Hoa Đóa đứng ở trong lương đình, lúc này một trận gió thổi qua làm rối loạn mái tóc dài đen nhánh của nàng, che đi một nửa khuôn mặt nàng."Cha ta đã nói cho ngươi chuyện Hắc Ngục kiếm?" Xoay người nhìn chiếc hộp trên bàn hỏi.
"Ừ." La Trữ Nhạc đi lên trước, dính vào bên người nàng.
Sau khi biết tâm ý của nhau, hắn càng thêm càn rỡ mà tiếp xúc da thịt với nàng —— giống như là thỉnh thoảng hôn trộm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sờ sờ tay nhỏ bé của nàng, thậm chí ôm hông của nàng. . . . . .
Quả thực là hắn quá vui mừng rồi.
Hoa Đóa liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười —— biết rõ không thể để cho hắn không có chừng mực như vậy, nhưng nàng cũng rất thích cùng hắn ở chung một chỗ, hơn nữa cả người cũng rơi vào trong đó.
"Nghiêm chỉnh một chút!" Nàng cảnh cáo.
Hắn nhướng mày, "Ta rất nghiêm chỉnh!" Đúng là hắn đang nghiêm chỉnh liếc mắt đưa tình với cô nương hắn yêu mà!
Nàng bật cười, tầm mắt lại quay lại mặt bàn."Trữ Nhạc, ta là người rất phiền toái, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến ngươi, như vậy ngươi còn muốn yêu thích ta sao?"
"Đứa ngốc! Vì chuyện còn chưa xảy ra đã cho là sẽ liên lụy đến ta?" Hắn vò rối mái tóc của nàng, "Chuyện này quả thật khó giải quyết một chút, nhưng hãy cứ tin tưởng ta, có được không? Ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết , ngươi hãy an tâm để cho ta bảo vệ ngươi ."
"Phải giải quyết thế nào? Ba năm qua dường như Bái Hà không quan tâm đến chuyện của ta, lần này lại trực tiếp tìm tới cửa, nhất định là đã luyện thành chú ngữ có thể khống chế ta. . . . . ." Nàng cảm thấy rất lo lắng."Ta thật sợ hãi trở thành đao phủ của hắn, đến lúc đó chẳng những sẽ tổn thương đến người vô tội, ngay cả ngươi. . . . . . Ta cũng có thể sẽ làm ngươi bị thương!"
"Đóa Nhi, ta sẽ không để ngươi rơi vào trong tay của hắn ."
Nàng lắc đầu, nói tiếp: "Vì đạt được mục đích, Bái Hà sẽ dùng mọi thủ đoạn! Sở dĩ hắn lựa chọn khiêm tốn làm việc, chính là sợ chuyện sẽ ra ánh sáng; bây giờ là bởi vì người trong cả thiên hạ vẫn còn chưa biết kế hoạch của hắn, mà ngươi lại không thể tự tiện nhúng tay. . . . . ."
"Đóa Nhi, hắn không muốn làm cho người trong thiên hạ biết, chúng ta sẽ khiến người trong thiên hạ biết trước, khiến cho người trong thiên hạ đi ngăn cản kế hoạch của hắn!"
"Ngươi nói là, nói cho nhân sĩ võ lâm biết tin tức này trước sao?"
"Không sai, chúng ta phải chủ động đánh trả."
"Ta cũng nghĩ đến việc cầu xin võ lâm nhân sĩ giúp một tay, nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử vô danh tiểu tốt nói ra ai sẽ tin tưởng? Nói không chừng còn sẽ bị Kỳ Tinh giáo cắn ngược lại một cái, coi ta là phản đồ, đến lúc đó nếu Bái Hà nói là hắn muốn thanh lý môn hộ, càng thêm không ai dám nhúng tay!"
Các phái trên giang hồ đều có quy củ riêng của mình, không phải ai cũng có thể tham gia can thiệp.
"Ngươi vô danh, nhưng ta không giống vậy."
Nàng sửng sốt một chút, hoảng sợ nói: "Ngươi quên nghĩa lẫm công tử cũng không được tự động can thiệp vào quy củ của giang hồ rồi sao?"
