Đào Hoa Sát

Chương 1: Chương 1: Nhân gian




Editor: jaune

Nhân thế chia tam giới, thượng giới đứng đầu, làm chủ sinh tử tuần hoàn, tự hình thành trật tự luân hồi riêng.

Hạ giới đứng cuối cùng, là điểm cuối của tuần hoàn luân hồi, nhân loại kết thúc ở đây rồi tan vào trời đất.

Ở giữa gọi là hỗn độn giới, được con người gọi là dương gian, người và quỷ lẫn lộn không có trật tự, là nơi thường trực chủ yếu.

[Sách ghi chép của Bộ Pháp vụ Âm Ty, chương một, khái niệm nhân thế]

Nhiệm vụ của chúng ta là phân loại bọn quỷ ở nhân gian đem chúng đến nơi chúng cần đến.

Người chết biến thành ma, những người chết đi thành ma ở cuối điểm tuần hoàn được gọi là phổ quỷ. Nếu còn chấp niệm ở nhân gian, chọn phương thức bình thường như: âm nhạc, giáo hóa, nghi lễ tôn giáo,... có thể làm cho họ về thượng giới, tự phát tiến vào vòng sinh tử tuần hoàn tiếp theo....

Quỷ ở vòng tuần hoàn cuối cùng dễ dàng hóa sát nhất, sứ mệnh của chúng ta chính là mang đám quỷ không chịu rời khỏi nhân gian (chỉ sát quỷ) đưa vào chung với để chúng tan về trời đất.

[Bộ trưởng của Bộ Pháp vụ Âm Ty nói về bản ghi chép ngày bảy tháng bảy âm lịch năm giáp ngọ]

Mục đích thành lập của Bộ Pháp vụ Âm Ty là để giữ gìn trật tự sinh tử của trời đất. Nhân viên thường trực của Bộ Pháp vụ đều là học trò thông minh ở dương gian, bảo vệ phép tắc trật tự của trời đất, còn có thể phân biệt quỷ và người... họ thường được gọi là người Minh Biện Giả (lại bị con người gọi là Mắt Âm Dương)

Minh biện giả được bộ pháp vụ sàng lọc chọn trúng đều được huấn luyện nghiệp vụ thường xuyên làm cho cho họ có năng lực thu quỷ đưa chúng nó đến “điểm cuối” của giới để tiêu tán.

[Bộ Pháp vụ Âm Ty hướng dẫn lính mới]

Dương gian hỗn độn không rõ, trước khi hóa giải chấp niệm, để tránh bị tiêu tan, sát quỷ sẽ tìm nơi ẩn trốn ở dương gian.

Người có thể gặp quỷ số mệnh lớn có khả năng chữa khỏi (chỗ này chỉ chữa trị trạng thái rối loạn), được được gọi là hóa thân của “Trật tự” ở dương gian. Chúng ta gọi là “Hoa thần“.

[Giải thích về “Hoa thần”]

Hoa Thần có số lượng rất ít đa số là con gái. Vì họ có năng lực chữa khỏi, có thể hóa giải chấp niệm của sát quỷ khiến đám sát quỷ hình thành trật tự tuần hoàn mới lại tiến vào luân hồi, tránh khỏi vận mệnh tiêu tán, cho nên dễ dàng bị sát quỷ bám lấy.

Nhóm sát quỷ gọi đám người có khả năng hóa giải chấp niệm này là “Dược“.

[Giải thích về Quỷ Vương]

Sát quỷ thích đánh nhau, thời gian ở lại dương gian càng dài thì càng hung ác. Trước khi tìm được Hoa Thần giúp đỡ, để chống lại Bộ Pháp vụ, đám sát quỷ kết hợp thành thứ bậc trật tự mới, thậm chí có cả quân đội, quyết đấu để chọn ra thủ lĩnh Thủ Lĩnh có trách nhiệm che chở tạm thời.

Thủ lĩnh được chúng nó tôn thành “Vương“.

