Trăm triệu năm trước, thiên địa một mảnh hỗn độn.
Tương truyền bên trong hỗn độn có một người hiểu quy luật tự nhiên, nắm giữ Hỗn độn chi lực, được gọi là Tổ thần. Hỗn độn Tổ thần, khai thiên lập địa, nuôi dưỡng vạn vật sinh sôi.
Hỗn độn chi lực dần dần sản sinh ra thần thú đá biển, sông núi ngân hà. Bên trong Hỗn độn, có một vị thần, tên là Kình Thiên. Ông đã tu luyện trăm triệu năm trong Hỗn độn để ngộ đạo, hiểu được Hỗn độn chi lực, cuối cùng lấy sức mạnh bản thân phá Hỗn độn, hóa âm dương, khai thiên địa, sáng lập Thần giới. Thượng Cổ giới lập, Thượng Cổ lịch thành, xưng Thượng Cổ nguyên niên. Thần giới đứng giữa vũ trụ mênh mông vô thượng, bao la rộng rãi, quan sát vạn vật, coi nhẹ thương sinh. Hưởng sự tôn sùng của thương sinh.
Thượng Cổ lịch mười vạn tám ngàn năm: Kình Thiên cảm nhận được chỉ dẫn của tự nhiên, lập Càn Khôn đài, tạo ra Hỗn độn Chủ Thần, yêu thú hoang dã kinh sợ, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, đặt tên Huyền Nhất.
Lại qua mấy chục vạn năm, cảm nhận được chỉ dẫn của tự nhiên, lấy hỗn độn chi lực trong trời đất, lần lượt tạo ra thần bảo hộ, Thổ Chân thần, Chích Dương; Hỏa Chân thần, Bạch Quyết; Thủy Chân thần, Thiên Khải.
Trong mấy vạn năm ấy, chúng thần hiểu được pháp tắc của tự nhiên, được thiên địa linh khí tẩm bổ, lần lượt thành hình.
Từ đây, Thần giới mới lập, Tổ thần Kình Thiên, Chủ Thần Huyền Nhất, Thổ Chân thần Chích Dương, Hỏa Chân thần Bạch Quyết, Thủy Chân thần Thiên Khải.
————————————————————————
Thượng Cổ lịch hai mươi mốt vạn năm.
Nói tới người khiến thần đau đầu nhất Thần giới này, tất nhiên là Thiên Khải Chân thần không thể nghi ngờ.
Đã năm ngàn năm kể từ ngày hắn sinh ra ở Càn Khôn đài. Bạch Quyết sinh ra trước hắn một ngàn năm ở trong trứng ba trăm năm đã phá vỏ, nay cũng sắp độ lôi kiếp Chân thần luôn rồi, còn hắn vẫn vậy.
Vì thế, Kình Thiên lấy Hỗn Độn thần lực bảo dưỡng, lại thêm Huyền Nhất tìm Lưu ly tịnh thủy, Già Nam Nam Hải tẩm bổ thần hồn cho hắn, Chích Dương ngày ngày tận tình khuyên bảo dạy dỗ, nhưng mỗi khi nhìn đến cái trứng trời đánh bất động, bọn họ đều không hẹn mà cùng gãi gãi đầu, nói thẳng một câu: “Sầu chết chúng thần!”
Hơn nữa: những trứng thần khác đều có màu thanh bạch, khỏe mạnh, ai cũng đều là cái trứng to khảm vảy rồng, chỉ có Thiên Khải này là cái trứng màu tím nhạt, nếu ở phía trên thêm màu xanh lá trông cực giống một trái cà tím.
Kình Thiên rất buồn rầu, tất cả đều là hóa khí mà thành, sao đến lượt cái trứng này lại bất thường? Chẳng lẽ do dẫn hắn đến rừng đào một chuyến đã nhiễm sắc? Nghĩ vậy, Kình Thiên lắc đầu……chán nản nói một câu, thật là hành chết chúng thần, rồi đi tìm lão bằng hữu tố khổ.
————————————————————————
“Trong điện không lão hổ, con khỉ xưng bá vương”*, biết lão cha Kình Thiên hồ đồ đi rồi, cà tím Thiên Khải nằm trong trứng bắt đầu không an phận, đảo tròng mắt to, quay người lại lăn ra ngoài, đám tiểu thần hầu trong Hỗn Độn điện khiếp sợ đều nhao nhao nhào tới như bắt gà con.
