Nếu như anh đã đồng ý, vậy em cũng nguyện ý.” Liễu Mạn Tinh mím môi, lộ ra ý cười.
Lúc hai người rời khỏi phòng nghỉ, mở cửa ra, Ngân Minh Nhiễm đột nhiên nói. “Em đoán sai rồi, nhìn em khóc lòng anh sẽ đau.”
***
“Chúng ta tới vùng sông nước tươi đẹp...Bây giờ mỗi tổ rút thăm chia nhiệm vụ.”
Đạo diễn cảm giác mình nhức răng rồi, chuyện này anh ta cũng thấy khó xử, tập này không phải bùn thì là nước, vị thái tử này có chịu được không đây?
Không chỉ mình đạo diễn, Liễu Mạn Tinh cũng lo lắng, nhỏ giọng nói. “Nếu không thì thôi đi. Vận may em không tốt.”
Ngân Minh Nhiễm nở nụ cười, nhìn cô. “Anh còn không sợ thì em sợ cái gì?”
“Em nghĩ nên chọn cái nào được?” Thiệu Mặc Sâm cũng hỏi.
“Em muốn chọn gì cũng được sao?” Bạch Trạch buồn cười.
Đầu ngón tay Thiệu Mặc Sâm nhẹ chạm vào lòng bàn tay cậu, cây ngay không sợ chết đứng, nói. “Đương nhiên, tay anh may lắm đấy.”
“Em muốn chèo thuyền.”
“Chờ đấy.”
Sau khi rút thăm...Bạch Trạch nhìn thẻ trên tay mình - “Mặc Hán phục ngồi trên thuyền đánh đàn.”
Thiệu Mặc Sâm trừng mắt nhìn. “Chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Trời này mà mặc đồ cổ trang, Bạch Trạch nhìn mặt trời trên cao, quyết định không nói thêm gì.
Vẻ mặt Liễu Mạn Tinh đau khổ, giơ tờ giấy lên - “Mời tới ao bùn lấy củ sen với số lượng chính xác.”
Ngân Minh Nhiễm nháy mắt. “Đi nào.”
Khuất Lan Thương mở thẻ ra, hai mắt mắt tối lại, lỗ tai Dương Húc Húc đỏ ửng, hát đối tình ca gì gì đó...cô không chờ mong đâu a a a a!!!
Tang Kỳ và Trình Thành vỗ tay một cái, thực ra hai người là người rút được cái thẻ tốt nhất, trả lời về đề tài đồ ăn, không cần ăn mấy loại thức ăn cho chó gì gì đó nữa, không hợp với hai người.
***
“Em biết đàn không?” Thiệu Mặc Sâm cầm thẻ nhiệm vụ ngòi trên thuyền.
“Hát hết một bài mới được lên thuyền à?”
Bạch Trạch nhìn trời xanh trong, lại nhìn Hán phục trên người mình, nhìn đàn cổ, vỗ vai Thiệu Mặc Sâm. “Giao cho anh đấy.”
Đánh đàn? Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm đau khổ, để anh gảy bông anh còn gảy được.
“Vậy em làm gì?”
“Em à? Em đi theo ông lão học chèo thuyền.”
Thiệu Mặc Sâm mặc kệ, ôm hông cậu không buông tay. “Chúng ta đi đánh đàn đi.” Chỉ là chữ đàn kia nói không rõ.
Bạch Trạch ngại có người ở đây, nhẹ kéo mặt anh. “Được được.”
Thiệu Mặc Sâm giơ nhạc phổ trong tay lên. “Anh biết dây nào ứng với âm nào, lúc trước quay một bộ phim, thầy thanh nhạc có dạy một lần, nhưng anh không biết đàn, tốt xấu gì em cũng còn biết đàn dương cầm.”
Bạch Trạch chạy trốn thất bại, ngoan ngoãn ngồi xuống. PD cảm thấy hình ảnh này thật đẹp, nhưng lại cảm thấy tai mình sắp điếc luôn rồi.
***
Nhìn ao bùn trước mặt, Liễu Mạn Tinh cũng có chút sợ hãi. “Hay là để em xuống dưới, anh đứng đó đi.”
