Đào Hoa Sát

Chương 6: Chương 6: Tâm nguyện của quỷ thứ nhất




Luật sư tên là Triều Xung, dựa vào sống nhờ ở linh hồn, lăn lê bò lết mấy ngàn năm ở hỗn độn giới, rất là chua ngoa đanh đá.

Anh ta ở tiệm cafe gần đó uống mấy ly cafe, nhìn đồng hồ, gần tới giờ, mới giả bộ cầm chìa khóa đến “Cứu tràng”.

Vốn nghĩ rằng đã đủ thời gian để lão đại kết thúc cuộc trì chuyện tình cảm, sẽ gặp được lão đại có tinh thần và thể xác khoan khoái nhưng không ngờ sau khi mở cửa, lão đại nhân lúc Tô Diệu đưa lưng lại với mình, dùng ánh mắt hung hăng cảnh cáo quỷ sống nhờ.

Quỷ sống nhờ thấy đống đồ ăn vặt chất như núi trên bàn cùng với lòng bàn tay Tô Diệu có một con phượng hoàng, não phát ra tín hiệu không xong rồi, giật mình một cái.

“Anh ta là bạn của anh hả? Tô Diệu nói, “Vào ngồi một chút đi.”

Quỷ sống nhờ nói: “Bỉ nhân* tên Triều Xung, đây là danh thiếp của tôi, Tô tiểu thư giữ đi.”

(*) Khiêm ngữ, xưa dùng để tự xưng mình.

Tô Diệu sửng sốt một chút, cảm thấy có gì đó sai sai.

Triều Xung đột nhiên giật mình toát mồ hôi lạnh, anh ta mở miệng là kêu Tô Diệu là Tô tiểu thư nhưng mà Tô Diệu còn chưa giới thiệu bản thân mình.

Cũng may Tô Diệu rất căng thẳng, lại bị con gà con trong lòng bàn tay thu hút sự chú ý.

Cô đang cầm con gà, bẹp bẹp chạy tới, hỏi Trác Vọng Ngôn: “Anh đút nó ăn cái gì? Gạo kê hả? Tôi thấy nó mở miệng suốt, như vậy là nó đói bụng hả?”

Trác Vọng Ngôn viết: “Nó không đói bụng.”

Phượng Hoàng này do sát khí ma hóa thành, đương nhiên phải ăn sát khí, sao có thể đói? Tên trộm này ngưỡng cổ há mồm, chính là muốn thân cận với cô.

Lão đại híp mắt, “uy hiếp” phượng hoàng.

Phượng hoàng mở to mắt, ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Diệu cẩn thận vuốt ve con gà con có màu lông đẹp này, vui đùa: “Thật thú vị, nó không đói bụng, chủ nhân nó lại ăn nhiều như vậy.”

Quỷ sống nhờ kinh ngạc, cắn ngón tay đứng trước phòng khách, suy nghĩ lát nữa phải giải thích như thế nào mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tô Diệu lại hỏi: “Tên nó là gì?”

Trác Vong Ngôn viết một chút.

Quỷ sống nhờ lanh lợi nói: “Vong Ngôn đặt tên cho nó là Phượng Hoàng.”

“A, tiểu Phượng Hoàng.” Tô Diệu gật gật đầu, đặt tên cho con gà là Phượng Hoàng, giống như là muốn gởi gắm điều tốt đẹp, quả nhiên người này rất có ý tứ.

Quỷ sống nhờ từng bước tiến lên phía trước, lấy đi quyển sổ trước mặt Quỷ Vương, lật xem sơ sơ: “Vong Ngôn chúng ta về nha? Đã trễ thế này rồi không nên quấy rầy hàng xóm.”

Nhìn ghi chép ở trên, hai người tán gẫu rất nhiều, ít nhất đã viết hết nửa cuốn, ngoại trừ việc Vương chủ động nói với Tô Diệu là mình “Chưa kết hôn”, “Không có vị hôn thê” với “Tạm thời chưa có người yêu” thì còn có lặp lại bốn lần: “Có gì để ăn không? Còn gì nữa không?” “Thật xin lỗi...có thể ăn thêm được không?”

Xem ra cuộc trò chuyện cũng không được thuận lợi lắm, nếu không thì lão đại cũng sẽ không mang Phượng Hoàng ra ngoài để dời sự chú ý.

Trác Vong Ngôn đứng dậy Phượng Hoàng rất sáng suốt, nhảy ra khỏi người Tô Diệu, chui vào trong túi áo của anh.

“Ối...” Tô Diệu trợn mắt.

Trác Vong Ngôn thấy phản ứng của cô, cười khẽ.

Lúc này Quỷ sống nhờ mới nhẹ nhàng thở ra.