"Ta chưa! Ta lại không nói muốn dùng thân phận nghĩa lẫm công tử tham gia vào chuyện này." Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, hắn dí mũi của nàng một cái."Ta muốn lợi dụng thế lực của nghĩa trang, phái người len lén truyền ra tin tức của Hắc Ngục kiếm, khiến người trong giang hồ biết quỷ kế của Bái Hà sớm một chút. Đến lúc đó hắn sẽ loay hoay đi ứng phó những người đó, mà không thể đến bắt ngươi."
"Phái người? Như vậy sẽ không tra được là người của nghĩa trang làm sao?"
"Đương nhiên là phải giấu thân phận rồi!"
Nàng nháy mắt, "Làm sao ngươi có thể lợi dụng nghĩa trang đi làm chuyện như vậy?" Lúc này suy nghĩ của nàng trở nên rất hỗn loạn —— vẫn cho rằng hình tượng của nghĩa trang chính trực, làm việc quang minh lỗi lạc, không ngờ cũng sẽ làm chuyện lén lén lút lút như vậy, nhất thời khiến cho ảo tưởng của nàng tan vỡ.
"Ta là nghĩa lẫm công tử, dĩ nhiên có thể lợi dụng chức quyền để đạt được mục đích ta muốn." Hắn biết sự kinh ngạc của nàng, cũng chỉ nhún nhún vai nói."Đóa Nhi, ngươi quá đơn thuần, làm sao có thể có người là hóa thân của chính nghĩa, làm việc đều theo quy củ chứ?"
"Nhưng nghĩa lẫm công tử trước. . . . . ."
Hắn nheo lại mắt, ngón tay vuốt mạnh gương mặt."A! Đúng là, nghĩa lẫm công tử trước ta đều là như thế." Hắn nhíu mày một cái, "Xem ra là ta không bình thường."
"Trữ Nhạc. . . . . ."
"Đóa Nhi, phải bảo vệ một người có lúc phải chạy ở giữa hai bên chính tà, nếu không rất khó đạt được hiệu quả mình muốn."
Hoa Đóa trầm mặc không nói —— nàng thừa nhận lời nói của hắn rất có đạo lý, ban đầu nàng cũng cho là cá tính của La Trữ Nhạc quả thật không giống một nghĩa lẫm công tử chỉ biết tuân thủ quy tắc, chỉ là không ngờ hắn cũng không phản bác, hình như đã quen chuyện như vậy!
"Ngươi nghe qua Nhược Hóa phái chưa?" Hắn chợt nhắc tới chuyện này.
"Ừ."
"Vậy ngươi biết Chưởng Môn của Nhược Hoa phái tại sao lại tuyên bố thoái ẩn một năm trước không?"
"Nghe nói là ngã bệnh."
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi có nghĩ ngã bệnh chỉ là lý do hay không, nói không chừng là do có nhược điểm của hắn bị rơi vào tay người khác, nên không thể không rút lui?"
"Nhược điểm?"
"Không sai, nhược điểm." Đáy mắt hắn tràn lên ánh sáng quỷ quyệt.
Đột nhiên hô hấp của nàng trở nên khó khăn —— một năm trước, Chưởng Môn Nhược Hoa phái từng tìm đến nghĩa trang để giải quyết phân tranh, kêu rằng đệ tử của phái khác tung tin đồn hại đến danh tiếng của Nhược Hoa phái, ai ngờ sau khi nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc kiểm chứng, tội danh đó hoàn toàn không có chứng cớ, là oan uổng người khác. Chuyện này gây nên một trận náo loạn trên giang hồ, khiến Nhược Hoa phái vốn là đang sa sút bỗng chốc nổi danh.
Tất cả mọi người nói Nhược Hoa phái là vì để chấn uy danh tiếng, nên mới nghĩ hết biện pháp mượn danh tiếng nghĩa trang. . . . . . Kết quả là sau đó mấy ngày, Chưởng Môn lợi dụng lý do ngã bệnh mà thoái ẩn giang hồ.
Chuyện này quả thật rất quỷ dị, chẳng lẽ La Trữ Nhạc nói là . . . . . . Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không dám tiếp tục suy nghĩ.
"Còn có Đan Ngư từ Dĩ Nguyệt Quang Kiếm, đương gia của Thái Cực phái, Minh Chủ của Độc Tuyệt Minh, môn chủ của Nam Thiên Môn. . . . . . Những người đều lựa chọn rút lui trong một đêm là vì cái gì?"
Càng nghe da đầu nàng càng tê dại —— nếu nàng nhớ không sai, những người này cũng đã từng tạo rắc rối giả mà tìm đến nghĩa trang xin giúp đỡ. . . . . .
