Lâm Vũ tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nàng lờ mờ mở mắt rồi nhận ra mình ở trong một căn phòng rộng lớn rất đẹp, nàng nhíu mày xoa hai bên thái dương như đang cố nhớ lại ký ức cuối cùng.
Ký ức nàng nhớ là Ngô Chúc chống chọi với cường địch. Thế nhưng, ngay lúc đó phía sau nàng, một tên khác vô thanh vô tức xuất hiện, liền khống chế nàng, khiến nàng chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi là đã bị kẻ đó bắt đi.
Nàng không rõ những kẻ này là ai, lai lịch thế nào, tại sao lại muốn bắt nàng, chẳng lẽ chúng có ý đồ gì với nàng sao. Lâm Vũ cố gắng la hét chống chọi nhưng sức lực ngày càng cạn kiệt và cuối cùng rơi vào màn đêm.
Lâm Vũ ôm đầu tưởng tượng vô số tình huống xấu nhất cùng đó là nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Nữ nhân khi rơi vào trường hợp này đều yếu đuối không biết phải làm gì.
Tiếng mở cửa mở ra xuất hiện hai thị nữ, một người bưng khay đựng bát thuốc được sắc nóng, người còn lại cầm một bộ y phục mới tinh. Hai người thi lễ với Lâm Vũ. Nàng vội hỏi.
-Đây là đâu, ta đang ở đâu?
-Tiểu thư đang ở Đăng Nguyệt Viện.
-Vậy chủ nhân các ngươi là ai?
-Là thiếu chủ Tam Trọng.
Nghe dang tự “Tam Trọng” điều không nằm ngoài dự đoán, Lâm Vũ thần sắc tái nhợt và hiểu rõ được mọi chuyện, nàng và Ngô Chúc đã vào hang cọp.
Nghĩ đến lát nữa nếu không thể giữ được trinh tiết của mình, thì còn mặt mũi nào mà nhìn Ngô Chúc.
Nàng biết rơi vào tay Tam Trọng thì chỉ có những điều tồi tệ mà nàng không dám nghĩ.
Nhận thấy Lâm Vũ tái xanh, thị nữ vội bưng bát thuốc nhưng nàng hất tay làm bát thuốc rơi xuống vỡ tan tành. Hai thị nữ hoảng sợ thấy cặp mắt chứa đầy hận thù vội thối lui ra sau, vừa hay Tam Trọng đi vào thấy thế liền ra lệnh cho hai thị nữ lui.
Lâm Vũ thấy Tam Trọng vẻ mặt hắn đầy đắc ý lộ rõ sự dục vọng, nàng ghê tởm khi nhìn bản mặt hắn. Tam Trọng cười nhếch mép nhẹ nhàng kéo cái ghế ngồi xuống.
-Lâm nhi, chúng ta quả thực là có duyên phận, không nghĩ là sớm như vậy.
-Tam Trọng, ngươi thật vô sỉ, ta và ngươi không hề liên quan đến nhau! Tại sao hả?
-Tại sao ư? Bởi vì...
Tam Trọng đến gần Lâm Vũ gằn từng chữ.
-Cái mà Tam Trọng ta muốn thì đừng hòng thoát được.
Vù...
Lâm Vũ nhanh như cắt tung một chưởng vào ngực Tam Trọng khiến hắn loạng choạng ra sau nhưng vẫn kịp tung chỉ lực điểm huyệt Lâm Vũ. Tam Trọng vận khí giảm thương, hắn thở hổn hển rồi cười dâm.
-Đánh lén thì đừng lộ liễu quá.
Tam Trọng leo lên giường, hai tay xoa nắn hai bầu ngực căng tròn còn Lâm Vũ thì la hét trong vô vọng. Nhìn nàng hoảng sợ như vậy Tam Trọng càng hứng thú, rất nhanh cởi bỏ y phục của nàng, làm cho cặp đào mềm mại, diễm lệ lộ ra trước mắt.
-Tam Trọng ngươi cút ngay, ngươi không được đụng đến ta, không được...không được... không, tên súc sinh, Ngô Chúc sẽ không tha cho ngươi, ngươi cút ngay ra.
Lâm Vũ vừa mắng vừa khóc, chẳng những không làm cho Tam Trọng dừng tay, ngược lại càng thêm kích thích sự hứng thú của hắn, khiến hắn càng thêm ham muốn.
-----------------------------------------------
Quán nước nào đó bên ngoài.
-Thế nào? Ba người chơi vui chứ?
Tiểu Dao ánh mắt lộ ra sự vui vẻ gật đầu lia lịa trong khi mồm đầy kẹo.
-Vui lắm Dịch ca, Lý tỷ biết rất nhiều loại hoa đẹp lại còn tặng cho muội với Vân tỷ mỗi người một chậu hoa đẹp.
Nói xong liền giơ chậu hoa khoe với Dịch Phong.
-Ơ! Thế còn ta không được gì sao? Không công bằng đó.
-Hừ, ngươi có tiền thì tự mua, đây là quà của ta chỉ dành cho hai người thôi.
-Quá đáng đó.
Ở ngoài cửa một nam nhân vội chạy đến bàn Dịch Phong, hướng Lý Phiên Phiên nói.
-Tiểu thư, lão gia gọi tiểu thư về phủ chuẩn bị gặp mặt Tam thiếu.
-Cái gì? Trời ạ.
Lý Phiên Phiên tức giận quát lớn đập mạnh xuống bàn khiến gia nhân kia hoảng sợ mà cả quán cũng sợ theo. Gia nhân lắp bắp vội rời đi biết rằng chỉ còn đứng đấy thì cái mạng không còn nữa.
Tiểu dao lo lắng hỏi nhỏ.
-Lý tỷ, tỷ không sao chứ?
Lý Phiên Phiên nhận thấy mình thất thối vội tươi cười lại.
-Không có gì đâu? Xin lỗi đã làm muội sợ.
-Này, ta thấy nàng hình như có việc ở nhà đấy, sao không về gặp cái ngươi Tam thiếu gì đó.
-Ngươi đừng có nhắc đến cái chữ “Tam” hay gì nữa, ta đang điên đầu đây.
-Lý muội, ta thấy muội dường như ghét cái người “Tam Trọng” gì đó hả?
Hóa ra là “Tam Trọng” Dịch Phong cười thầm không biết cái tên dâm kia nếu như lấy phải bà cô này thì sẽ như thế nào nhỉ? Chả lẽ lúc động phòng phải khép nép xin phép lên giường.
-Sáng tới gì từ lúc ở nhà đến ra ngoài ai cũng hỏi “Tam Trọng..Tam Trọng” hắn là gì mà ai cũng đến tìm hắn cơ chứ?
-Lại còn ai nữa sao? Hì...Hì...
-Có một người có đến hỏi nhưng hình như hắn rất vội vàng và lo lắng cứ như tận thế vậy.
Dịch Phong hơi chột dạ hắn liền nghĩ đến Ngô Chúc nhưng phủ nhận điều này, làm gì có chuyện đó cơ chứ.