Quỷ Vương có khả năng hóa thành người, có khả năng che giấu quỷ khí, gọi đám quỷ tới.

*

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ, trên bàn học chất đầy những tư liệu, văn kiện kỳ lạ. Anh ta vừa đọc, vừa ghi chép, trên sống mũi thẳng là một cặp kính gọng vàng, trông anh ta giống như một sinh viên đang làm bài tập.

Gió đem thổi tới nước nhẹ nhẹ qua mái tóc màu vàng của người đàn ông.

Điện thoại trên bàn rung lên.

“Lâm Thư Lê, giờ Tý hợp ở đường Nhân Dân, địa điểm cũ, nhanh đến.”

Giờ tý: 23h đêm-1h sáng

“Tôi đang ôn tập.” Người đàn ông trả lời, “Giờ thân ngày mai tôi có bài bài kiểm tra lên chức.”

Giờ thân: 15 giờ-17 giờ

“ Đừng ôn nữa, Bộ trưởng nói đêm nay điều động nhân sự, tới nhanh lên.” Người bên kia thúc giục.

Người đàn ông tắt máy, phất tay một cái, những tư liệu kỳ lạ trên bàn giống rơi xuống như những chiếc là khô, hợp thành một quyển sách bìa da trâu mỏng, yên tĩnh nằm trên mặt bàn.

Trên bìa gia trâu viết bốn chữ: “Bản ghi chép hội nghị.”

Người đàn ông mặc áo khoác, cầm di động lên, nói dối: “Mẹ ơi ơi trong cuộc có vụ án chúng con phải mở họp, buổi tối không trở về ạ.”

Cửa phòng đóng lại gió thổi làm bìa da trâu mở ra, bên trong kẻ ô vuông bình thường nhưng lại trong trắng tinh, không có một chữ.

Con người không biết rõ cái chết nên mới sợ ma quỷ.

*

Tô Diệu nằm mơ trong giấc mơ cô thấy một đám mèo vào phòng mình bỗng nhiên có một con mèo màu đen chậm rãi cong người đứng dậy, mặt cùng khóe miệng kéo dài ra, vừa đi đến giường của cô vừa biến hóa.

Cuối cùng nó đứng cạnh giường của cô, Cao Bằng đứa trẻ, gương mặt mỉm cười chưa biến hóa hết, cúi đầu nhìn cô.

Cả người Tô Diệu lạnh toát, đột nhiên bình tĩnh, cô xoay người bật đèn lên thì thấy bên cạnh giường có một con quỷ ngồi chồm hổm.

Nó mặc một bộ quần áo màu xám đội mũ rách tả tơi trên người có mùi khi khói thuốc súng và lưu huỳnh.

Nói tuổi rất trẻ nhưng cũng rất già.

Là một con quỷ, một con quỷ già rất kỳ lạ.

Nghiêm túc, cố chấp.

Cô Diệu từ chối nó rất nhiều lần nhưng nó vẫn xông vào nhà cô, nói gì cũng không chịu đi.

Tô Diệu cầm lấy điều lệ Đảng bên cạnh gối, hù dọa: “Tin tôi niệm điều lệ Đảng, hát Quốc ca không hả? Tôi đã nói rồi, tôi không giúp được các người!”

Lão quỷ áo xám mang theo giọng đậm khẩu âm địa phương nói: “Cô gái nhỏ, cô phải thử xem ngày, cô chưa thử sao đã nói không giúp được, chuyện này cmn ai cũng không phục đâu...”

“Không giúp được chính là không giúp được!” Tô Diệu nói, “Tôi không phải Địa Tạng Bồ Tát không có nghĩa vụ phải phổ độ chúng quỷ.”

Tô Diệu xoay đầu ngủ tiếp.

Lão quỷ áo xám nhắc nhở: “Cmn! Đừng ngủ nữa, bảy giờ rưỡi rồi, không dậy đi làm hả?”

Bên ngoài phòng ngủ, mấy con quỷ cười khặc khặc.

Lão quỷ áo xám xoay mặt: “Chú ý kỷ luật, không được cười!”