Quỷ sống nhờ nói cảm ơn, đang muốn đi theo Quỷ Vương đến cửa nhà đối diện, Quỷ Vương quay đầu lại liếc anh ta một cái.

Quỷ sống nhờ nhận được chỉ thị, sợ thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, ngay tức khắc quay đầu lại, đầu đầy mồ hôi còn muốn ra vẻ nhiệt tình nói: “Ai nha, Vương....Khụ không phải, Tô tiểu thư, tôi giúp cô dọn dẹp.”

Thì ra Tô Diệu đang thu dọn mấy túi đồ ăn vặt, vỏ dưa và trái cây trên bàn.

Tô Diệu hoảng hốt, nói: “Không cần không cần, nhà tôi bừa bộn như vậy, thật là xấu hổ.”

“Không sao không sao, Trác lão sư dặn dò, ai làm thì người đó dọn haha...Chúng tôi làm mà.” Quỷ sống nhờ tay chân nhanh nhẹn thu dọn gọn gàng, bỏ vào túi mang đi.

Tô Diệu sững sờ.

Người này tây trang tỉ mỉ, nhìn qua giống người ưu tú, nghề nghiệp trên danh thiếp là luật sư, nhưng khi làm việc thì giống, vô cùng giống....lanh lợi giống tiểu nhị đã làm việc lâu ở nhà trọ, cúi đầu khom lưng, làm việc nhanh nhẹn.

Nhưng mà....Tô Diệu chống nạnh: “Nhóm quỷ thuê nhà của tôi đâu? Đã mấy giờ rồi mà còn phóng túng ở bên ngoài?”

Vừa dứt lời chưa được bao lâu, nhóm quỷ thuê nhà gióng như thi chạy, tất cả đã trở lại.

Tô Diệu: “Ha, cuối cùng cũng biết về nhà.”

Vừa mới ra bên ngoài hóng gió thì nhận được chỉ thị của Quỷ Vương, không được đến gần nhà để cho hai người gặp mặt. Bây giờ vội vàng trở về như cứu hỏa, cũng là nhận được chỉ thị của Quỷ Vương.

Bên cạnh, tờ giấy trong tay Trác Vong Ngôn, chữ “Triệu” vừa cháy hết.

“Đều đã trở về.” Quỷ sống nhờ nghe được động tĩnh ở cách vách, lau mồ hôi, nuốt nước bọt, cố lấy dũng khí hỏi, “Hôm nay có thuận lợi không?”

Trác Vong Ngôn ngồi trên ghế, hai tay chồng lên nhau, im lặng không nói.

Quỷ sống nhờ nói: “Vừa mới bắt đầu, Vương không cần gấp. Có ràng buộc kế bên, Vương sẽ không có tình địch.”

Trác Vong Ngôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt mềm đi vài phần, nhưng vẫn là bất đắc dĩ.

“Ngàn năm này thay đổi khá lớn, sách cho ngài đọc tôi đã mang đến đây.” Quỷ sống nhờ chỉ vào đống sách chất như núi trong phòng, nói: “Vương có thể từ từ tìm hiểu. Còn có cái này...”

Quỷ sống nhờ mở TV lên: “Đây là những gì tôi đã nói với ngài, thành quả phát triển của khoa học kĩ thuật.”

Quỷ Vương híp mắt.

“Vậy thì tôi đi trước.”

Quỷ Vương khoát tay áo.

Anh nhắm mắt lại, kim quang từ đầu ngón tay bay ra như lụa, trên giá sách rơi xuống mấy quyển sách, bị kim quang vây quanh, trang sách xoẹt xoẹt mở ra.

Phợng Hoàng giương đôi cánh nhỏ, vui vẻ chạy đến, ôm kim quang, du chuyển theo kim quang, vui chơi thỏa thích.

Quỷ sống nhờ nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đóng cửa lại.

Anh ta lo nghĩ, gõ cửa nhà Tô Diệu.

“Tôi, Triều Xung đây.”

Tô Diệu mở cửa ra, Triều Xung cố gắng không nhìn tới đám quỷ phía sau cô.

“Có một số chuyện tôi muốn làm phiền ngài một chút.” Triều Xung khách sáo nói, “Tính cách Trác lão sư của chúng tôi có hơi hướng nội, lão đại chỉ biết đọc sách, xem báo để nghiên cứu sử học nên đối với công nghệ tân tiến như bây giờ cũng không rành lắm...Phương diện đời sống cũng rất khiến người ta lo lắng. Cộng thêm anh ấy không thể nói chuyện, cho nên muốn nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn.”

Tô Diệu thông cảm, gật đầu nói: “Nên làm...nếu là hàng xóm....”

