Là hắn!
Hoa Đóa nhìn nam tử đang chậm rãi tới gần, trong lòng cảm thấy vừa mừng vừa sợ —— làm sao hắn biết nàng ở chỗ này? Lúc rời khỏi trang viên nàng cũng không làm kinh động đến bất kể người nào.
"Trữ. . . . . ."
Lời của nàng còn chưa nói xong, nam tử kia đã mở miệng cắt đứt."Hoa Đóa, tới đây! Ta tới đón nàng trở về."
Đáy mắt bỗng chốc thoáng qua vẻ khủng hoảng, thân thể của nàng lập tức trở nên cứng ngắc —— không đúng! Mặc dù nam tử trước mắt có mặt mũi dáng dấp tương tự với La Trữ Nhạc, nhưng nam tử này không phải là hắn!
La Trữ Nhạc vẫn dùng giọng nói dễ nghe giống như làm nũng gọi nàng là "Đóa Nhi" mà không phải là gọi cả tên cả họ giống như vậy, hơn nữa không hề có chút tình cảm nào mà chỉ có âm điệu lạnh lẽo!
"Ngươi không phải là La Trữ Nhạc! Rốt cuộc ngươi là ai?" Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giả bộ trấn định.
Nàng sẽ mang theo Hắc Ngục Kiếm rời khỏi Trữ Nhạc, tất cả đều là vì muốn bảo vệ hắn —— những người danh môn chính phái kia tìm hắn gây phiền toái sẽ không tìm được nàng trong trang viên, chuyện Bái Hà truyền ra tin tức sẽ tự sụp đổ, như vậy là có thể giải trừ nguy cơ cho La Trữ Nhạc.
Dĩ nhiên nàng cũng hiểu, một khi nàng đi khỏi trang viên, thì đồng nghĩa với việc thoát khỏi sự bảo vệ của La Trữ Nhạc, nàng sẽ rơi vào nguy hiểm. Nhưng nàng nghĩ tới, Bái Hà đang bận ứng phó đối thủ, nên sẽ không cách nào phân thân tìm đến nàng, cho nên nàng thừa dịp sắp hỗn loạn, vội vàng chôn Hắc Ngục kiếm xuống đất trong núi, còn mình thì trốn đi.
Nàng định chống đỡ một khoảng thời gian, chờ sau khi La Trữ Nhạc trấn an hết đám người kia lại trở về, ai ngờ mới qua thời gian ngắn như vậy đã bị người khác phát hiện tung tích!
Nam nhân trước mắt này thậm chí còn muốn lợi dụng dáng vẻ La Trữ Nhạc đến lừa gạt nàng —— chẳng lẽ hắn là. . . . . Bái Hà? !
"Làm sao ta không phải La Trữ Nhạc chứ?" Nam nhân nhíu mày, tiếp tục đi phía trước tiến tới gần nàng.
"Không, ngươi không phải là. . . . . ." Nàng mà không trốn nữa sẽ không kịp mất! Không hề nghĩ ngợi, nàng lập tức giương chưởng muốn công kích hắn.
Cú đánh mạnh mẽ xông đến vừa vội, vừa nhanh, tên nam tử kia né tránh không kịp, chỉ có thể nhắm mắt đón lấy một chưởng này.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, thoáng chốc một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, tay vỗ vỗ lồng ngực đau đớn như sắp không chịu nổi, sắc mặt nam nhân trở nên xanh mét.
"Không ngờ ta khổ tu ba năm, thế nhưng vẫn kém một chưởng của ngươi. . . . . . Hoa Đóa, xem ra ta chỉ có khống chế ngươi mới có thể còn sống thôi !"
Hắn lau máu trên môi đi, cười lạnh.
"Thật sự là ngươi. . . . . . Không phải ngươi vẫn đang ở Kỳ Tinh giáo sao?" Âm thanh của nàng run rẩy.
"Nhìn thấy mặt của ta, ngươi vẫn chưa rõ sao? d.ien'd.an'l.e'q.uy'd.on Người ở kỳ Tinh giáo nọ chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân đang giúp ta ứng phó những thứ phiền toái kia." Hắn vừa điều chỉnh hô hấp vừa nói: "Mà ta vì muốn bắt ngươi, đặc biệt đã làm ra mặt nạ tương tự nghĩa lẫm công tử, vốn tưởng rằng có thể lừa ngươi, không ngờ không có một chút tác dụng gì!"
Bái Hà vừa rời khỏi kỳ Tinh giáo lập tức tiến về phía ngoài trang viên nghĩa trang mai phục, muốn bắt được Hoa Đóa. Khi đang hắn chuẩn bị mạo hiểm tiến vào trang viên, thì phát hiện nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, còn mang theo một chiếc hộp, lén lút rời khỏi trang viên.
Hắn cảm thấy mừng rỡ sâu sắc, cảm thấy đây là trời cao trợ giúp hắn, vì vậy cẩn thận theo dõi Hoa Đóa, chờ đợi thời cơ chín muồi mới hiện thân.
"Ngươi đừng mơ bắt được ta!" Nàng không nghe nổi lời của hắn, xoay người co cẳng chạy —— nàng không thể bị bắt được, tuyệt đối không thể bị bắt được!
Một mảnh rừng cây lớn um tùm thì ở phía trước, nàng vội vàng chạy đi vào, lướt qua bụi cỏ, đường nhỏ, cho dù đường xá gập ghềnh, nàng cũng không cách nào dừng lại.
"Hoa Đóa, ngươi cho rằng thoát được rồi sao? Một chưởng kia vừa rồi cũng chỉ là muốn khảo nghiệm thực lực của ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta không bắt được ngươi sao?"
Giọng nói như ma quỷ quanh quẩn ở bên tai nàng, thân thể của nàng không khỏi run lên, tóc dựng thẳng, không dám quay đầu lại, chỉ có thể cố gắng chạy.
"Hắc Ngục kiếm ở đâu? A, ngươi giấu đi sao? Không sao, ta sẽ có biện pháp tìm được." Bái Hà dừng lại một chút, bắt đầu nói lẩm bẩm."Hắc Ngục kiếm mở ra. . . . . ."
Một trận gió lạnh thổi lên tóc dài của Hoa Đóa, thân thể của nàng chợt không thể động đậy, chân nặng nề giống như là khó có thể bước tiếp, chú ngữ khó hiểu liên tiếp truyền vào trong tai của nàng, khiến cho toàn thân nàng sinh ra chấn động to lớn.