Muộn rồi!

Tô Diệu xốc chăn nhảy xuống giường, mở Quốc ca, vọt vào nhà vệ sinh, đập vào cửa: “Ai dám vào tôi sẽ ghi sổ từng tên, cả đời này cũng không giúp các người!”

Đám “sắc” quỷ rục rịch ngoài cửa giải tán ngay lập tức.

Trong phòng, lão quỷ áo xám cởi mũ, đứng một cách nghiêm túc, hát vsng theo nhạc Quốc ca.

Tô Diệu ngồi trên bồn cầu, bất đắc dĩ đỡ trán.

Vào ngày sinh nhật mười lắm tuổi âm lịch dó, cô đột nhiên có thể nhìn thấy “Quỷ.”

Hôm đó, cô ước xong, mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng toàn là quỷ, suýt chút nữa ngất xỉu.

Mà đám quỷ vây quanh cô trợn mắt đỏ bừng, tham lam kề sát cô.

“Con mẹ nó, cuối cùng cũng đợi được.”

“Cô ấy có nhìn thấy chúng ta không?”

“Suỵt-- cô ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy.”

Sau khi sống chung với quỷ suốt mười năm, Tô Diệu đã không còn sợ nữa mà là thấy phiền.

Từ sau mười lăm tuổi thấy đám này, bọn chúng suốt ngày lắc lư trước mặt cô. Bọn quỷ này sẽ không tổn thương cô, chúng nó đều có tâm nguyện chưa hoàn thành, hơn nữa còn cho là cô có thể giúp chúng nó giải quyết, vì thế thế hết năm này qua tháng nọ mong cô giúp đỡ.

Tô Diệu bị quỷ bám đi tìm bán tiên, đã lạy thân lạy phật, cầu Bồ Tát, còn đi kính xin cao nhân đã đắc đạo nhưng đám quỷ già ngoan cố này hình như không có sợ ngược lại còn cùng nhau đâu chế nhạo cô.

“Tui là tui hổng có thích cái tượng phật này đâu, cô nên đổi cái nào hung hung một chút sẽ tốt hơn đó.” Anh trai mặc áo lính đỏ cười hì hì, nói: “Vậy thì tui sẽ không thấy ghét nó mà chọn ngồi ngoài cửa.”

Một nữ quỷ tóc xoăn mang kính mắt thanh âm lanh lảnh nói: “Tiện thể cho chị đây phun tào một câu, chị không thích cái màu rèm của nhà cưng, chị ghét màu hồng nhạt, nó làm cho chị thấy buồn nồn.”

Không sợ thần phật đúng không?

Tô Diệu không phục, cô dọn đồ rồi tới đại viện bộ đội ở lại, muốn dựa vào khí thế dũng cảm hào hút tiêu diệt quỷ khí. Nhieng đám quỷ này cũng không hề run sợ trước chính khí hào hùng.

Điều lệ Đảng - giá trị quan cốt lõi có thể đẩy lui ác quỷ bình thường nhưng đám quỷ già bám theo cô không bị ảnh hưởng chút nào, hơn thế nữa ra còn có thể đọc làu làu, hát được Quốc ca trong ngày Quốc khánh. Thậm chí lão quỷ áo xám còn tập hợp mấy con quỷ chỉ thường trú ở nhà Tô Diệu hát hợp xướng.

“Đoàn kết là lực lượng, đoàn kết là lực lượng... Hát to chút cho ông, lực lượng là sắt thép!”

Tô Diệu bịt hai tai lại, nước mắt rơi đầy mặt, ngước mặt lên trời thở dài.

Thời gian lão quỷ áo xám bám theo cô là lâu nhất. Từ lúc nhìn thấy, lão đã bám theo. Mặc dù lời nói thô tục nhưng lão rất tuân thủ kỷ luật, cẩn thận lấy lòng cô, còn tự giác ngăn hết đám tiểu quỷ không có quy củ đến bám dính cô.