"Đóa Nhi à! Ngươi tuyệt đối không cần phải sợ sẽ liên lụy đến ta." Hắn mỉm cười vỗ vỗ gương mặt của nàng.
Theo dõi nụ cười như gió xuân phơi phới của hắn, hồi lâu nàng nói không ra nửa câu, sao nàng lại quên mất bản tính của La Trữ Nhạc—— bề ngoài hắn có vẻ chính trực, thật ra thì bên trong toàn là quỷ kế. . . . . .
Ngay cả với nàng, hắn cũng đầy tà niệm, cố ý dây dưa tới cùng, thậm chí còn giả bộ đáng thương để chiếm lấy sự đồng tình của nàng, không phải sao?
"A, đúng vậy! Ta thật sự đã quá khinh thường ngươi." Nàng tự lẩm bẩm.
Chỗ lợi hại của La Trữ Nhạc chính là cho dù biết hắn dùng hết tâm kế để gạt người, cũng sẽ làm cho người bị lừa phải cam tâm tình nguyện, giống như nàng. . . . . .
Một khi bước vào trong cạm bẫy tình yêu hắn thiết kế tỉ mỉ, đến cuối cùng cũng không thể thoát ra được.
"Đóa Nhi." Hắn khẽ gọi một tiếng, bàn tay nâng cằm của nàng lên."Đồng ý với ta, đừng né tránh ta nữa. . . . . . Ta thật sự chịu đủ cảm giác không có ngươi ở bên cạnh ta rồi, cảm giác cô đơn đó ta không muốn nếm thêm lần nữa."
Cầm tay của hắn, nàng chủ động ôm lấy hắn."Ta đồng ý với ngươi, Minna(DD)(LQD) về sau ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy cô đơn nữa."
Mặt của hắn vùi sâu vào cổ của nàng, hít thở một cái đã ngửi thấy mùi thơm trên người nàng—— có chiếc ôm của nàng, làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc khác thường.
***
"Tại sao người trong thiên hạ đều biết chuyện Hắc Ngục kiếm?" mặt Bái Hà vặn vẹo, tức giận la to.
Bây giờ trên giang hồ đang đồn đãi Kỳ Tinh giáo luyện ra một thanh Tà Kiếm, muốn lấy Tà Kiếm để khống chế võ lâm, khiến tất cả võ lâm nhân sĩ đều cảm thấy tức giận không ngoai, dồn dập kêu gọi yêu cầu bao vây tấn công Kỳ Tinh giáo.
Các Trưởng lão Trên đại điện hai mặt nhìn nhau, một vị trong đó mở miệng, "Là ai truyền ra tin tức thì chưa tra rõ, chỉ là khẳng định có liên quan với Hoa Đóa."
Hắn nheo mắt lại, "Chẳng lẽ là La Trữ Nhạc?"
"Chuyện này. . . . . . Mặc dù trước đây La Trữ Nhạc quả thật thường ở chung một chỗ cùng Hoa Đóa, nhưng gần đây cũng không nhận bọn họ còn có liên lạc với nhau."
"Xác định sao?"
Trưởng lão gật đầu."Căn cứ hồi báo của thám tử, hoàn toàn không sai."
"Có khả năng là La Trữ Nhạc cố ý gây ra tin tức giả hay không? Nói không chừng tin tức về Hắc Ngục kiếm cũng là hắn truyền đấy!"
Hoa Đóa biết rõ mình chỉ là nhân vật tầm thường không hề có thế lực, hoàn toàn không dám đi cầu cứu các võ lâm nhân sĩ, nếu không đến ba năm chuyện Hắc Ngục kiếm đã lộ ra rồi.
Tuyệt đối là do quen biết La Trữ Nhạc, cho là có thể lợi dụng thế lực của nghĩa trang để chống lại hắn, nên lá gan mới trở nên to lớn như vậy!
" Nhưng mà La Trữ Nhạc là nghĩa lẫm công tử, chắc hẳn hắn hiểu rất rõ nếu tự tiện nhúng tay vào chuyện giang hồ nhất định sẽ gặp phải công kích, còn có thể liên lụy đến nghĩa trang, D.D/L.Q.D/Minna. ta nghĩ hắn sẽ không vì một vị cô nương mà bỏ ra cái giá lớn như vậy."
