Sau khi tiễn mọi người về, Chích Dương liền giáo huấn Thiên Khải:
“Thiên Khải, xem chuyện tốt đệ làm kìa. Đệ là Chân thần, cũng là Yêu thần, sao có thể hành sự lỗ mãng như thế! Nếu Nguyệt Di có mệnh hệ gì, lương tâm đệ có an ổn không? Ta muốn xem xem đệ giải thích như thế nào với Tổ thần, chúng thần, Tứ Hải Bát Hoang này.”
“Ta chỉ là muốn giúp muội ấy bình thường trở lại, ai ngờ được tiên đan bị hỏng của huynh uống cùng với thần thủy có thể gây ra tác động lớn như vậy.” Nguyệt Di không tỉnh, Thiên Khải cũng không tức giận nổi.
“Tóm lại tại ta cả ngày mang Nguyệt Di nhảy nhót lung tung, không chịu đi học.”
“Huynh yên tâm, nếu Nguyệt Di có chuyện gì, ta đây một mạng đổi một mạng.”
“Đệ...chỉ biết hồ nháo!” Chích Dương nghe xong vội răn dạy hắn: “Việc này có thể giải quyết như thế sao, đệ chỉ biết gây phiền phức.”
Chích Dương nói đúng. Đúng vậy, đều là hắn, là hắn vô tri, là hắn cuồng ngạo, tài lanh làm Nguyệt Di thành ra như vậy. Thiên Khải càng nghĩ càng giận, hắn giận bản thân vô năng vô tri, ngu xuẩn đến cực điểm, giờ phút này hối hận đan xen, tâm loạn như ma. Cúi đầu, thật lâu cũng không ngẩng lên.
Thông minh như hắn, sao lại không hiểu ý của Chích Dương. Nhưng hắn thật sự muốn Nguyệt Di khỏe lại, tình nguyện người nằm trên giường kia là hắn.
Chích Dương nhìn Thiên Khải ủ rũ, tưởng lúc nãy mình nói nặng lời quá.
Suy cho cùng Thiên Khải vẫn còn nhỏ, nó có thể biết được bao nhiêu đâu! Thở dài. Dịu giọng đi vài phần:
“Ta biết bởi vì ngày chào đời đệ đã hấp thụ nhầm thần lực của muội ấy nên mới cảm thấy áy náy trong lòng, muốn sớm ngày trả lại thần lực cho muội ấy, nhưng việc này lại không gấp được.”
Thiên Khải bị nhìn thấu tâm tư, chẳng đợi hắn nói xong đã làm bộ mất kiên nhẫn định đuổi Chích Dương đi. Sau khi Chích Dương rời đi, hắn mới đến trước giường Nguyệt Di, vừa lau mồ hôi cho nàng, vừa âm thầm cầu nguyện: Khẩn cầu Nguyệt Di có thể vượt qua kiếp nạn này, hắn nguyện dùng thọ thần của bản thân đánh đổi.
Hôm sau, Thái Sơ Điện.
Y tiên, dược thần sớm đã đến chẩn trị cho Nguyệt Di. Mà Chích Dương xưa nay luôn ổn trọng, hôm nay còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, hưng phấn nói: “Thiên Khải, đệ xem là ai tới.”
Thiên Khải thấy Chích Dương đang lôi kéo một bạch y lão giả hạc phát đồng nhan*. Thiên Khải mờ mịt, còn chúng y tiên, dược thần đã vội hành lễ nghi gì đó mà hắn không hiểu với vị thần vừa tới: “Mấy năm không gặp, y tổ khỏe không?”
Hạc phát đồng nhan*: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện. Cre: vtudien.
“Đây là... y tổ?” Thiên Khải nghi hoặc: “Chẳng phải mấy năm trước huynh đã nói cho ta y tổ đã sớm không còn tại thế nữa hay sao?”
“Hôm qua, ta cùng Bạch Quyết phát lệnh vũ dò hỏi ngày về, Tổ thần biết được tình trạng của Nguyệt Di nên đặc biệt mời y tổ đến.” Chích Dương hiếm khi thấy Thiên Khải lộ ra bộ dạng thông minh như vậy, nhanh nhảu hỏi hắn.
Thiên Khải nghe xong vui mừng khôn xiết, lập tức hành lễ, thỉnh cầu y tổ chẩn trị cho Nguyệt Di: “Y tổ hữu lễ, khẩn cầu y tổ chẩn trị cho Nguyệt Di.”
Y tổ thấy cậu nhóc Thiên Khải lo lắng như thế liền trấn an: “Nhóc Thiên Khải an tâm, nếu Kình Thiên đã gửi gắm, lão hủ chắc chắn tận lực chữa trị.” Dứt lời, lấy ra một viên Kim Đan: “Đây là lúc lão hủ vân du vô tình có được —— Thất Chuyển đan, có thể chữa được bệnh của bé gái này.”
Chỉ là u sầu trong lòng Thiên Khải còn chưa kịp tan đã lại phải chau mày.
Y tổ nói cho Thiên Khải biết, Thất Chuyển đan là thuốc tẩy tủy của ngoại vực, cực kỳ bá đạo. Tuy không rút gân rút cốt như Tẩy Tủy Đan nhưng cũng như muốn lột da. Lúc mới dùng sẽ giống như liệt hỏa đốt người. Nếu có thể chịu đựng một canh giờ thì sau đó da sẽ chuyển màu đỏ đậm, cảm thấy nóng vô cùng. Hôm sau sẽ chuyển qua cái khác, cứ thế bảy ngày, chuyển qua đỏ cam vàng lục xanh tím hết bảy loại, chịu nỗi khổ nóng lạnh tê mỏi vô lực bảy loại cực khổ mới có thể tẩy tủy thành công. Từ nay về sau sẽ có được thần thức cường kiện, bách độc bất xâm.
Y tổ nói xong, vuốt tóc rồi lại nói: “Thần thức con bé chưa hoàn chỉnh, nếu một mình chịu đựng Thất Chuyển đan này ắt sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Cần có một vị thần làm vật dẫn cùng nàng chịu đựng thời gian đầu.”
“Ta làm cho.” Thiên Khải vừa nghe bệnh của Nguyệt Di có thể chữa liền lập tức đáp ứng.
“Tiểu Thiên Khải đừng vội, nhữ cũng biết nếu làm vật dẫn cho Thất Chuyển đan cùng với con bé sẽ phải chịu đựng chân hỏa thiêu đốt. Nhưng nhữ có từng nghĩ, nhữ là Thủy Chân thần, trời sinh khắc hỏa, nhữ có chịu được không?”
“Ta có thể.” Thiên Khải trả lời chém đinh chặt sắt, Nguyệt Di như vậy đều do hắn gây nên, hắn tất nhiên muốn một mình gánh chịu.
“Tiểu tử ngoan, rấtquyết đoán. Không hổ là con trai Kình Thiên!”. Truyện Khoa Huyễn
Dứt lời, ông liền kêu Thiên Khải nắm tay Nguyệt Di, đem dược đặt vào tay nhị thần.
Lát sau, một tia kim sắc quang mang càng ngày càng thịnh.
_______________________
Chương 12 Nguyệt Di tỉnh lại
“Chích Dương, sao Nguyệt Di còn chưa tỉnh, có phải xảy ra vấn đề gì không?”