"Không cần đọc, không cần đọc. . . . . ." Nàng lấy tay che, ánh mắt của nàng có vẻ khổ sở khác thường.
Lúc này trời đất rung động, hắc quang hiện ra, một thanh kiếm đột nhiên phá đất sâu bay vọt ra!
Hoa Đóa sửng sốt, kinh hãi nhìn Hắc Ngục Kiếm bị vùi sâu vào trong đất xuất hiện, trong nháy mắt một luồng sợ hãi vô cùng lớn xuất hiện trong lòng.
Làm sao có thể? . . . . . . Nàng, không tránh khỏi sao? !
Soạt một tiếng, Hắc Ngục kiếm chợt tiến tới gần nàng, mà tay của nàng mở ra giống như là không cách nào khống chế được, nắm thật chặt chuôi kiếm.
"Không. . . . . ." Nàng lắc đầu, dù làm thế nào cũng thoát không nổi kiếm, tiếng bước chân sau lưng cũng từ từ rõ ràng, nàng sợ xoay người, nhìn gương mặt tà mị lộ ra nụ cười xấu xa.
"Hoa Đóa, ngươi nhất định là người của ta!" Đây là số mạng, cuối cùng nàng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nàng chỉ cảm thấy tức giận, không cam lòng hét lên, cầm kiếm giận dữ chỉ về phía hắn."Không phải! Ta không muốn chấp nhận! Ta muốn giết chết ngươi!"
Nàng sống khổ sở như vậy đều là hắn tạo thành, nàng muốn giết hắn, kết thúc số mạng dây dưa với nàng!
Vì La Trữ Nhạc, vì người vô tội trong thiên hạ, nàng thà cùng Bái Hà dồng quy vu tận (cùng đi đến chỗ chết), cũng không muốn biến thành kẻ giết người nghe lệnh y!
"Ha ha ha, ngươi có bản lĩnh thì động thủ đi!" Bái Hà cuồng vọng cười to, ngẫu nhiên tiếp tục nhớ tới chú ngữ Hắc Ngục kiếm.
Hoa Đóa nâng kiếm lên muốn đâm về phía hắn, lại cảm thấy suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, tay chân không nghe sai khiến, ánh mắt cũng từ từ tan rã.
"Hoa Đóa, ngươi là của ta, là của ta. . . . . . Ta, Bái Hà là chủ nhân của ngươi." Giọng nói như ma quỷ không ngừng lặp lại những lời này, Bái Hà chậm rãi tiến lên, chạm nhẹ gương mặt của nàng, hài lòng cười.
Nàng đầu tiên là cố gắng chống cự, nhưng Hắc Ngục kiếm trong tay không ngừng sáng lên, rốt cuộc mê hoặc tâm trí của nàng, thân thể cũng bị Bái Hà từ từ khống chế.
Rốt cuộc nàng không giãy dụa nữa, "Phải . . . . . Minna? Sakai Bái Hà là chủ nhân của ta. . . . . . Bái Hà là chủ nhân của ta." Nàng đọc theo, mặt không chút thay đổi.
"Hiện tại theo ta trở về Kỳ Tinh giáo."
"Vâng" nàng nghe lời đi theo Bái Hà đi ra khỏi rừng cây, ánh mặt trời chiếu rọi ở trên mặt của nàng, nhưng không cách nào tiêu trừ được tà khí tán phát trên người nàng.
Chợt, mây đen bay tới che kín ánh mặt trời chói mắt, mặt đất trở nên âm u, thời tiết quỷ dị như vậy giống như là lời tiên đoán nàng sẽ gây nên một trận mưa to gió lớn.
Địa ngục, rất gần!
"Đại ca, huynh có khỏe không?" Một nam tử diện mạo tuấn tú đi vào thư phòng, nhìn người thấy ngồi ở trước bàn đọc sách trầm tư, không khỏi lo lắng hỏi.
Kể từ sau khi Bái Hà lợi dụng Hắc Ngục kiếm đại khai sát giới, giang hồ lâm vào nguy hiểm, máu tanh chém giết dấy lên, đã có không ít anh hùng hào kiệt vì vậy mà hy sinh tánh mạng.
Hắn nghe đượctin tức này, lập tức từ Kinh Thành chạy tới Trường An, giúp Trữ Nhạc xử lý chuyện này.
Mấy ngày này đi theo bên cạnh La Trữ Nhạc, hắn không khỏi lo lắng trùng trùng —— hắn hiểu được La Trữ Nhạc vô cùng yêu thích Hoa Đóa, nhưng hôm nay Hoa Đóa lại bị Bái Hà khống chế, trở thành sát thủ khát máu, tin tức này làm cho La Trữ Nhạc bị đả kích trầm trọng cỡ nào chứ!
Người của nghĩa trang đều cho là La Trữ Nhạc sẽ mất đi lý trí, không ngờ hắn chẳng những càng trở nên bình tĩnh hơn trong quá khứ, thậm chí ngay cả một câu oán hận cũng không. Chỉ là hắn không ngủ không nghỉ nghiên cứu Hắc Ngục kiếm, muốn tìm ra nhược điểm của Bái Hà, cũng nghĩ cách giải quyết đại nạn của võ lâm lần này.
La Trữ Nhạc thoạt nhìn là rất bình thường, nhưng hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. . . . . .
"Ngươi tới rồi?" La Trữ Nhạc ngẩng đầu chống lại hai mắt của hắn.
La Trữ Bình cau mày nắm quyền —— cặp mắt đại ca vằn vện tia máu, khuôn mặt gầy gò, bộ dáng chán nản. . . . . . Từ khi hắn có trí nhớ tới nay, chưa bao giờ từng thấy đại ca có tinh thần chán nản như thế!
La Trữ Nhạc trở nên tiều tụy, ít nói, biểu hiện kiên cường của hắn trước mắt mọi người hình như chỉ là ngụy trang, giống như chỉ cần hơi có một kích thích, tâm tình của hắn sẽ hỏng mất trong nháy mắt.
Hắn không có cách nào tưởng tượng trong long đại ca bị thương nặng bao nhiêu, thế cho nên nggay cả tức giận thậm chí đã quên phải nói ra —— mà hắn biết rõ, đại ca là vì Hoa Đóa mà nhẫn nại, đại ca là dựa vào ý chí kiên cường mới có thể chống được hiện tại!