Bái Hà đương nhiên hiểu lời nói này của trưởng lão, cũng không cho là sẽ có người ngốc đến mức thà mình bị thương cũng muốn đi bảo vệ người khác.
"Có phải đi tìm Hoa Đóa trước hay không, giết cha của nàng có thể dẫn đến chú ý của những người khác?"
"Bọn họ biết điều như vậy, có ai sẽ chú ý?" Bái Hà lắc đầu."Trừ nghĩa lẫm công tử, ta nghĩ không ra còn ai vào đây nữa!"
"Nhưng trước mắt cũng không đầu mối chỉ ra rằng nghĩa lẫm công tử gây nên chuyện này, tình huống hiện nay đang không có chứng cớ, Giáo chủ cũng không thể quá mức kích động."
Nghĩa lẫm công tử cùng Bái Hà. . . . . . Cho dù ai cũng sẽ tin nghĩa lẫm công tử!
"Ta hiểu rõ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đã biết chuyện Hắc Ngục kiếm, không chỉ có việc bắt Hoa Đóa trở nên khó khăn, mà làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên trói tay trói chân." Bái Hà nóng nảy đi tới đi lui.
Lúc này, thủ hạ vội vàng tiến vào đại điện, vẻ mặt kinh hoảng."Giáo chủ, việc lớn không tốt rồi, bên ngoài có rất nhiều người yêu cầu gặp Giáo chủ!"
"Rất nhiều người?"
"Dạ, người tới thật sự là quá nhiều rồi, tiểu nhân chỉ nhận ra Tùng Sơn phái, Tiền Kiếm phái, Hoa Đương Môn, còn có mấy vị đại hiệp rất có danh tiếng trên giang hồ đều đã đến rồi!" Lấy hơi xong còn nói: "Bọn họ cầu kiến Giáo chủ, đều là bởi vì chuyện Hắc Ngục kiếm."
Bái Hà nắm chặt quyền, giống như cực kỳ tức giận —— cũng biết là vì Hắc Ngục kiếm!
Đáng ghét, lần này tất cả danh môn chính phái cùng võ lâm nhân sĩ đều tìm đến cửa, nếu hắn không xử lý tốt chuyện này, chỉ sợ hắn vẫn chưa thể khống chế Hắc Ngục kiếm thì Kỳ Tinh giáo đã bị người khác tiêu diệt trước!
"Giáo chủ, chúng ta nên làm gì đây? Những người đó cũng không phải là người bình thường, cho dù võ công Giáo chủ mạnh hơn nữa cũng khó mà ứng phó nổi!" Lòng các Trưởng lão như lửa đốt.
"Ta hiểu rõ!" Hắn sắp bị phiền chết rồi, Minna>D/D/Lqd "Đáng chết! Nếu không bắt được Hoa Đóa nhanh lên một chút, vậy thì cái gì cũng xong rồi!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn muốn nghĩ được biện pháp toàn vẹn đôi bên.
"Giáo chủ, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, nếu không đi ra có thể sẽ dẫn đến việc nhiều người tức giận." Trưởng lão lo lắng nói.
Sắc mặt của hắn âm trầm."Ta không thể bị vây ở chỗ này!" người Hoa Đóa sợ cũng chỉ có hắn, hắn phải tự ra tay bắt nàng trở lại, chuyện mới có xoay chuyển.
"Lời này là có ý gì?"
Hắn nheo mắt lại, "Trưởng lão, có biện pháp nào tìm người thế thân cho ta trước hay không?"
"Thế thân cho Giáo chủ?" Các Trưởng lão sửng sốt.
"Không sai, đối phó những người đó phải tiêu phí không ít thời gian của ta, như vậy khi nào ta mới có thể bắt được Hoa Đóa? Ta đã nhẫn nại ba năm, tuyệt đối không thể bởi vì bọn họ mà hỏng chuyện lớn của ta!" Bái Hà phẫn hận nói.
Mặc dù lời đồn đối với Kỳ Tinh giáo rất bất lợi, nhưng ở tình huống không có chứng cớ, những cái kia miệng của võ lâm nhân sĩ đầy nhân nghĩa đạo đức cũng không dám vội vàng động thủ, dưới mắt hắn chỉ tu trước tìm lý do lừa gạt, không để cho chuyện ồn ào thêm, lại đuổi bắt được Hoa Đóa, chờ khống chế được Hắc Ngục kiếm, tương lai bất kể là bao nhiêu người đến hắn cũng không cần phải sợ.
