Nhìn đám gia nhân chạy toán loạn tứ phía, Dịch Phong thầm than không biết bị tiểu thư Lý Phiên Phiên có tiếng như nào hay đã làm gì mà tất cả ai cũng sợ vậy.
Nhưng lập tức Dịch Phong phải mở to mắt trước một nữ nhân. Dáng người uyển chuyển, thân hình thon gọn, đôi mi thanh tú, cặp mắt dài trong suốt quyến rũ thật dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt đẹp xen lẫn cái khí chất bướng bỉnh, ngũ quan tinh xảo quả thực là vẻ đẹp trời ban.
Trên người mặc bộ đồ đỏ bó sát, làm tôn lên những đường cong hoàn mỹ thật mê hoặc người nhìn.
-Này, tiểu tử kia! Ngươi còn đứng đây không mau phục vụ đại tiểu thư bọn ta.
Đại hán cầm đầu đám người kia chỉ tay về phái Dịch Phong đang nhìn chằm chằm Lý Phiên Phiên quát lớn, Dịch Phong nhìn sang đại hán mặt khó hiểu chỉ vào mặt mình.
-Ngươi nói ta?
-Con bà nó chứ, tiểu tử ngươi muốn chết!
Lập tức đại hán rút kiếm, khiển trách hô lớn, một kiếm lóe sáng liền bổ vào đầu Dịch Phong, đến lúc này hắn mới hiểu vì sao mà một bữa cơm có thể bị mất đầu. Trường kiếm còn cách đầu Dịch Phong chưa tới hai gang tay với võ nghệ đại hán chính là nhất lưu cao thủ nhưng đáng tiếc cho đại hán lại gặp Dịch Phong, hắn lách mình nghiêng đầu sang một bên, hữu thủ nhanh như chớp đập nhẹ vào cổ tay đại hán khiến trường kiếm trong tay bay lên.
Dịch Phong uyển chuyển nắm lấy cán chĩa mũi kiếm vào yết hầu đại hán đã rỉ một chút máu, đại hán tái mặt nhìn trường kiếm rồi lại nhìn Dịch Phong chỉ còn biết cắn răng.
-Ngươi dám...
Tất cả mọi người ở đây không thể tin được Dịch Phong né được một kích chí mạng trong khoảng cách ngắn như vậy. Lý Phiên Phiên yêu kiều quát lên.
-Lui ra.
Mọi người sửng sốt không biết vị thiên kim tiểu thư này lại bày trò gì, tuy nhiên nhiều người ở đây vẫn tin rằng bão tố sẽ tới bất cứ lúc nào. Lý Phiên Phiên mỉm cười tay vắt ra sau lưng chậm rãi đi vòng quanh Dịch Phong một vòng rồi dừng lại.
-Ngươi có phải thấy ta rất đẹp?
Nếu nói không đẹp thì mắt người nói chắc bị cho tha đi mất và Dịch Phong cũng chả phải người nói dối, đẹp là hắn nói đẹp, xấu thì sẽ nói xấu. Chỉ là hắn có điểm chưa rõ ràng nên khó khăn gật đầu.
-Vậy ngươi có muốn uống rượu cùng ta?
-Không muốn...đó là nói điêu.
Lời nói ra cũng là lời mà nam nhân thiên hạ đều muốn nói và ngược lại cũng là điều lời mà nam nhân thiên hạ không dám nói. Lý Phiên Phiên càng vui vẻ, thản nhiên cười, lập tức xoay người nói với đám thuộc hạ.
-Người này muốn uống rượu với ta các ngươi biết phải làm gì rồi đấy?
-Thuộc hạ rõ!!!!!!!!!
Trăm miệng một lời nhất tề rút đao kiếm hướng Dịch Phong công kích, đao quang kiếm ảnh sát khí tận trời. Dịch Phong lắc đầu thâm chửi “Con bà nó chứ, vừa nãy đánh một trận kịch liệt bị hút gần hết nội công giờ lại đánh tiếp, số mình chó thật“.
Đao kiếm bổ tới, hắn cũng chả ngốc mà đứng yên, một tay đẩy tiểu Dao ra ra, còn mình thì liền thi triển cước bộ mà không ai thấy được thân ảnh hắn thoáng cái hàng chục thanh kiếm rơi leng keng trên sàn, đám thuộc hạ Lý Phiên Phiên đều gục xuống ôm cổ tay bị trật khớp.
Lý Phiên Phiên chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, không những kinh ngạc mà còn choáng váng.
Thập nhị gia tướng chật vật đứng lên, gã đầu lĩnh khom người hướng Lý Phiên Phiên nói
-Chúng thuộc hạ bảo vệ tiểu thư không chu toàn, mời tiểu thư ban tội!
Lý Phiên Phiên lạnh lùng mắt sắc lại
-Hừ! các ngươi làm Lý gia ta mất hết mặt mũi. Trở về xem ta trị tội các ngươi.
Nói xong lại nhìn sang Dịch Phong mắt híp lại tỏ ý cười.
-Thân thủ mạnh....ngươi không phải tiểu nhị ở đây?
-Ta đâu có nói ta là tiểu nhị.
-Hóa ra là hiểu nhầm. Vậy ta mời ngươi bữa cơm hôm nay coi như tạ lỗi.
-Thôi khỏi đi, ta không bận tâm.
Dịch Phong nhanh chóng cầm lấy tay tiểu Dao lách qua người Lý Phiên Phiên rời đi, thấy vậy Lý Phiên Phiên nhíu mày lạnh lùng nói.
-Ngươi nghĩ đi ra khỏi đây sẽ an toàn?
Cảm nhận được sát ý trong lời nói, Dịch Phong nhếch mép.
-Mời không xong bây giờ lại ép buộc, Lý tiểu thư muốn thế nào thì cứ việc làm nhưng ta nói trước hậu quả sẽ rất khôn lường. Cáo từ!
Thoáng thân ảnh Dịch Phong, tiểu Dao mất hút trong đoàn người đi lại, Lý Phiên Phiên huýt sáo một tiếng, lập tức từ đâu đó xuất hiện hai lưỡng màu hắc bạch hiện hình là hai người trùm kín mặt đang quỳ gối đợi lệnh, giọng khò khè nói.
-Thuộc hạ có mặt.
-Các ngươi vữa này nhìn thấy hết chứ?
-Có thưa tiểu thư.
-Vậy các ngươi nghĩ thế nào về nam nhân kia?
Hai người trầm một lúc rồi đồng thanh nói.
-Rất mạnh nhưng dường như nam nhân kia đang suy yếu do nội công trong người bị hút gần hết.
Lý Phiên Phiên cũng thoáng ngạc nhiên hỏi tiếp.
-Vậy giả sử hai ngươi giao đấu với hắn. Có bao nhiêu phần thắng?
-Thuộc hạ chưa rõ nên chưa chắc được điều đấy.
-Được rồi, nhiệm vụ của hai ngươi là theo dõi nam nhân kia, nhất thời không được để lộ sơ hở.
-Rõ.
Lưỡng hắc bạch nháy mắt hóa thành bóng ảnh mất hút, Lý Phiên Phiên cười ranh nói thầm.
-Để ta xem ngươi là ai?