"Ừ." Hắn chỉ có thể khẽ than thở.
Vẻ mặt La Trữ Nhạc không hề biến hóa, "Tin tức bên ngoài như thế nào?"
"Hành vi của Bái Hà càng lúc càng tàn bạo, không ít danh phái võ lâm đã bị hắn diệt, mấy ngày trước thậm chí có rất nhiều hào kiệt vì ngăn cản hắn mà hợp tác chống cự hắn, nhưng đúng vẫn bị bại trận."
"Không phải ta đã cảnh cáo bọn họ bình tĩnh, chớ nóng sao? Từng người một không nghe khuyên bảo khiêu khích Bái Hà, cấp tốc không muốn gặp Diêm La Vương sao?" La Trữ Nhạc lạnh lùng nói.
Bọn họ không thương tiếc tánh mạng của mình cũng không liên quan đến hắn, nhưng hắn quan tâm Hoa Đóa —— khi hai tay của nàng bị buộc dính đầy máu tươi, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất tự trách, sẽ cảm thấy vừa khổ sở, vừa đau lòng.
Nàng lương thiện như thế, làm sao có thể nào chịu đựng bị lương tâm hành hạ đây? Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dung nhan của Hoa Đóa, nghĩ đến tình cảnh của nàng, ngay cả hô hấp hắn cũng sẽ đau.
Bây giờ hắn thật là sợ còn chưa cứu nàng từ Bái Hà trong tay ra, nàng đã khổ sở tự mình kết liễu (tự sát) trước!
La Trữ Bình cũng không hiểu nổi tâm tính những nhân sĩ giang hồ kia."Tóm lại chúng ta phải phải mau chóng ngăn cản Bái Hà!" Dừng một chút còn nói: "Có rất nhiều trưởng lão các môn phái rối rít phía trước trang viên, muốn cùng đại ca thương thảo đường giải quyết."
"Không phải trước đây bọn họ trách tội ta giấu phản đồ Kỳ Tinh giáo, nói ta không có tư cách làm nghĩa lẫm công tử, ngón tay nhập lại trách cử chỉ của ta cuồng vọng, thái độ ngạo mạn, không để quy tắc ở trong mắt, còn oán giận nói muốn bãi nhiệm ta sao?" Nếu không phải là vì bọn họ, Đóa Nhi của hắn cũng sẽ không rời hắn mà đi, chuyện cũng sẽ không trở nên khó giải quyết giống như ngày hôm nay!
La Trữ Nhạc nhớ tới sắc mặt của bọn danh môn chánh phái kia, giọng nói càng thêm đùa cợt. "Ta thì không sao cả, nhưng muốn trưởng môn của bọn hắn cùng người cuồng vọng như ta này thảo luận đại sự của võ lâm, có quá làm khó bọn họ rồi hay không?"
Đối với La Trữ Nhạc mà nói, danh môn chính phái, anh hùng sớm mai phục ở bên ngoài Kỳ Tinh giáo, chờ cơ hội bắt lại Bái Hà. Còn dư lại đương gia của những môn phái này cũng chỉ biết nói ngoài miệng một chút, trên thực tế đối sách gì cũng không nghĩ ra, còn có thể trở ngại cho hành động của hắn, không hề có một chút trợ giúp đối với sự tiến triển của chuyện này.
"Ừ, đại ca. . . . . . Hãy lấy đại cục làm trọng! Làm người phải nắm mấu chốt, huynh cũng đừng quá so đo, huống chi mọi người cũng là quan tâm tương lai của võ lâm mà!" La Trữ Binh nói.
"Đương nhiên là muốn phải đại cục làm trọng." di'en'da'n'l'e'qu'y don La Trữ Nhạc nụ cười nhàn nhạt rồi, "Ngươi là sợ ta mặc kệ, mới có thể khuyên bảo ta sao?"
"Ách, ta sợ ngộ nhỡ thôi!"
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta là trông nom đến cùng, dù sao ta còn phải mang Đóa Nhi về !" Hắn nheo lại mắt, thấp giọng nói.
La Trữ Bình biết ý tứ của hắn —— mặc dù hắn không có tận mắt thấy, nhưng nghe Đinh thúc nói đến thời gian trước một vài danh môn chính phái có thái độ với đại ca nhưng vô cùng không khách khí, còn thì thầm phải thay đổi nghĩa lẫm công tử!
Hôm nay xảy ra chuyện của Hắc Ngục kiếm, nếu là Hoa Đóa không có dính dáng trong đó, theo tính khí của đại ca, nhất định sẽ nảy sinh ác độc mà mặc kệ, hoặc là dứt khoát thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho Bái Hà gây sóng gió.
Nên thấy may mắn vì Hoa Đóa tồn tại sao? Hắn lắc đầu, chỉ là vừa nghĩ, da đầu đã không chịu được mà thấy tê dại.
"Tốt lắm, bọn họ cũng không phải không tốt." La Trữ Nhạc đứng dậ hất đầu, ép buộc mình giữ vững trạng thái thanh tỉnh.
"Đại ca!" Gọi lại bước chân của La Trữ Nhạc.
"Hả?"
"Tìm ra phương pháp phá giải Hắc Ngục kiếm sao?"
Tuấn nhan cứng đờ, tức cười mở miệng, "Ta cũng rất muốn mau chóng tìm ra phương pháp phá giải."
Một ngày rồi lại một ngày, tim của hắn lại thêm một lần đau đớn, hắn rất đau lòng vì Hoa Đóa chịu khổ!
La Trữ Nhạc do dự một chút, rồi mở miệng, "Đại ca, mấy ngày nay ta cũng nghiên cứu qua, mặc dù không tìm được bất kỳ phương pháp phá giải nào, chỉ là có một ý tưởng có lẽ có thể thử xem."
"Ý tưởng gì?" Minna dian dan'le quy'don Giọng nói của La Trữ Nhạc hơi có vẻ dồn dập.
"Hắc Ngục kiếm là dùng máu tươi của đứa bé luyện đúc mà thành, hiện tại lại giết hại không ít người vô tội, đó tức là cực tà ác, nhưng người ta nói tà không thể thắng chánh, không phải sao? Nếu như có thể dùng Chí Chính kiếm pháp để đối kháng, cũng có thể phá giải."