Các Trưởng lão gật đầu, "Chúng ta biết suy nghĩ của giáo chủ rồi, nhưng thế thân. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn thì có chút khó khăn." Không chỉ muốn tìm người có thân hình tương tự, ngay cả khuôn mặt cũng phải tương tự nữa!
"Cần bao lâu?" Hắn không kiềm chế được hỏi.
"Ít nhất ba ngày."
"Được, ta sẽ đợi thêm ba ngày." Gương mặt cứng lại, Bái Hà cố nén quyết tâm trong lửa giận.
" Trước hết Giáo chủ vẫn phải nghĩ biện pháp đi trấn an bọn họ đã."
"Biết, đi, đi xử lý chuyện trước mắt trước." Nói xong phất tay áo đi ra khỏi đại điện, trực tiếp đối mặt với phiền toái.
***
Núi cao hung vĩ, hồ nước trong veo, liễu rủ nhẹ nhàng đu đưa trong gió. . . . . . Phong cảnh bên hồ rực rỡ, bởi vì là giữa hè, cho dù đã gần đến hoàng hôn, sắc trời cũng không ảm đạm, ánh mặt trời chiều màu cam chiếu xuống trên mặt hồ, có vẻ có một phong vị khác.
Một đôi nam nữ chậm rãi đi ở bên hồ, nam tử tuấn tú ưu nhã, nữ tử xinh đẹp kiều diễm. d)d)l.Q.d(Min.na) Hai người có dáng vẻ xuất chúng so sánh với cảnh sắc xinh đẹp trước mắt không hề thua kém, trong mắt người ngoài là một đôi trai tài gái sắc.
"Trữ Nhạc công tử, không ngờ còn có thể lại cùng ngươi dạo chung hồ, Thúy nhi thật là vui mừng đó!" Nàng che miệng mà cười, dáng vẻ xấu hổ.
Nàng là thiên kim của Hoàng phủ Hoàng Thúy nhi, bên ngoài xinh đẹp lại còn có cá tính dịu dàng động lòng người, là người tình trong mộng của nam tử ở Kinh Thành.
Vậy mà ánh mắt của nàng cực cao, từ lần đầu tiên du lịch nhìn thấy nghĩa lẫm công tử, nàng lập tức bị dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn của hắn hấp dẫn, sau lần đó trái tim cũng chỉ chứa đựng được mình hắn.
Thân phận của nghĩa lẫm công tử vô cùng tôn quý, được rất nhiều cô nương yêu mến, bất kể hắn đi đến đâu cũng sẽ có cô nương đi theo. Nhưng nàng cũng là người được nhiều người biết đến, người ta gọi là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân, vì vậy nàng dĩ nhiên cho là người có thể cùng hắn thành gia lập thất (xây dựng gia đình) cũng chỉ có mình nàng.
Vì vậy nàng lấy dũng khí tìm đến nghĩa lẫm công tử, mà hắn cũng như tin đồn nói, thân thiết lễ độ, hài hước khôi hài, vô cùng tốt với nàng.
Đang lúc nàng không biết có nên nói lên đề xuất cuộc hẹn lần sau hay không, La Trữ Nhạc lại chủ động nhắc đến chuyện du hồ, làm cho nàng cảm thấy kích động vô cùng, âm thầm cho rằng là sức quyến rũ của nàng quá lớn, mê đảo hắn.
Không ngờ sau khi du hồ, không có ước hẹn lần tiếp theo nữa, điều này làm cho nàng nghĩ mãi không thông. Đang đắn đo trong lòng xem có nên bỏ xuống bản tính dè dặt của cô nương gia để đi tìm hắn hay không thì người của nghĩa trang tìm đến cửa, nói rằng lão gia muốn mời nàng cùng đến Trường An tìm kiếm La Trữ Nhạc.
Chuyện này làm cho nàng cảm thấy mừng rỡ như điên —— thì ra là La Trữ Nhạc đã sớm thích nàng, còn muốn cha giúp cầu hôn với nàng!
Cho nên đương nhiên là nàng đến, nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn mê người của La Trữ Nhạc lần nữa, tim của nàng mất khống chế nhảy loạn lên, thái độ lại trở nên thẹn thùng hơn.
