Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải Cp Xuất Sắc Nhất

Chương 36: Chương 36: Trừng phạt - Anh rất ngọt




Một đôi tay thon dài đưa tay đẩy ra lớp bùn, mùi thịt gà thơm phức bay ra từ trong khe hở. Dương Húc Húc nhịn không được bắt đầu nuốt nước miếng.

Thiệu Mặc Sâm cạy rơi lớp bùn trên con gà ra, lớp lông của gà còn sót lại cũng bị bong ra theo lớp bùn, anh lần lượt bóc từng con gà ra, đặt ở giữa mâm.

Đèn flash bắt đầu chĩa về phía mâm thức ăn.

Thiệu Mặc Sâm nhìn bàn tay đen thui của mình, vừa chạy tới bồn rửa tay vừa bảo Bạch Trạch. “Giúp anh giành một cái đùi gà.”

Bạch Trạch giơ tay làm động tác Ok.

“Không ăn sao?” Mọi người trơ mắt nhìn, Bạch Trạch không đợi câu trả lời của mọi người đã xé trước hai cái đùi gà.

“Đạo diễn Bạch...”

“Kính già yêu trẻ.” Bạch Mạch cười híp mắt, không chú ý vấn đề tuổi tác.

Dương Húc Húc cảnh giác nhìn Khuất Lan Thương tuổi cao bên cạnh mình.

Khuất Lan Thương nhếch miệng. “Lấy giúp anh một cái đùi gà.”

Dương Húc Húc. “...”

Mọi người cười đùa, bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn, Bạch Trạch quan tâm đến khẩu vị của mọi người, có món cay cũng có món không cay, Liễu Mạn Tinh thỏa mãn ăn thịt kho tiêu.

Dương Húc Húc nhìn chằm chằm cô, thèm thuồng đụng đũa.

“Cạch.” Khuất Lan Thương gõ bát cô. “Em không thể ăn.”

“Quá đau khổ, yêu em nhiều nhưng em lại rơi vào miệng người khác...”

Khuất Lan Thương xoa xoa thái dương, rốt cuộc đây là thứ gì? “Anh cho em cái đùi gà kia.”

“Trời hôm nay sáng sủa quá..” Dương Húc Húc cảm thấy con người Khuất Lan Thương vô cùng tốt, ai ngờ lại nghe anh ta bồi thêm một câu. “Sợ ngày mai em không có sức lại gây cản trở cho anh.”

Dương Húc Húc tủi thân cắn đũa. “...” Vì đùi gà, nhịn.

Thiệu Mặc Sâm ngồi trước bàn, thấy trong bát là hai cái đùi gà.

Bạch Trạch đang gặm thịt, quay đầu thấy ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của anh, giải thích. “Đều là của anh hết, ăn nhiều một chút.”

Liễu Mạn Tinh hắng giọng một cái, cảm thấy hình như mình từng thấy khung cảnh này. Năm đó cũng như thế, chỉ là khi đó Thiệu Mặc Sâm ăn hộ cậu, cô sờ cằm một cái, nhịn không được thấp giọng hỏi. “Năm đó khi đóng phim, hai người...”

Bạch Trạch biết cô đang hỏi cái gì, thẳng thắn lắc đầu. “Khi đó anh ấy không biết.”

Liễu Mạn Tinh. “...” Tin tức này lớn thật, cô muốn tiêu hóa nhanh một chút.

Lúc đang nói chuyện, Thiệu Mặc Sâm đẩy một chén nhỏ qua, bên trong đều là đùi gà đã bỏ xương, chỉ còn thịt vàng óng.

Khóe miệng Bạch Trạch nhếch lên, Liễu Mạn Tinh đã bình tĩnh lại, thảo nào năm đó cô không thắng nổi Thiệu Mặc Sâm, tất cả đều có lý do.

Mọi người trên bàn ăn vừa nói vừa cười, đạo diễn ngửi thấy mùi cũng chạy tới, dùng ánh mắt phức tạp để nhìn bọn họ, xoắn xuýt thật lâu mới mở miệng. “Tôi cũng muốn ăn.”

“Đạo diễn, không phải anh đi ăn tiệc rồi sao?”

“Chắc là ăn no lắm.”

“Chị dâu bảo không được để anh ăn nhiều.”

“Đừng lãng phí thức ăn nữa, mọi người ăn nhanh lên.”