"Chí Chính kiếm pháp?
La Trữ Bình gật đầu, "Đúng, đệ cho là kiếm pháp có tư cách đấu được với với Hắc Ngục chính là Vân Nhiên kiếm pháp được nghĩa lẫm công tử kế thừa từ đời này sang đời khác." Nói tiếp: "Nghĩa trang là vì thiên hạ mà tồn tại, nghĩa lẫm công tử lại được xưng là hóa thân của chánh nghĩa, cho nên đệ mới to gan giả thiết như vậy."
"Đệ nói không sai Vô Đạo để ý, đấu với chí tà kiếm pháp đương nhiên là phải dùng Chí Chính kiếm pháp." La Trữ Nhạc rất đồng ý với ý kiến của hắn, tâm tình lại phức tạp dị thường."Vân Nhiên kiếm pháp. . . . . . Ta biết rồi, ta sẽ thử một chút." Bất kỳ cơ hội nào có thể phá giải thần chú của Hắc Ngục kiếm, hắn cũng phải cố gắng nắm chặt.
La Trữ Bình nhìn hắn bước ra khỏi thư phòng, đưa mắt nhìn bóng lưng từ từ đi xa của hắn, lo lắng mở miệng, "Đại ca cho tới bây giờ vẫn không biện pháp hoàn toàn nắm trong tay bộ kiếm pháp kia, vậy phải làm sao bây giờ?"
Vân Nhiên kiếm pháp chỉ có nghĩa lẫm công tử mới có thể học tập, mỗi khi nghĩa lẫm công tử muốn truyền ngôi cho người kế nhiệm thì cũng sẽ truyền thụ bộ kiếm pháp kia.
Nghĩa lẫm công tử đời trước cũng phát huy Vân Nhiên kiếm pháp một cách vô cùng tinh tế, nhưng không biết vì sao La Trữ Nhạc lại luôn luôn không thể khiến tinh túy của bộ kiếm pháp thể hiện hết ra ngoài.
Võ công của hắn vô cùng thâm hậu, kiếm pháp có thể nói hoàn mỹ, nhưng lại có một sự quái dị không nói ra được —— kiếm pháp vốn nên nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lại trở nên kéo dài mà nặng nề.
Đã có người hỏi nghĩa lẫm công tử đời trước, cũng chính là thúc phụ của bọn hắn La Thường Duyệt về chuyện này, theo hắn nói đó là do tính cách không chắc chắn của La Trữ Nhạc. Mà người muốn sử dụng bộ kiếm pháp này, trong lòng nhất định phải có lòng tin vô cùng kiên định với người khác đến mức bỏ ra tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới sự phối hợp của hai người mới có thể làm cho kiếm pháp phát huy đến mức mạnh mẽ nhất.
Vấn đề lớn nhất của La Trữ Nhạc chính là chưa từng thực sự để an nguy của người trong thiên hạ ở trong lòng, chứ đừng nói đến ý niệm phải bảo vệ giang hồ, cho nên mới không phát huy được hết sức mạnh của Vân Nhiên kiếm pháp.
Thân là nghĩa lẫm công tử lại không thể sử dụng tốt Vân Nhiên kiếm pháp, các Trưởng lão của nghĩa trang có lời oán thán với La Trữ Nhạc, lại càng không hiểu vì sao La Thường Duyệt kiên trì muốn truyền vị trí cho hắn!
Trước đây dù thế nào nghĩa lẫm công tử La Thường Duyệt cũng chỉ cười nói: "Xuất hiện một nghĩa lẫm công tử đặc biệt như vậy cũng rất tốt."
Lời này quả thật chọc tức tất cả trưởng lão ở nghĩa trang, nhưng mà ngoài việc La Trữ Nhạc không thể sử dụng tốt Vân Nhiên kiếm pháp, những việc khác. . . . . . Ví dụ như võ công, trí tuệ, phong độ và thủ đoạn giao thiệp đều là ưu tú nhất.
Sau một thời gian Các Trưởng lão phàn đối kịch liệt vẫn thừa nhận ngoài La Trữ Nhạc vẫn là không có người thứ hai có thể đảm nhiệm vị trí nghĩa lẫm công tử.
Từ khi La Trữ Nhạc nhậm chức tới nay, quả thật cũng là làm rất tốt.
Nhưng La Trữ Bình vẫn không hiểu vì sao thúc phụ lại truyền vị trí cho người hoàn toàn không có hứng thú với chuyện trong thiên hạ như đại ca. Hắn đã từng hỏi nguyên nhân thực sự của việc truyền ngôi, hắn nhớ thúc phụ đã nói như vậy——
"Trữ Nhạc là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc cá tính của hắn không hiểu được phải hi sinh vì người khác. Nếu như hắn sinh ra ở một gia đình bình thường, ta sẽ không thèm để ý hắn như thế nào, nhưng sự thật không phải là như thế, hắn sinh ra ở nghĩa trang, là một gia tộc phải gánh vác gánh nặng của võ lâm! Cho nên ta phải bắt buộc hắn đối mặt.
"Nếu bởi vì cá tính của hắn mà không truyền vị trí cho hắn, mặc cho hắn ung dung tự tại sống qua ngày, chẳng phải là lãng phí năng lực của hắn hay sao? Mà thiên hạ không phải cũng mất đi một nhân tài có thể làm chuyện lớn sao? Đảm nhiệm vị trí nghĩa lẫm công tử này, ta tin tưởng hắn sẽ trưởng thành, sẽ hiểu bảo vệ một người quan trọng đến thế nào, đến lúc đó tâm tính của hắn sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi, võ lâm cũng sẽ bởi vì hắn thay đổi mà đổi thay."
La Trữ Bình kéo suy nghĩ bay xa trở về, chậm rãi nói: "Chỉ mong đại ca thật sự có thể thay đổi tình trạng của võ lâm bây giờ, kết thúc phân tranh."
***
Mùi máu tươi phân tán trên không trung, một cô nương trẻ tuổi mặt không hề thay đổi, cầm Hắc Ngục kiếm trong tay đứng ở bên cạnh Bái Hà, một thân quần áo trắng như tuyết dính vết máu đỏ tươi, có vẻ quỷ dị đặc biệt khoogn thốt nên lời.