Triệu Xung đem chìa khóa đưa cho cô: “Chìa khóa nhà của Trác lão sư, cô hãy thường xuyên gõ cửa, cũng không mất nhiều thời gian, sáng đi làm, tối về gõ cửa vài ba cái, ngài ấy bình thường đều ở nhà, tôi muốn nhờ ngài cho anh ấy mở cửa, thăm hỏi một tiếng để biết anh ấy vẫn ổn.”

Triều Xung nghĩ nghĩ, quyết định nói thêm một câu: “Bởi vì thân thể lão sư cũng....Tôi thật sự rất lo lắng, ngài ấy cũng không nói chuyện, nên tôi chỉ đành làm phiền ngài.”

Quỷ sống nhờ nghĩ, tôi cũng không nói thân thể ngài ấy không tốt, về phần cô nghĩ thế nào thì tùy cô.

“Được được.” Tô Diệu nói, “Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi cho anh.”

“Trác lão sư giao cho ngài, cảm ơn nhiều.” Triều Xung cong lưng, cúi người vái chào.

Tô Diệu “A” một tiếng, có chút giật mình.

“Không cần khách sáo.” Tô Diệu cũng không thể không cúi mình vái chào.

Trong nháy mắt, phía sau lưng quỷ sống nhờ như bị cái đinh đâm trúng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, cẩn thận nuốt nước bọt, dùng đầu ngón chân cũng biết được, ngay giờ khắc này, cách một cách cửa, ánh mắt đáng sợ của Vương đang “đe dọa” anh ta.

Triều Xung cười xòa: “Không không không, tôi xin ngài, Tô tiểu thư không cần khách khí như vậy...”

Ngài khách khí như vậy, tôi sẽ bị ánh mắt của Vương giết chết.

Cuối cùng khi Triều Xung rời đi, bóng lưng của anh ta giống như chạy trối chết, tóm lại, Tô Diệu cảm giác, anh ta rất giống phải....chạy trối chết.

Tô Diệu đứng ở cửa, sửng sốt trong chốc lát, haha cười xấu xa, quay đầu lại, so với đám quỷ trong phòng còn muốn quỷ hơn.

“Các người đoán xem có ai mới đến ở phía đối diện!”

Đám quỷ im lặng không nói, vẻ mặt phức tạp.

Ai mới đến cái gì? Mới đến đây chính là Vương, còn đáng sợ hơn so với Thần Chung Quỳ bắt quỷ và chư thiên thần phật.

Tô Diệu đập hai tay, vui vẻ nói: “Người mới đến vô cùng vô cùng...thích hợp! Vừa đẹp trai, vừa có văn hóa, hào hoa phong nhã, vẫn đang độc thân!

Cô kích động nói: “Có phải vận đào hoa của tôi tới rồi hay không? Có phải không! Có phải không ta! Tôi mà cũng đụng phải chuyện tốt này!”

Đám quỷ khó mà trả lời.

Tô Diều điều chỉnh một chủ, tỉnh táo lại, nói: “Đương nhiên, các người cũng đừng thấy tôi hoa si. Nói cách khác, tôi cao hứng chính là, hàng xóm đối diện đẹp trai, hơn nữa nhân phẩm cũng không tệ. Bây giờ ai mà không thích người đẹp đúng không? Ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui có phải không? Nhưng nếu muốn nói về hôn nhân....tôi cũng sẽ khoa trương một chút.”

Tô Diệu nói xong, chỉ vài bảy con quỷ: “Cho nên các người không được nhìn tôi bằng ánh mắt một lời khó nói hết!”

Anh trai mặc đồ lính đỏ nhún vai, chị gái tóc xoăn tiếp tục đan khăn quàng cổ của chị ấy, lão quỷ áo xám nói: “Bây giờ không còn thịnh hành việc đính hôn từ bé nữa, tân Trung Quốc chúng ta đề xướng tự do yêu đương...”

Tô Diệu bóp kem đán răng, hừ một tiếng, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Quân sư, ông lại bắt đầu rồi, cái này không nói rõ được đâu.”

Chờ sau khi cô rửa mặt xong, mắt thấy cô buồn ngủ, quỷ nam gầy yếu tiến lên, run lẩy bẩy nói: “Ngài xem cái tâm nguyện kia của tôi....Ngày mai là thứ bảy rồi...Ngài đã đồng ý...Tôi không phải thúc giục ngài.”

Tô Diệu: “Ann vừa mới bị cái tên luật sư kia lây bệnh hả? Mở miệng ra là ngài.”

Cô thở dài, xoa mặt, sau khi bên trong đầu trải qua đấu tranh kịch liệt, cô nói: “Quên đi, nếu đã đồng ý giúp các người rồi, lúc này lại lấy cớ từ chối thì chính là lật lọng. Tôi không muốn các người nghĩ là lúc ấy tôi đồng ý giúp các người là hành động theo cảm tính.