“Tại sao?”
Liễu Mạn Tinh nghiêng đầu. “Bởi vì đây là công việc của em, em nhận lời tham gia chương trình thì phải làm tới mức tốt nhất, nhưng anh không giống em, anh không cần phải....”
“Sao lại không cần chứ?” Ngân Minh Nhiễm nhận quần áo nhân viên công tác đưa cho mình. “Người phụ nữ của anh đang đứng dưới đó, sao anh có thể đứng trên này đợi em.”
Tim Liễu Mạn Tinh vọt tới cổ họng, pháo hoa trong lòng nở rộ, nhỏ giọng nói. “Có máy quay kìa.”
Ngân Minh Nhiễm nhếch môi. “Em không sợ thì anh sợ gì?”
...
“Nhiêu đó đủ chưa?” Hai người dính đầy bùn đất, ôm một sọt củ sen.
“Xin lỗi, hai người trả lời sai rồi.”
Liễu Mạn Tinh há hốc mồm. “Còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi mang cả cái ao sen lên đây?”
Thở gấp một cái, Liễu Mạn Tinh lại kéo Ngân Minh Nhiễm về, Ngân Minh Nhiễm giữ tay cô. “Chờ một chút.”
“Sao thế?”
Ngân Minh Nhiễm nhìn gò má dính bùn của cô, đột nhiên cảm thấy không nỡ, hơn nữa lại còn cảm thấy tự hào. Thật lâu trước đây, anh giấu đi suy nghĩ của mình, khuyên cô đừng đóng phim nữa, Liễu Mạn Tinh luôn luôn nghe lời bỗng nhiên lại từ chối. “Nếu như anh thấy em quá bận, em có thể giảm lượng công việc, nhưng em không bỏ công việc của mình được. Minh Nhiễm, em xin lỗi.”
Nếu như hôm nay không phải anh đứng đây mà là cái tên hợp tác trước đó với cô thì sao?
Ngân Minh Nhiễm lau chóp mũi của cô. “Dính bùn mất rồi.”
“À, anh bảo nhiêu đó củ sen còn chưa đủ hay sao?”
“Anh thấy hình như không phải vậy.” Ngân Minh Nhiễm suy nghĩ. “Cô ấy bảo chúng ta trả lời sai, lúc chúng ta nhận thẻ nhiệm vụ, trên thẻ có bảo “số lượng chính xác.””
“Ah, anh bảo là phải đúng số lượng chính xác đó?”
“Ừm.”
Mười phút sau, hai người phí công vô ích, Liễu Mạn Tinh lấy thẻ nhiệm vụ ra, Ngân Minh Nhiễm đột nhiên hiểu rõ, chỉ vào hình ảnh củ sen. “Em có nhớ khi chúng ta mới tới đây, có một cụ già cho chúng ta một đoạn ngó sen không?”
Liễu Mạn Tinh gật đầu. “Không phải là chúng ta bảo không cần mà ông ấy còn cố nhét vào tay chúng ta sao?”
“Tìm xem cái ngó sen đó ở đâu đi.”
“Ở đây ở đây.” Ban đầu Liễu Mạn Tinh còn tưởng tổ tiết mục nghĩ hai người không biết nên mới cho một củ sen để đối chiếu, không ngờ trong củ sen ấy lại có bí mật.
Liễu Mạn Tinh vui vẻ mở ra. “...”
“Này, bắt nạt học sinh chuyên Văn sao?” Liễu Mạn Tinh nhìn công thức số học phức tạp trên tờ giấy, rồi lại nhìn Ngân Minh Nhiễm, khóc không ra nước mắt.
“Không sao đâu, để anh giải cho.” Ngân Minh Nhiễm an ủi cô.
“Học bá, cầu cứu giúp.”
Năm phút sau Ngân Minh Nhiễm đã cho ra đáp án, ngẩng đầu thấy ánh mắt sáng như sao của Liễu Mạn Tinh. “Sao thế em?”
“Không sao.” Liễu Mạn Tinh lắc đầu. “Em cảm thấy anh đẹp trai nhất là khi làm việc.”