Đạo diễn. “...” Anh ta ăn rồi, nhưng thơm quá, hơn nữa bọn họ cũng không biết tại sao mấy vị này lại dọn được một bàn đồ ăn to như thế.

Nhân viên công tác chỉ Thiệu Mặc Sâm. “Gà ăn mày là do anh Thiệu làm.” rồi lại chỉ chỉ Bạch Trạch. “Tất cả canh và đồ ăn đều do đạo diễn Bạch nấu.” Ngẩng đầu lại nhìn Dương Húc Húc. “Cơm tẻ là do Húc Húc nấu.”

Đạo diễn muốn xem bộ dáng chật vật của bọn họ. “...” Aizz, tính sai hết rồi.

Tám người nhanh chóng quét sạch cơm trên bàn, nồi niêu chén đũa cũng nhanh chóng rửa xong, Dương Húc Húc xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình. “Muốn giảm béo, muốn giảm béo.”

Khuất Lan Thương liếc mắt nhìn cô nàng. “Đừng giảm, giảm rồi....cái gì cũng không còn nữa.”

“Thầy Khuất...” Dương Húc Húc nghi ngờ nói. “Anh mới nói lời lưu manh phải không?”

***

Ngồi ở phía xa cũng có thể nghe được giọng nói Dương Húc Húc đang tra hỏi, Khuất Lan Thương đáp lời.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Bạch Trạch tự xưng là lão già, nói.

“Em cũng không già.” Thiệu Mặc Sâm mở cửa phòng, treo áo khoác hai người lên.

“Thật sao?” Bạch Trạch chờ nghe lời âu yếm của anh.

Sau đó cậu nghe Thiệu Mặc Sâm nói. “Buổi tối anh còn phải kể chuyện nàng tiên cá cho em nghe nữa, nhớ phải gọi bằng “anh“.”

Bạch Trạch. “...” Bị Khuất Lan Thương lây bệnh sao? Lây bệnh rồi sao?

“Trước đây có một chàng tiên cá, cậu ta là một hoàng tử, có một ngày cậu ta rời khỏi tòa lâu đài, cùng người hầu ra biển, thấy được một vị hoàng tử đang nằm trên con thuyền bị đắm...”

“Anh mặc quần áo vào cho em.” Bạch Trạch nghiêm mặt ném đồ ngủ lên người anh.

Thiệu Mặc Sâm để trần nửa người, cười hì hì không ngừng. “Chàng tiên cá không mặc áo.”

“Không ngủ được em sẽ nấu anh.” Bạch Trạch ngáp một cái, tắt đèn.

Đi tới bên giường đã bị kéo vào lồng ngực ai đó.

“Lạnh...”

“Lạnh thì mặc quần áo.”

“Em sưởi ấm cho anh đi.”

Bạch Trạch. “...” Nếu như anh không làm cái bộ dạng lưu manh đó, em sẽ đồng ý.

“Em biết không, hôm nay anh rất vui...” Thiệu Mặc Sâm cắn lỗ tai cậu, khẽ thở bên tai cậu. “Hôm nay em...mặc áo cưới, là muốn gả cho anh sao?”

Một tay Bạch Trạch không đàng hoàng bò lên hông anh, tay kia ôm lấy cổ anh nói nhỏ. “Vậy anh muốn kết hôn sao?”

“Câu trả lời của anh, em còn không biết sao? Lại còn hỏi...” Một âm thanh vang lên, bàn tay ai đó lại vỗ mông cậu. “Phải phạt.” Giọng nói Thiệu Mặc Sâm mập mờ, còn kéo dài âm cuối khiến người Bạch Trạch mềm nhũn.

“A..” Bạch Trạch nhẹ cắn lên cổ anh một cái. “Vậy anh muốn phạt thế nào?”

Biết rõ còn hỏi, tội thêm một bậc.

Thiệu Mặc Sâm xoay người đè cậu dưới thân, trong bóng tối chỉ còn lại hơi thở gấp gáp.

***

Bạch Trạch hối hận.

Cậu không nên không biết sống chết mà trêu chọc Thiệu Mặc Sâm.

“Hôm qua mọi người có nghe được âm thanh gì không?” Tang Kỳ ngáp liên hồi, hỏi thăm.

Bạch Trạch. “...” Tức giận nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi.

Thiệu Mặc Sâm vô tội, quan tâm hỏi. “Không có, sao thế? Ngủ không ngon?”