"Vẫn còn muốn khiêu chiến sao?" Bái Hà giễu cợt hỏi bại tướng dưới tay.
"Bái Hà, ngươi cứ tạm thời hài lòng, có bản lãnh thì hãy tự mình đánh nhau với ta, chớ núp ở phía sau một nữ nhân mà kêu gào!" Vị trưởng môn kiếm phái bị Hắc Ngục kiếm chém thương, sắc mặt trắng bệch, thủ hạ phải chống đỡ mới có thể đứng vững, nhưng lập tức làm như thế, hắn vẫn là không ưa sắc mặt của Bái Hà, tức giận mắng.
Bái Hà nheo mắt lại, "Núp ở sau lưng nữ nhân? Hừ! Ngay cả một nữ nhân ngươi cũng không đánh lại được, vậy mà còn muốn đối chiến với ta sao? Buồn cười!"
"Ngươi!" Đẩy thủ hạ ra, cầm kiếm chỉ hướng Bái Hà.
Hoa Đóa đứng ở bên cạnh lập tức ngăn cản trước mặt Bái Hà, giơ kiếm chờ chỉ thị.
"Hoa Đóa, lui ra." Bái Hà lắc đầu, dùng bố thí giọng nói: "Ngươi cho rằng còn có thể đứng nói chuyện với ta võ công là của ngươi giỏi sao? Nếu không phải là ta thấy ngươi là một nam tử hán, muốn Hoa Đóa xuống tay lưu tình, lưu lại một cái mạng nhỏ của ngươi, thì đã cho các người đi gặp Diêm Vương rồi !"
"Ngươi nói cái gì?"
"Tất cả những người ta giết đều là nhân vật không đáng nhắc tới trên giang hồ." Bái Hà ngắm nhìn hào kiệt hiệp khách bốn phía lộ ra hận ý với hắn, "Cho nên lưu lại các ngươi, là căn cứ vào đạo lý anh hùng tiếc anh hùng. Với lại nếu trong chốn võ lâm không còn người nào có thể làm đối thủ của ta nữa không phải rất không thú vị sao? Thừa dịp tâm tình ta rất tốt, các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về chữa thương, hôm nào trở lại cùng ta đấu tiếp."
Bái Hàn dừng lại một chút còn nói: "Nếu không lập tức đầu hàng ta, trở thành một thành viên của Kỳ Tinh giáo, chúng ta cùng nhau thống trị võ lâm."
Cho dù Hoa Đóa mạnh hơn nữa, nhưng nghĩa trang chưa giải quyết, hắn phải giữ vững tinh thần thể lực, cũng phải chiêu dụ nhân tài, làm cho Kỳ Tinh giáo lớn mạnh hơn!
Lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện."Bái Hà, ngươi tạm thời nằm mơ! Muốn thống trị võ lâm, ngươi phải qua cửa ải của ta trước!"
Mọi người nhìn thấy nhân mã nghĩa trang che chở nghĩa lẫm công tử xuất hiện, không khỏi vừa mừng vừa sợ."Nghĩa lẫm công tử đến rồi!"
Nghĩa lẫm công tử là nhân vật bảo vệ hòa bình của võ lâm, hắn xuất hiện giống như là cứu tinh, cho dù không biết có thể đánh thắng Bái Hà hay không, nhưng hắn mang đến hi vọng, khiến tinh thần tất cả mọi người chấn động.
"Ngươi rốt cuộc đã tới!" Bái Hà nhìn La Trữ Nhạc, sắc mặt cứng lại.
La Trữ Nhạc có ngạo khí bẩm sinh vượt trên hắn, khiến toàn thân Bái Hà căng thẳng nhất thời, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Đáng ghét! Hắn nhưu vậy mà lại sợ La Trữ Nhạc?
"Ngươi cũng chỉ có thể mạnh miệng nói một chút, muốn khuyên ta, đánh thắng Hoa Đóa trước đi!" Bái Hà quẳng xuống lời nói ác độc.
La Trữ Nhạc nhìn Hoa Đóa đang ngăn trước mặt Bái Hà, vẻ mặt vốn lãnh khốc trong nháy mắt xảy ra biến hóa —— hai cảm xúc bi thương thảm thiết và thương yêu thoáng chốc dây dưa tim của hắn.
"Đóa Nhi. . . . . . Ta cuối cùng cũng nhìn thấy nàng." Nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, La Trữ Nhạc khàn khàn nói mang theo tình cảm nồng đậm.
"A! Đúng rồi, tình cảm giữa nghĩa lẫm công tử và Hoa Đóa hình như không tệ, bây giờ muốn chính diện đối đầu, có phải làm khó dễ ngươi hay không?" Bái Hà nói hả hê.
Một ánh mắt hung ác quét qua, "Bái Hà! Ngươi cho rằng chú ngữ của Hắc Ngục kiếm không ai có thể phá giải sao?"
"Ngươi...ngươi nói gì? !" Chẳng lẽ La Trữ Nhạc đã biết phương pháp phá giải rồi sao? trong mắt Bái Hà xuất hiện vẻ kinh hoảng.
Nhớ trong thư nhắc tới muốn phá giải chí tà Hắc Ngục kiếm, nhất định phải dùng chí chính kiếm pháp đến ứng phó, hơn nữa cũng không phải là bất kì kẻ nào đều có thể phá giải, người này phải ôm chặt ý niệm thà bị hy sinh tánh mạng cũng quyết đối đầu, chỉ có ý chí vô cùng mạnh mẽ mới có biện pháp phá giải chú ngữ.
Nhưng La Trữ Nhạc lại không lấy được bộ sách có liên quan Hắc Ngục kiếm, sao hắn biết chứ?
Quả nhiên có phương pháp phá giải! La Trữ Nhạc theo dõi phản ứng Bái Hà, chậm rãi nhếch miệng."Hôm nay ta đến là muốn phá giải chú ngữ của ngươi, đưa Đóa Nhi về bên cạnh ta." Đưa mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Đóa, giọng điệu của hắn rất kiên định.
"Phá giải? Không thể nào! Rõ ràng là ngươi đang mạnh miệng." Bái Hà không tin tức giận kêu lên, "Ta sẽ lợi dụng Hắc Ngục kiếm đến diệt trừ nghĩa trang, xưng bá võ lâm!"
"Xưng bá võ lâm? Quả thực là si nhân thuyết mộng* !"