“Đi! Đều biến đi! Người ta là con gái, lúc cô ấy ngủ đám chúng mày chú ý cho ông đây, không được vào phòng ngủ.”

“Không được quấy rầy lúc cô ấy học tập, thi cử, biết chưa?”

“Không được quấy rầy lúc cô ấy làm việc, tất cả lớn tiếng trả lời, hiểu chưa?

Tuy rằng rất cảm kích lão giúp mình duy trì trật tự, nhưng cô vẫn từ chối thỉnh cầu của lão quỷ áo xám.

“Nghe cho rõ đây, cho dù các người quấn lấy tôi đến chết, tôi cũng sẽ không giúo các người hoàn thành tâm nguyện gì gì đó đâu!” Tô Diệu nói, “Bà đây còn lâu mới mắc mưu.”

Bọn quỷ muốn cô hoàn thành tâm nguyện đã nhiều đến mức có thể quấn đủ hai vòng trái đất. Nếu cô giúp con quỷ nào đó, có cái đầu thì chắc phải có cái thứ hai, thứ ba,... nhưng vậy chẳng lẽ sẽ mệt đến chết sao?”

Hơn nữa, đám quỷ này không nói cho cô biết bất cứ cái gì, chẳng may cô lấy tuổi thọ hoàn thành tâm nguyện cho bọn chúng thì sao? Chẳng may cô phải trả giá đắt thì sao?

Tô Diệu không ngốc, cô đã nghĩ rất cẩn thận. Chỉ cần mình không lộ ra lỗ hổng này, đám quỷ này phải cung phụng cô, dụ dỗ cô, không dám làm tổn thương đến cô.

Ở giai đoạn hiện tại, không giúp ai mới là an toàn nhất.

Tô Diệu nhanh chóng thay đồ đi làm, nữ quủ tóc xoăn có giọng nói lanh lảnh đi theo cô, còn đang cằn nhằn hôm nay cô phối đồ rất thảm hại.

“Áo pardessus hồng với giày đen lỗi thời rồi.”

Tô Diệu trợn mắt, tới tiệm ăn dưới lầu mua cơm.

“Ông chủ, vẫn như cũ nha.”

Ông chú đầu tròn mập mạp vui tươi hớn hở nói: “Được, hai cái bánh quẩy với một ly sữa đậu nành mang đi, cháu chờ chút, dể bác lấy cho cháu cái mới ra lò.”

Ông chủ là người vùng khác, đến Hải thị làm thuê, cùng vợ mở quán ăn sáng, buôn bán rất đắc. Có một đứa con gái, sinh rất tốt, mắt to miệng nhỏ, trắng trẻo nõn nà, vừa mới lên tiểu học.

“Ba ơi, con đi học nha.” Cô bé bảy tuổi thắt tóc hai bên, dáng người nhỏ nhắn, đồng phục rộng thùng thình, mặc như sắp rớt khỏi người.”

Cô bé đeo cặp trên lưng, xách theo một túi bánh bao, vui vẻ đến trường, cục bông màu hồng nhạt trên giày rung lên, rất đáng yêu.

Giống như chú chim sơn ca, đến trường vui như vậy hả?

Tô Diệu cảm khái: “Đến trường thật là tốt.”

“Đúng thế mà.” Ông chủ cười gật đầu, “Rất thích đi học, làm quen được rất nhiều bạn.”

“Tiếu Tiếu nhà bác cười thật là đẹp nha...” Tô Diệu nuốt nửa câu sau xuống, câu “giống như cháu lúc nhỏ vậy.” nghe kiểu nào cũng thấy tự kỉ. Cô cong mắt cười: “Một bé gái rất ngoan.”

Ông chủ rất vui vẻ, tặng cho cô thêm cái kẹo: “Cầm lấy mà ăn, tiễn cháu đấy.”

Tô Diệu là nhân viên của một đơn vị kinh doanh, là thành phần lao động tri thức ngồi văn phòng làm việc, bên ngoài ngăn nắp, bên trong nghèo nàn.