"Ngay cả chính ta cũng cảm thấy thật bất ngờ !" La Trữ Nhạc nhỏ giọng nói, khuôn mặt anh tuấn vẫn treo nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng đáy lòng thì đang gào khóc.Cha hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Đến Trường An gặp con trai thân ái còn mang theo bạn bè sao? Tại sao cha và thiên kim Hoàng phủ lại đến cùng nhau, lại còn mạnh mẽ giục hắn đưa nàng cùng đi du hồ, nếu không sẽ không chịu buông tha hắn!
Ai! Thật vất vả mới thoát khỏi dây dưa của Hoàng Thúy nhi, không ngờ bây giờ nàng tìm tới cửa, hắn nên làm gì đây?
Liếc qua nàng, tầm mắt không tự chủ dời xuống, dừng lại trên lỗ mũi xinh xắn của nàng —— được rồi! Là lỗi của hắn, nếu không phải là trước đây hắn nhất thời bị ma quỷ ám vào mời nàng du hồ, MinnaD.D.L.Q.D chuyện hôm nay cũng sẽ không diễn ra.
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hắn!
"Trữ Nhạc công tử, trên mũi ta có gì đó sao? Ngươi một mực nhìn chằm chằm, khiến Thúy nhi rất thẹn thùng." Nàng vuốt lỗ mũi, đỏ mặt hỏi.
Hắn vội vã giương mắt chống lại ánh mắt nàng."Không, không có gì." Lắc đầu mạnh mẽ, cảnh cáo mình đừng gây ra cử chỉ vô lễ nữa, ánh mắt vẫn là không tự chủ được chuyển qua sống mũi của nàng.
Ừ, hắn cũng không thể nói so với mặt của nàng, hắn cảm thấy có hứng thú đối với lỗ mũi của nàng hơn. . . . . . Sự thật luôn luôn tàn nhẫn, hắn không đành lòng tổn thương tâm linh của nàng, cho nên dẫu có chết cũng không thể nói!
"Thật ra thì tâm ý của Trữ Nhạc công tử, Thúy nhi đều hiểu." Nàng cắn môi nhìn gò má hoàn mỹ của hắn.
"Tâm ý của ta?" Cái gì tâm ý? Chẳng lẽ nàng đã biết bí mật về lỗ mũi mình? Hắn cau mày, âm thầm giật mình.
"Ừ, bá phụ đã nói cho ta biết tất cả tâm ý ngươi, ta cũng không biết thì ra là Trữ Nhạc công tử đối với ta. . . . . ." Đôi tay nhỏ bé bưng lấy mặt, cười vô cùng rạng rỡ."Bá phụ muốn ta đến Trường An chính là hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm, như vậy tiến triển về sau cũng có thể nhanh hơn một chút."
Ai! Nghĩ đến đã cảm thấy rất thẹn thùng rồi!
"Tiến triển về sau?" Đây là có ý tứ gì? Hắn nghe thấy vô cùng mờ mịt."Hoàng cô nương, có thể nói rõ ràng một chút hay không, ta không hiểu ý của cô nương nhiều lắm."
"Trữ Nhạc công tử thật là xấu đó! Biết rất rõ ràng sự việc là như thế nào, còn muốn chính miệng ta nói." Bởi vì hắn làm trái tim nàng run rẩy, nói xong cũng không biết vừa nói cái gì.
Hắn suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn đến chết, dùng sức vỗ ngực, MinnaSakaiL?Q?D? "Hoàng cô nương tốt bụng nói cho ta biết đây là chuyện gì đi!"
Nàng do dự một chút mới mở miệng, "Trữ Nhạc công tử không phải muốn bá phụ tới nhà của ta cầu hôn sao? Còn nói, còn nói ngươi yêu thích ta đã lâu rồi, hi vọng cha ta có thể đồng ý hôn sự này."
"Cái gì? !" Nghe vậy lúc hắn ngây ngốc, chợt nhớ tới nụ cười mập mờ của cha hắn.
Nhớ tới cha vừa đến Trường An đã la hét: Tiểu tử thúi! Rõ ràng có đối tượng trong lòng, tại sao không nói cho ta biết sớm một chút? Yên tâm, ta đều hiểu!
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng cha hắn nói đến Hoa Đóa, còn mừng rỡ phụ họa theo. . . . . . Chẳng lẽ cha nói đến Hoàng Thúy nhi sao? Tại sao? ! Hắn trừng lớn mắt, suy nghĩ rơi vào hỗn loạn.