* si nhân thuyết mộng: kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao.
"La Trữ Nhạc! Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽ để cho ngươi biết một chút về lợi hại của Hắc Ngục kiếm." Bái Hà cực kỳ tức giận hạ lệnh cho Hoa Đóa."Giết hắn đi!"
Hoa Đóa giơ lên kiếm, toàn thân lập tức tản mát ra một luồng tà khí, khí thế kinh người.
"Nghĩa lẫm công tử!"
"Thiếu gia!"
Tất cả mọi người bởi vì lo lắng không hẹn mà cùng lớn tiếng kêu.
"Không cần đến gần nàng! Tất cả lui ra." La Trữ Nhạc đã sớm tính toán một mình đối mặt Hoa Đóa, lập tức hét lớn.
Thần lực của Hoa Đóa cộng thêm Hắc Ngục kiếm, trăm dặm xung quanh nơi này cũng sẽ gặp họa. Vì giảm thấp thương vong, tốt nhất bọn họ nên tránh ra xa, tránh cho hắn còn phải phí tâm cứu người.
La Trữ Nhạc hoàn toàn không kiêng kỵ Hoa Đóa, chậm rãi tiến lên, "Đóa Nhi, ta tới đây."
Biểu cảm trên mặt Hoa Đóa không hề thay đổi, giống như một con rối chờ đợi chỉ thị của Bái Hà.
"Hoa Đóa, giết!"
Những lời này quanh quẩn ở trong óc của nàng, làm cho ánh mắt nàng thoáng chốc tràn đầy sát khí, nâng Hắc Ngục kiếm trực tiếp bổ về phía La Trữ Nhạc.
Khinh công của La Trữ Nhạc rất giỏi, lập tức thoát được một kiếm trí mạng, "Đóa Nhi, nhìn ta! Ta là Trữ Nhạc . . . . ."
Vừa gấp gáp vừa bi thương mà hô to, hắn muốn gọi Hoa Đóa đang bị khống chế tỉnh lại.
Bái Hà ở bên cạnh lành lạnh nói, "Không có ích gì đâu, nàng chỉ nghe thấy lời nói của ta."
Ánh mắt của La Trữ Nhạc tràn đầy tức giận, "Ngươi câm miệng!" Lạnh lùng bỏ lại những lời này, tiếp tục né tránh nguy hiểm lần nữa.
Khí thế của Hắc Ngục kiếm trấn áp xung quanh, kiếm mạnh mẽ xông tới mặt, đại thụ xung quanh ứng tiếng ngã xuống đất, đổ lên nhau.
Trời đất giống như sẽ bị luồng tà khí này mở ra, cả vùng đất trong nháy mắt đung đưa, mọi người tránh né sợ tới mức thất kinh.
Chỉ có La Trữ Nhạc bất động —— hắn không nhìn sát khí của nàng, không sợ hãi chút nào mà đứng ở dưới kiếm của nàng."Nàng thật sự cam lòng quên ta sao?"
Giọng nói của La Trữ Nhạc tràn đầy sự bất lực. "Nàng từng nói muốn ta vĩnh viễn ở cạnh nàng...Sao nàng có thể quên lời mình đã nói mà rời khỏi ta chứ? Đóa Nhi! Ta vẫn luôn luôn đứng im tại chỗ chờ đợi, nàng nhìn ta có được hay không? Ta. . . . . . Thật sự rất nhớ nàng."
Hoa Đóa dùng ánh mắt trống rỗng nhìn tuấn nhan trước mắt, tay cầm kiếm nâng lên!
Mắt thấy một màn này, mọi người chỉ có thể hốt hoảng kêu to, nhưng cũng vô lực ngăn cản việc chém giết sắp diễn ra.
Đối mặt tiếng la hét của mọi người, La Trữ Nhạc mắt điếc tai ngơ, người hắn nhớ mong trong lòng chỉ có Hoa Đóa —— hắn không thể xuống tay với Đóa Nhi, nếu ngay cả hắn cũng buông tha Đóa Nhi, nàng sẽ chết. . . . . .
"Đóa Nhi, nàng muốn giết ta sao?" Hắn đến gần nàng, nở nụ cười trên môi buồn rầu. "Nếu như tánh mạng của ta có thể làm nàng tỉnh lại, cho dù chết ở dưới mũi kiếm của nàng cũng không sao cả, nàng muốn giết thì hãy giết đi!" Chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ việc né tránh.
"Giết đi! Hoa Đóa, mau giết hắn!" Bái Hà không ngừng hạ chỉ thị.
Nâng lên kiếm nhẫn tâm lấy xuống ——
Mọi người ở đây nhanh chóng rống to, cho là nghĩa lẫm công tử sẽ chết thảm dưới kiếm, ai ngờ lại có biến chuyển không ngờ——
Thanh kiếm kia đi xuống, chợt dừng lại trước mắt La Trữ Nhạc không nhúc nhích nữa. Trái tim của mọi người cũng bị bóp chặt, nín thở nhìn một màn kịch này.
La Trữ Nhạc mở mắt nhìn vào đáy mắt nàng, cảm xúc vừa mừng rỡ vừa đau đớn nháy mắt xuất hiện trong lòng. "Đóa Nhi, nàng còn nhớ rõ ta là ai đúng không? Ta là Trữ Nhạc!"
Trữ Nhạc? ! Hai chữ này đánh mạnh vào trong lòng Hoa Đóa, làm cho ánh mắt trống rỗng của nàng xuất hiện một cảm xúc khổ sở.
Hắn là ai? Tại sao vẻ mặt đau thương như vậy? Khi âm thanh thê lương năn nỉ của hắn truyền vào trong tai nàng thì một cảm giác chua xót bi thương không khỏi lan tràn ra từ ngực của nàng.
"Ngươi. . . . . ." Nàng mở miệng, âm thanh run rẩy.
"Van xin nàng, trở lại bên cạnh ta, không cần lại để lại một mình ta một lần nữa, Đóa Nhi."
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, cái âm thanh "Đóa Nhi" này giống như là một mũi đao sắc bén, một lần rồi lại một lần đâm vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thâm tình của hắn, điều này làm cho bước chân của nàng không thể khống chế mà lui về phía sau —— tiếng kêu nặng nề này làm cho nàng chỉ muốn trốn.