Tang Kỳ được sủng mà sợ. “Không phải, bỗng nhiên nửa đêm nghe được một chút âm thanh, sau đó cũng không còn nữa.”

“Xuân tới rồi.” Bạch Trạch nghiêm mặt. “Có thể là dã thú phát tình.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.

“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” (Con người sinh ra, bản tính ban đầu là tốt lành, thiện lương)

Bạch Trạch đạp anh một cái. “Đừng ở trước mặt người đẹp mà nói lời không có ý nghĩa.”

Tang Kỳ chớp mắt, vẻ mặt vui mừng hỏi Liễu Mạn Tinh. “Đạo diễn Bạch mới khen em đẹp phải không?”

Liễu Mạn Tinh. “...” Người đẹp, em nghĩ sai rồi.

***

Chớp mắt đã trôi qua 4 ngày, mọi người rời khỏi thôn.

Đạo diễn hài lòng sờ cằm, nhìn một đoàn người cười vui vẻ, vừa buồn vừa vui.

Dương Húc Húc nhảy xuống xe, vẫy tay với Khuất Lan Thương. “Em muốn đi nhờ xe anh về trường.”

Khuất Lan Thương im lặng vài giây, dùng tay xoa đầu cô. “Anh còn có việc, em bảo người đại diện tới đón đi.”

“Ah?” Dương Húc Húc hơi thất vọng.

Khuất Lan Thương nhếch môi. “Lần sau gặp lại đừng ngốc thế nữa.”

Dương Húc Húc trừng mắt nhìn, đôi mắt to viết mấy chữ - Thế thì sao?

“Anh có thể cho em rớt tốt nghiệp.”

Dương Húc Húc hoảng sợ nhìn Khuất Lan Thương, một lát sau mới dậm chân nói. “Đại học năm 2 em đã không học lớp thầy nữa rồi.”

“Học kỳ này em chuyện qua lớp điện ảnh lịch sử phải không?”

“Anh...sao anh biết?”

“Khéo thật, giáo sư Trần có việc, học kỳ này anh tới đứng lớp giúp.”

Dương Húc Húc. “...”

Những người khác cười muốn vỡ bụng.

“A Sâm, anh nói xem hai người họ...”

Thiệu Mặc Sâm ai oán nhìn cậu. “Anh không nói.”

Bạch Trạch mờ mịt.

“Em không cho anh nói chuyện.”

Bạch Trạch. “...” Lời là cậu nói, nhưng dọc theo đường đi anh không nói chuyện nhưng lại lựa cơ hội sờ sờ ôm ôm cậu, tủi thân cái gì?

***

Lúc chương trình phát sóng, Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch ngồi xếp bằng trên salon, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình.

“Em ngốc thế.” Thiệu Mặc Sâm chỉ vào TV, cười to, Bạch Trạch nghiêm túc chọc eo anh. “Anh cũng bị dọa kìa?”

“Ừ ừ ừ.” Nói xong đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Bạch Trạch.

“Anh làm gì thế?” Bạch Trạch híp mắt lại, nghi ngờ nhìn Thiệu Mặc Sâm đang loay hoay với cái điện thoại.

“Không có gì, là tin nhắn của Mạc Húc.”

Bạch Trạch tiếp tục xem TV, đến khi quảng cáo, lại thấy Thiệu Mặc Sâm cầm di động, khóe môi cậu nhếch lên.

Nhân lúc anh không đề phòng giật điện thoại di động.

Thiệu Mặc Sâm sửng sốt vài giây, chậm rãi che mặt lại.

Bạch Trạch lướt lướt, rốt cục cũng hiểu ra, dở khóc dở cười nói. “Thiệu Mặc Sâm, anh có tiền đồ một chút được không?”

Thiệu Mặc Sâm lấy lại bình tĩnh, làm như không có chuyện gì, nói. “Anh không biết gì cả, em đang nói gì thế?”

Bạch Trạch lắc đầu, không để ý tới tên ảnh đế thay đổi liên xoành xoạc này.

Thấy trong phần bình luận, một đám người đang thảo luận về CP, có một cmt nói lời dọa người: “Mọi người không thấy ảnh đế và đạo diễn rất moe sao?”

Sau đó có một vài người cũng nói như thế.

ID là: Oreo.

“Thiệu Mặc Sâm, anh thích làm bánh quy à?” Bạch Trạch tức cười.

Ảnh đế đại nhân gật đầu. “Anh rất ngọt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.