Trong điện không lão hổ, con khỉ xưng bá vương( 殿中无老虎,猴子称霸王): là biến thể từ câu “Trên núi không lão hổ, con khỉ xưng đại vương”( 山上无老虎,猴子称大王).
Ai nấy đều vận dụng mười tám ban võ nghệ, người thì lấy Phượng hoàng linh vũ của rừng Ngô Đồng dệt thành cái đệm, người thì lấy hộp gỗ trầm hương vạn năm của Nam Hải, còn có người lấy chăn làm từ gấm vóc thêu phù văn bằng vàng nạm minh châu Đông Hải ra, có người còn lấy ra một cái đệm trứng……
Mồm năm miệng mười dỗ Thiên Khải.
“Chân thần, hảo Chân thần của ta, Thủy Chân thần, người mau trở về nằm đi.”
“Chân thần ơi, nếu để Tổ thần biết là không hay đâu.”
Thiên Khải nhịn không được chửi thầm một câu: Toàn hù dọa con nít!
“Đúng vậy đúng vậy, Chân thần mau trở về đi!”
“Chân thần tốt nhất...là mau trở về đi, nếu người thật sự không thích giường đệm trong Thần Điện, ở đây còn có đệm trứng……”
Lúc Thiên Khải đang hưởng thụ đám thần hầu lấy lòng, đột nhiên nhìn thấy tiểu thần hầu đang cầm đệm trứng giơ lên, ở trong trứng cực kỳ xem thường, ngươi mới ngồi đệm trứng đó, đường đường Chân thần như ta sao có thể dùng đệm trứng? Hừ!
Chúng thần hầu kể lể xong xuôi thì nhìn qua “Thần hầu đệm trứng”, cứng họng cạn lời, trong lòng nháy mắt lệ chảy thành sông.
Thiên Khải “Không phụ sự kỳ vọng của mọi người” quậy phá càng dữ hơn.
Đám tiểu thần sao có thể bắt được cái trứng Thiên Khải nghịch ngợm này, nhanh chóng chạy tới Triêu Thánh điện tìm Chích Dương.
Sau khi nghe xong, Chích Dương nói: “Hồ nháo!”
Bóng dáng xám xanh chợt lóe qua.
Đến khi Chích Dương chạy tới liền thấy, một trái cà tím màu tím nhạt chạy đông chạy tây trốn thoát khỏi tay của đám tiểu thần, làm cho hậu điện Hỗn Độn gà bay chó sủa.
Chích Dương lập tức mở lời: “Thiên Khải, không được làm loạn!”
Mọi người thấy Chích Dương Thần tôn tới như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng chào hỏi.
Thiên Khải bị âm thanh đột ngột này làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống, trong lòng chửi thầm: Thật là hù chết cái trứng!
Nhưng hiện giờ hắn không đánh lại Chích Dương, đành phải xụ mặt lăn qua.
Đám tiểu thần nhìn thấy hắn bay đến hộp trứng, thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi nói lời cảm tạ.
Chích Dương miễn lễ rồi lại dặn dò, trứng Thiên Khải nghe lùng bùng lỗ tai. Thấy Chích Dương định quay đầu mở miệng giáo huấn mình, mí mắt giật giật, nhanh tay lẹ chân lập tức bay ra ngoài.
Vừa trốn vừa phi, nghiêng ngả lảo đảo, “Tủm” rớt xuống thiên hà, trôi theo dòng nước.
Quả nhiên là Thủy Chân thần, gặp nước cộng thêm thiên hà, lúc này như diều gặp gió, dù Chân thần Chích Dương cũng không đuổi kịp đâu!
Không xong rồi, Thiên Khải ở thiên hà hô mưa gọi gió, thật náo nhiệt. Chỉ chốc lát sau, thiên hà bị lủng một lỗ lớn, nước trong thiên hà trào ra, làm khổ lão cha hồ đồ của hắn……
____________________________________
Chương 2 Thiên hà xảy ra chuyện!
Thảnh thơi thảnh thơi, bất giác có hơi buồn ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên Kình Thiên cảm nhận được Thiên Hà vỡ đê. Nghĩ thầm: Số ta số gì mà lại vớ phải tên tổ tông như vậy! Lập tức đứng dậy chạy đi.