Lúc này âm thanh của Bái Hà lại vang lên lần nữa, buộc nàng phải đi đối mặt.
Tay của nàng không thể khống chế giương cao, rơi xuống. . . . . . Mũi kiếm bén nhọn nhiều lần đánh úp về phía La Trữ Nhạc, nhưng mà mũi kiếm vẫn dừng lại trước mắt của hắn như cũ——dù thế nào nàng cũng không thể xuống tay giết hắn!
Thời gian giống như ngưng lại vào giờ khắc này, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khàn giọng thì thầm, "Ta biết ngay nàng còn nhớ rõ ta, sẽ không chịu bỏ ta đâu mà. Không sao, ta sẽ chờ, chờ nàng quay đầu lại."
Đóa Nhi của hắn nên đứng bên cạnh hắn, nở nụ cười sáng lạn, vui sướng vượt qua từng ngày, mà không phải chịu hết đau khổ như hiên tại. . . . . .
Hắn biết nàng đang đọ sức cùng chính mình, rơi vào sự đấu tranh tư tưởng, hơn nữa đã bị thương tích khắp người rồi.
"Không...không nên tới đây!" Min:::na ::Le"quy"đôn Đáy lòng của nàng kháng cự hắn đến gần, lại lại càng không tình nguyện giết hắn.
"Ta sẽ không bỏ rơi nàng!"
Vào giờ khắc này, trong mắt của nàng thoáng qua vẻ kinh hoảng, ngực tràn đầy cảm giác thống khổ, chua xót cay đắng trong nháy mắt xông lên cổ họng, đôi môi tái nhợt run run, thật lâu không nói ra được một câu.
"Hoa Đóa, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không giết hắn? Ta là chủ nhân của ngươi, mau giết hắn!" Mắt thấy nàng lần nữa bỏ qua cho La Trữ Nhạc, lòng Bái Hà như có lửa đốt hô to.
Giết hắn, giết hắn, giết hắn. . . . . . giọng nói của Bái Hà giống như âm thanh của ma quỷ, lần lượt hành hạ Hoa Đóa, khiến cho tay cầm kiếm của nàng run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu rên rỉ.
"Không. . . . . ." Không cần đọc! Nàng lắc mạnh đầu, cặp mắt trợn to, nhanh chóng giương kiếm đi về phía La Trữ Nhạc.
Một cuộc chém giết rốt cuộc bắt đầu ——
Nàng sử dụng kiếm pháp vô cùng nhanh nhẹn chính xác lại hung ác, một kiếm xuất ra, trời đất rung động, vạn vật như gặp phải gió mạnh, không tránh khỏi bị sụp đổ, hủy hoại.
Mà hắn biết rõ nàng đang dao động, vừa né tránh, vừa sử dụng Vân Nhiên kiếm pháp. "Đóa Nhi, không cần phải sợ, ta ở đây rồi! Nhìn ta, chỉ nghe lời nói của ta!"
"A!" Nàng hét lên một tiếng, trán toát ra mồ hôi lạnh —— khi Hắc Ngục kiếm cùng kiếm của hắn đối đầu thì có luồng khí lực đi vào thân thể của nàng, mơ hồ giữ chặt lại sự công kích của nàng.
"Đóa Nhi, ta tuyệt không bỏ rơi nàng! Ta sẽ tuân thủ cam kết. . . . . . Vĩnh viễn bảo vệ nàng. Cho nên nàng cũng phải như vậy, trở lại bên cạnh ta là tốt rồi, ta van xin nàng. . . . . ."
"Giết!" Nàng lặp chữ này lại lần nữa, âm thanh lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt lại đau thương như thế, thậm chí ẩn chứa nước mắt.
Từng câu từng chữ hắn nói ra cũng làm cho nàng nghe được, thấy cả người đau đớn, tay cầm kiếm vẫn run rẩy, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Hắc Ngục kiếm pháp cùng Vân Nhiên kiếm pháp giao chiến lần nữa, so chiêu, khi chạm vào nhau phát ra sức lực mãnh liệt, hai lực lượng một chính một tà đang so tài. Người khác kinh hãi nhìn loại kiếm pháp tinh xảo này, cảm thấy không thể chớp mắt.
Ở một bên xem cuộc chiến La Trữ Bình thấy hình ảnh trước mắt, hoảng sợ mở miệng, "Đinh thúc, kiếm pháp của đại ca. . . . . ."
"Thiếu gia sủ dụng Vân Nhiên kiếm pháp rất khác trước kia."
"Không sai, trước kia cảm giác uy lực chưa đủ, nhưng bây giờ. . . . . . Từng chiêu từng thức đều vô cùng mạnh mẽ, thật là dọa người!" Hắn không khỏi khen ngợi, "Tại sao có thể như vậy?"
"Chẳng lẽ là thiếu gia đã lĩnh ngộ ra Vân Nhiên kiếm pháp sao?"
La Trữ Bình ngơ ngẩn, nhớ tới lời nói thúc phụ từng nói qua. "Không, là Hoa Đóa! Là Hoa Đóa khiến đại ca trở nên mạnh mẽ!"
Trong lòng La Trữ Nhạc đã có ý nghĩ muốn bảo vệ một người, mà ý niệm kiên cường này hiện ra ở trên kiếm pháp, mới có thể phát huy ra thực lực cường đại như vậy.
Khi tà khí đụng phải chánh khí, rõ ràng từ từ suy tàn —— Hoa Đóa lần nữa lui về phía sau, thắng bại đã quyết!
Mọi người đều nín thở mà chờ đợi, chỉ có Bái Hà thấy tâm hoảng ý loạn, không dám tin lắc mạnh đầu.
"Không thể, không thể phá giải, đây chính là tâm huyết của ta, tuyệt đối không gặp phải phá giải!" Hắn gầm lên, dien'dan'le?quy?don...Minna..? thi triển khinh công chạy vội tới trước mặt bọn họ. "Hoa Đóa! Giết hắn đi!"
Ở dưới sự chống đối của hai luồng lực lượng, Bái Hà niệm lên chú ngữ, muốn quấy nhiễu cuộc tỷ thí này.
"A!" Hoa Đóa khó chịu hô lên, trong mắt không nhìn thấy bất luận cái gì, mất khống chế khiến cho kiếm pháp, không chỉ có hỗn loạn bước đi của mình, ngay cả hơi thở La Trữ Nhạc cũng trở nên không yên, một chút không may cũng có thể sẽ dẫn đến Tẩu Hỏa Nhập Ma.