Đã nghèo thì thôi đi, cô còn rất là vất vả. Lãnh đạo của cô là một tên cuồng họp, gần như ngày nào ban ngành của họ cũng tăng ca, họp.

Tô Diệu kết thúc một ngày làm việc như thú vật về nhà với đám quỷ thường trú và mấy con quỷ lao động tri thức mới gia nhập trở về nhà.

Ném chúng cho lão quỷ áo xám để dạy quy tắc, cô tắm rửa xong thì lập tức “chết ngất” trên giường.

Ngày hôm sau, Tô Diệu bị lão quỷ áo xám đánh thức.

“Đừng có ngủ nữa! Mặt trời lên đến tận sào rồi, cô còn phải đi làm nữa đó, hôm nay thứ sáu, ngày cuối cùng rồi. Cô nhanh xuốmg giường cho ông.”

Tô Diệu ngáp một cái, xuống giường đi rửa mặt.

Trong khi cô thay quần áo, nhóm quỷ nam dưới sự chỉ bảo của lão quỷ áo xám, tự giác ngồi xổm tránh ở cửa phòng.

Nữ quỷ - Em gái tóc xoăn đeo kính lại dùng giọng nói lanh lảnh để cằn nhằn kĩ thuật trang điểm của cô.

“Gương mặt của cô không hợp với lông mày thẳng xíu nào, thử làm phần đuôi lông mày nhọn chút coi.”

Tô Diệu: “Nếu còn không câm miệng thì đời này cô đừng chơi nữa.”

Nữ quỷ tức giận bay đi.

Sau khi trang điểm xong thì Tô Diệu xách túi, dạng chó hình người đi làm.

Theo thường lệ thì đến quán ăn sáng mua bữa sáng.

Những mà hôm nay quán ăn sáng không có mở cửa.

Đi ngang qua ông lão hàng xóm bảo: “Hôm nay không bán, hôm qua con gái của chủ quán bị lạc, đã báo cảnh sát...”

“Chậc chậc, quá đa nghi rồi.”

“Đúng mà, hy vọng khômg có việc gì.....Ai da, bây giờ phải trông chừng con nít cẩn thận, bọn buôn người nhiều lắm.”

Tô Diệu giật mình dừng lại.

Cô bé bị lạc đường trong miệng bác hàng xóm là con gái của ông chủ tiệm ăn sáng - lưng đeo cặp sách nhỏ, lẻ loi đứng trước cửa tiệm ăn sáng, nhìn Tô Diệu cười.

Tô Diệu nhìn xuống, chân Tiếu Tiếu lơ lửng trên mặt đất, cổ cô bé có sợi tơ hồng giống y như đám lão quỷ phía sau Tô Diệu.

Tiếng của bọn lão quỷ vang lên.

“Đáng tiếc, đây là lần luân hồi cuối cùng của cô bé này rồi.”

“Đừng ăn nói bậy bạ, nếu bây giờ cô bé bị Âm Ty tìm được thì sẽ hoàn toàn tiêu tán.”

“Có lẽ là bị người ta giết, thương quá, sát khí nặng nề.”

“Nếu mà để ông đây biết con chó nào làm ra chuyện này, ông nhất định sẽ đánh chết hắn.”

Quỷ ảnh Tiếu Tiếu đung đưa, từng bước lui về phía sau, chỉ nghe cốp một tiếng, y nhu tiếng bóp nát quả táo, gương mặt của cô bé lõm xuống, vỡ vụn ra, máu đen chảy xuống.

“Bình tĩnh bình tĩnh.” Nhóm lão quỷ kêu, “Không được nhớ lại mình chết như thế nào, nếu không sẽ bị người của Âm Ty tìm đến bắt đi.”

Sáng sớm án mặt trời ấm áp, Tô Diệu sợ đến mức cả người chảy ra mồ hôi lạnh.

- --

Jaune: Lần đầu mình edit nên còn nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm và bỏ qua. Đọc thấy lấn cấn hay sai chỗ nào thì comment để mình sửa nha. iu iu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.