Ngân Minh Nhiễm nhướn mày. “Lúc khác không đẹp trai sao?”
“Không phải không phải.” Liễu Mạn Tinh lúng túng, xua tay.
PD. “...” Anh ta nhớ hai người này là kim chủ và tình nhân mà, muốn công khai yêu đương sao?
***
“Hát đi.” Cô gái dễ thương cổ vũ cô.
Dương Húc Húc đỏ mặt. “Lời bài hát này...”
“Là bài hát mà chúng tôi hát cho người mình thích nghe.” Trên mặt cô gái hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.
Dương Húc Húc. “...” Tui không muốn nghe lời giải thích.
“Chi thích anh ấy sao?” Cô gái tò mò. “Vừa rồi chị còn ngắm anh ấy nữa.”
Dương Húc Húc. “...” Đừng nói ra thế chứ.
“Chị yên tâm hát đi, anh ấy sẽ thích.”
Dương Húc Húc ngậng ngừng mở miệng, hát một tiếng.
Khuất Lan Thương ngồi đầu thuyền bên cạnh vẫn thờ ơ.
Dương Húc Húc há hốc mồm, cô gái bất đắc dĩ. “Chị hát nhỏ quá.”
Lặp lại lần nữa.
Vẫn cứ thờ ơ.
“Cô gái à, đừng xấu hổ.” Bác chèo thuyền cười haha.
Dương Húc Húc hắng giọng một cái, bàn tay làm thành hình cây kèn, hô lên.
“Đinh--” Cách hai người kia không xa, Bạch Trạch lại tiếp tục đàn sai.
Thiệu Mặc Sâm cười đau cả bụng. “Dương Húc Húc muốn tỏ tình sao? Trông nhiệt tình quá kìa.”
Bạch Trạch cũng cười, đàn cổ khẽ rung. “Em vô cùng muốn xem biểu cảm của Khuất Lan Thương, chắc chắn rất buồn cười.”
“Anh cũng muốn nghe.”
“Em không biết hát.” Bạch Trạch ở phía đối diện làm vẻ mặt vô tội.
Thiệu Mặc Sâm chỉ hai cái thuyền xa xa, lại chỉ hai người. “Bọn họ đang hợp tác, chúng ta cũng phải thế.” Ngụ ý là em hát cho anh nghe.
“Em không biết hát, nhưng em sẽ hát La vie en rose, muốn nghe không?” Bạch Trạch nở nụ cười.
Thiệu Mặc Sâm sửng sốt, nhớ lại lời bài hát, đáy mắt dịu dàng. “Tất nhiên là muốn rồi.”
PD cứng người, có phải anh ta hoa mắt không? Có phải hắn mới thấy khóe miệng Thiệu Mặc Sâm đặt trên tai Bạch Trạch không?
Thiệu Mặc Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, ngón trỏ để trên cánh một làm động tác yên lặng.
***
“Thầy Khuất.”
“Sao vậy? Chạy nhanh vậy không sợ ngã sao?”
“Cô gái vừa rồi bảo em, tập tục ở đây là sau khi hát đối xong phải đưa một món đồ trên người cho đối phương.” Nói xong cũng đưa cho anh ta một chiếc túi nhỏ màu xanh nhạt. “Ừm, là trước đây bà nội làm cho em, giúp cải thiện giấc ngủ.”
Khuất Lan Thương sửng sốt, đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ trên túi nhỏ. “Cảm ơn.”
Dương Húc Húc không dám đứng lâu nữa, thấy Tang Kỳ ở bên kia, vội vã chạy về phía cô.
Khuất Lan Thương bỏ túi nhỏ cô cho vào túi, khóe miệng cong lên. “Đứa ngốc...”
***
Sau khi quay xong, buổi tối các nhân viên công tác mở một cuộc họp thảo luận, mấy PD nhìn nhau, ai cũng không muốn nói chuyện. Ba tổ kia đi theo bị nhét thức ăn cho chó, tổ còn lại thì bị đói, theo Tang Kỳ và Trình Thành len lỏi khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ ăn.
*La vie en rose: Cuộc đời màu hồng - Là bản tình ca nổi tiếng của Pháp.