"Đóa Nhi——" La Trữ Nhạc sợ sẽ thương tổn Hoa Đóa, khi kiếm nhanh chóng thoát khỏi bàn tay bay thẳng về phía nàng thì vội vàng buông tay, điều này cũng làm cho nàng nhân cơ hội tấn công một kiếm!
"Giết hắn đi!" một câu nói của Bái Hà khiến cho kiếm trong tay Hoa Đóa hung hăng chém tới.
Một kiếm này vừa mãnh liệt lại hung hãn, rừng cây bởi vì vậy mà chấn động, phát ra tiếng xào xạc như quỷ mị, trời đất cũng vì đó mà rung lắc không ngừng, cát bụi cũng bay lên mù mịt.
Ở bên trong gió kiếm, La Trữ Nhạc chỉ kịp sử dụng kiếm chống đỡ làm tiêu giảm sức lực của nàng, nhưng uy lực chỉ còn lại ba thành, đến nỗi hắn không thể nào ngăn cản một kiếm của nàng kia đâm lên lồng ngực của hắn ——
Máu tươi từ trong cơ thể hắn phun ra, máu tươi giống như ngọn lửa vẩy lên Hắc Ngục kiếm cùng. . . . . . áo trắng của Hoa Đóa!
"Thiếu gia, nghĩa lẫm công tử!" Nhân mã của nghĩa trang chạy như điên tiến lên, lập tức vịn La Trữ Nhạc đang xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
"Đóa. . . . . ." Hắn muốn tự tay chạm vào khuôn mặt đang ngây người như phỗng của Hoa Đóa, vết thương trên ngực lại làm cho hắn đau đớn đến mức muốn nói cũng không nói rõ được.
"Đi, tránh ra! Đóa, Đóa Nhi. . . . . ." Hắn ra sức kêu, cự tuyệt trợ giúp của mọi người, bước chân nặng nề nhào về phía nàng.
Mùi máu tươi truyền vào trong mũi Hoa Đóa, mu bàn tay của nàng có máu tươi nóng bỏng, cảm giác nóng rực như muốn thiêu đốt toàn thân của nàng, làm cho nàng cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Nhìn chằm chằm cặp mắt thâm tình của La Trữ Nhạc, phong ấn lòng của nàng hình như muốn giãy khỏi gông xiềng, trong đầu nàng không ngừng hiện ra nụ cười của nam tử trước mắt, bên tai của nàng cũng không ngừng nhớ đến giọng nói của hắn ——
Đóa Nhi, đừng tránh ta nữa, có được hay không?
Đóa Nhi, nàng hãy chấp nhận ở lại bên cạnh ta đi!
Đóa Nhi, nàng không muốn để ý tới ta sao!
Đóa Nhi, ta sẽ cùng với nàng, cũng sẽ chờ nàng, không nên quên ta liền ở chỗ này.
Đóa Nhi, van nàng hãy nhìn chân tình của ta đối với nàng có được không?
Đóa Nhi, Đóa Nhi, Đóa Nhi, trong miệng nam nhân ngốc nghếch kia vĩnh viễn chỉ có nàng, cho dù người khắp thiên hạ đều rời khỏi nàng mà đi, cũng chỉ có nam nhân ngốc nghếch kia còn đứng lại tại chỗ chờ đợi nàng. . . . . .
"Trữ Nhạc, Trữ Nhạc. . . . . . Sẽ không. . . . . ." Minna d.d.l'q'd Thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, phong ấn được giải trừ nhờ máu tươi của hắn.
Khi thấy dáng vẻ của La Trữ Nhạc máu me đầy người, cố gắng nhịn đau muốn đến gần nàng, nước mắt nàng rơi như mưa, phát ra tiếng khóc thổn thức, chạy tới ôm lấy hắn.
"Là nàng sao? Nàng trở về chưa?" sắc mặt La Trữ Nhạc tái nhợt.
"Vâng, ta đã trở về. . . . . . Ta trở lại bên cạnh chàng rồi." Nàng chỉ có thể khổ sở thất thanh, nước mắt lớn như những hạt đậu chảy xuống trên mặt của hắn.
"Thật, thật tốt quá." Bàn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, trong lòng không còn nhớ thương, hắn rốt cuộc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nàng trở lại, nhưng hắn đây? Đáy mắt chứa đầy cảm giác đau đớn giống như bị vứt bỏ, nàng nắm thật chặt tay của hắn."Trữ Nhạc, chàng không thể bỏ ta lại!" Trái tim của nàng nhưu vỡ vụn ngửa mặt lên trời gào khóc.
"Hoa Đóa, ngươi. . . . . ." Bái Hà không thể nào tin nổi, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, sau một khắc chống lại ánh mắt oán hận của nàng, kinh hãi lùi ngược lại vài bước.
Sau khi nàng giao La Trữ Nhạc cho người của nghĩa trang, chậm rãi đứng lên, cầm Hắc Ngục kiếm trên đất lên tiến tới gần Bái Hà. "Ta muốn giết chết ngươi!"
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe ta, Hắc Ngục mở ra. . . . . ."
Bái Hà nóng nảy niệm chú ngữ, nhưng bước chân của nàng cũng không dừng lại, giương kiếm linh hoạt giáng xuống!
Bái Hà không kịp né tránh nữa, ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã bỏ mạng ở dưới Hắc Ngục kiếm.
Máu, lần nữa phun ở trên kiếm, lúc này khóe mắt Hoa Đóa rưng rưng, vẻ mặt cũng là lãnh khốc (lạnh lùng+tàn khốc) lại không có tình.
Bái Hà lợi dụng Hắc Ngục kiếm giết bao nhiêu người vô tội, hôm nay lại chết thảm ở dưới Hắc Ngục kiếm, có vẻ đặc biệt châm chọc. Kỳ Tinh giáo trở thành rắn mất đầu, cũng chỉ là đám người ô hợp, vì vậy dưới sự vây công của võ lâm nhân sĩ nhanh chóng tan tác như chim muông rồi.
Trận võ lâm phân tranh bởi vì dã tâm này nhờ có nghĩa lẫm công tử ra tay, rốt cuộc kết thúc mỹ mãn.