"Bá phụ nói ngươi cũng không chủ động hẹn cô nương khác, sở dĩ muốn mời ta du hồ, có thể thấy được rất yêu thích ta. . . . . . A, tự trong miệng ta nói ra thật đúng là ngượng ngùng." Nàng che miệng cười.
"Thì ra lại là du hồ." Khó trách cha lại gọi hắn đưa Hoàng Thúy nhi đến du hồ lần nữa!
Thấy thế này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, mạnh mẽ lắc đầu. Nhìn chằm chằm cái mũi của nàng, trong tim của hắn có oan uổng không thể nói ra miệng, tuấn nhan lập tức trở nên xanh mét.
"Là du hồ!" Nàng dùng sức gật đầu."Trữ Nhạc công tử, nơi này phong cảnh thật là đẹp, chúng ta cùng đi một chút đi?"
Hắn hít sâu, cố giữ vững trấn định, "Hoàng cô nương, lần này ta đặc biệt bày một bàn rượu ở trên thuyền, chúng ta vừa trò chuyện, vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ, không biết ý của cô nươg như thế nào?"
Cha dặn dò muốn hắn chiêu đãi Hoàng Thúy nhi thật tốt, còn an bài giùm hắn thuyền nhỏ trước, bây giờ cũng có thể lấy ra lợi dụng.
"Trữ Nhạc công tử nói gì, Thúy nhi cũng sẽ không phản đối." Nàng rất vui mừng nếu có thể cùng hắn ở trên thuyền hưởng thụ thời gian ở chung một chỗ.
"Thật sao?" Minna:D,D.L,Q,D Hắn nặn ra nụ cười, đưa nàng đi đếnn bên bờ."Hoàng cô nương đi lên trước, ta nói với tiểu ca (ý chỉ người lái thuyền) mấy câu sẽ lập tức đi qua." Hắn chỉ vào thuyền nhỏ nói.
"Ừ." Nàng gật đầu, ném cho hắn một ánh mắt mị hoặc, nghe lời lên thuyền trước, tiến vào trong thuyền chờ đợi.
Nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc, thậm chí còn nghe được lời của người chèo thuyền——
"Vì sao ánh mắt của vị cô nương kia thẳng thắn vậy chứ?"
Nghe vậy hắn rốt cuộc cười ra tiếng."Đúng là rất thẳng thắn."
"Đừng nói cái này, nghĩa lẫm công tử, lão gia đặc biệt phân phó ta muốn đưa hai người đi du hồ thật tốt!" Người chèo thuyền nhìn về phía hắn, vui vẻ nói.
Hắn nhíu mày, ngay cả chuyện như vậy cha hắn cũng dặn dò rồi, rốt cuộc là hi vọng hắn thành thân nhiều đến mức nào? Hắn than thở, một tay ôm bả vai người chèo thuyền."Tiểu ca, ta cũng cần sự hỗ trợ của ngươi."
"Ta sao? Có thể giúp nghĩa lẫm công tử là vinh hạnh của ta, công tử cứ việc nói đi!" Không ngờ cuộc đời này có thể đến gần nghĩa lẫm công tử như thế. . . . . . Người chèo thuyền khẩn trương nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy vô cùng kích động.
"Tiểu ca." La Trữ Nhạc từ trong tay áo móc ra một túi bạc giao cho hắn, "Ta còn có chuyện phải xử lý, không có cách nào lên thuyền bồi Hoàng cô nương, hi vọng tiểu ca có thể thay thế ta bồi Hoàng cô nương du hồ, để cho nàng nhìn hết phong cảnh bên hồ."
"À? Công tử không thể cùng đi sao?"
"Ta cũng muốn cùng đi, nhưng thân là nghĩa lẫm công tử, luôn là thân bất do kỷ!" La Trữ Nhạc rũ mắt xuống, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ."Hoàng cô nương đường xa đến đây, ta lại không cách nào hầu ở bên cạnh nàng, ngươi ngẫm lại xem, ta có thể để cho nàng mất hứng mà về sao? Cảnh hồ lại mỹ lệ như thế, ngươi có thể chịu đựng khi thấy tinh thần của mỹ nhân chán nản sao?"
Hắn nói xong căm giận không thôi."Mặc dù một mình du hồ có chút đáng tiếc, chỉ là có lúc một người mới có thể lĩnh ngộ ra sự tuyệt vời của tự nhiên, ta không hy vọng nàng mất đi cơ hội lĩnh ngộ sự đẹp đẽ đó, cho nên mới phải làm phiền tiểu ca!" Kích động cầm hai tay của người chèo thuyền.
"Sau khi lên thuyền, cũng không cần quay đầu lại cứ dùng sức bơi về phía đông, giống như Hoàng Hà nước chảy một đi không trở lại. . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của người chèo thuyền, vội vàng đổi lời nói, "Ý của ta là muốn ngươi đưa nàng đi khắp cả hồ, để cho nàng chơi được tận hứng."
"Nhưng ngộ nhỡ Hoàng cô nương không cảm kích, muốn xuống thuyền thì làm thế nào?"
"Cái này a. . . . . . Hoàng cô nương nhất định sẽ bởi vì ta bỏ rơi nàng mà cảm thấy đau lòng, nhưng ta đã sớm quen bị người đời hiểu lầm, dù sao nghĩa lẫm công tử cũng không dễ làm!" Hắn còn hối hận nói: " /Minna/Sakai/dd/l.q.d Mặc dù bị nàng hiểu lầm ta sẽ khó chịu, nhưng ta còn chờ đợi nàng có thể hiểu tâm ý của ta. Nếu nàng kiên trì xuống thuyền, không phải là đã bỏ lỡ mất công sức ta chuẩn bị chuyến đi du hồ cho nàng hay sao?"
"Ai! Công tử thật đúng là có tình có nghĩa, hi vọng Hoàng cô nương có thể hiểu tâm ý của người." Người chèo thuyền nhìn vẻ mặt ưu buồn hắn, thấy không hổ là nghĩa lẫm công tử, đối đãi với người khác thật là ân cần.
Hắn cũng muốn học tập nghĩa lẫm công tử.
Đây chính là khí phách người của nghĩa trang nên có—— tình cùng nghĩa, giá trị ngàn vàng, lên núi đao xuống chảo cũng không tiếc ~~
"Chỉ hy vọng như thế, vậy xin nhờ tiểu ca, ngàn lần vạn lần đừng dừng lại, cứ đi tiếp là được rồi." Vỗ vỗ bả vai của người chèo thuyền, nhìn người chèo thuyền dùng sức gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị lên thuyền.
Mà Hoàng Thúy Nhi chờ đợi ở bên trong thấy thuyền đã cách bờ, La Trữ Nhạc vẫn còn ở bên hồ không hề có ý định đi lên, không hiểu vọt ra ngoài."Trữ Nhạc công tử, mau lên đây đi!" Vẫy tay về phía hắn, nóng nảy nói: "Tiểu ca, xin chờ một chút, công tử còn chưa lên thuyền !"
Người chèo thuyền quả nhiên nghe theo chỉ thị của La Trữ Nhạc, mắt điếc tai ngơ với lời nói của nàng, nỗ lực chèo lên thuyền như cũ.
"Tiểu ca, đây là chuyện gì? Ngươi dừng lại đi!" Nàng chỉ cảm thấy vô cùng nóng nảy."Trữ Nhạc công tử, Trữ Nhạc công tử!" Nàng kinh hoảng vẫy tay.
La Trữ Nhạc cũng học nàng vung lên tay , "Hoàng cô nương, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tự mình đi du hồ, không cần ta lên rồi thật sao? Ai! Biết, ta không đi lên là được."
Cái gì? Nàng nào có nói câu nói như thế kia? Vội vàng đứng lên lắc đầu, "Không phải vậy, không phải vậy. . . . . ." Thuyền cách bờ càng lúc càng xa, nàng chỉ có thể dùng sức hô to.
"Ta hiểu tâm ý của cô nương, sẽ - lại ——"
"Không đúng không đúng không phải. . . . . . Mau quay lại đi! Tiểu ca, ngươi nghe thấy không?" Nàng gấp đến mức giẫm mạnh chân, nước mắt ròng ròng, làm thế nào cũng không thể khiến thuyền dừng lại."Trữ Nhạc công tử. . . . . ."
La Trữ Nhạc ở bên hồ phất tay một cái."Không hẹn gặp lại á! Hoàng cô nương." Nhìn theo bóng dáng của nàng từ từ nhỏ đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chợt dung nhan thanh tú hiện lên trong đầu, sắc mặt của hắn nhất thời trắng bệch —— hỏng bét! Hắn phải mau chóng trở về dụ dỗ Đóa Nhi của hắn!