Tô Diệu lấy ra một quyển sổ, mở ra, để trên bàn, nói: “Cho tôi biết tên của anh, ngày mất cùng với tâm nguyện đi.”

Quỷ nam gầy yếu bay xuống dưới, đứng trước bàn, chậm rì rì nói: “Tên của tôi là Hàn Đào, làm, làm việc tại xưởng đóng tàu ở Hải thị, là công nhân bình thường. Vào năm ngoái, xưởng của chúng tôi có về một lô máy móc, khi trang bị, cần cẩu, không không chuẩn bị tốt, tôi bị nó đè....”

Anh ta bĩu môi, vốn nghĩ khống chế được bản thân mình, nhưng kết quả không như ý muốn, khóc lên, nhưng mà không nghe âm thanh. Chỉ nghe rắc một tiếng, khi Tô Diệu nhìn lại thì thấy quỷ nam gầy yếu đã thành bánh*.

(*) cái này là mình nghĩ là chỉ anh ta bị đè bẹp như một cái bánh chứ không phải cái bánh đâu nhe mọi người. Tại mình không tìm được từ thích hợp nên để vậy luôn.

Tô Diệu che mắt lại, cúi đầu vào bàn hít sâu.

Đây chính là một trong những lí do cô không muốn giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện

Tô Diệu muốn dời đi sự chú ý của mình, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Vậy trước tiên bắt đầu từ Hàn Đào chờ tôi hoàn thành xong tâm nguyện của Hàn Đào, đưa anh ta vài vòng luân hồi, chúng ta sẽ quyết định tiếp. Được không?”

Sáu con quỷ còn lại gật đầu.

Tô Diệu cũng không dám xem cái cục bánh kia, chỉ nói: “Hàn Đào, tâm nguyên là cái gì? Đừng nhớ lại bình chết như thế nào, mau đứng lên.”

Trong phòng vang lên âm thanh lộp cộp của xương cốt, âm thanh máu thịt và xương cốt kéo dài một lúc lâu, Hàn Đào khôi phục lại bình thường, nói: “Tôi có một đứa con gái, năm nay sáu tuổi...”

“Ừ.” Tô Diệu nói, “Có liên quan đến con gái?”

Một chút tình cảm hạnh phúc của cha dành cho con gái hiện lên trên mặt của Hàn Đào: “Con gái của tôi rất đáng yễu....ai gặp cũng khen. Tôi, tôi vô cùng cưng chiều nó, đồng nghiệp trong xưởng, rất nhiều người khuyên vợ tộ mang thai lần nữa, vạn nhất sinh con trai....Và vân vân, nhưng tôi không đồng ý. Tôi chỉ sợ có đứa con thứ hai, đối, nhà của tôi đối với Khiêu Khiêu không tốt. Tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm cha của con bé.”

Ở một số số khu vực ở Hải thị vẫn còn trọng nam khinh nữ, ở chỗ đó mà vẫn còn giữ được cái suy nghĩ đó thì quả là môt người cha không tệ.

Đám quỷ gật đầu, Tô Diệu cũng cười, nói: “Cho nên tâm nguyện của anh là?”

Hàn Đào lau nước mắt, tuy rằng nước mắt rơi ra liền hái thành máu loãng, biến mất ở không trung: “Sinh nhật của Khiêu Khiêu, ba lại không có...”

Anh ta khóc nói: “Cuối tháng kia chính là sinh nhật của con bé, tôi hỏi nó muốn cái gì, nó bảo là muốn búp bê, tôi biết nó muốn loại nào, bên trong cửa hàng rất đắt, trước kia nó đã từng muốn nhưng mà tôi và vợ không dám mua....Bây giờ, bây giờ cho dù con bé muốn vàng ròng, tôi cũng chấp nhận mua cho nó, chỉ cần tôi còn sống...Chỉ cần ba còn sống.”

Hàn Đài khóc lên, đám quỷ an ủi anh ta.

Tô Diệu thở dài, nhưng rồi đổi thành gương mặt tươi cười: “Tôi còn tưởng cái tâm nguyện gì, chỉ là muốn tặng búp bê cho con gái đúng không? Lễ vật của cùng của ba...tôi thay anh hoàn thành.”

Hàn Đào nghẹn ngào, ôm chân Tô Diệu khóc lớn.

“Khiêu Khiêu à...Ba xin lỗi con...Ba không thể cùng con trưởng thành...”

Đám quỷ cũng lộ vẻ xúc động.

Tô Diệu: “Con búp bê mà anh nói bán ở chỗ nào? Trông ra làm sao, ngày mai tôi đi cửa hàng mua cho anh. Anh muốn tặng cho cô bé như thế nào?”

Hàn Đào liềnn nói: “Chỉ cần nói, đây là ba tặng cho nó là được rồi...Cảm ơn cô Tô tiểu thư, chỉ cần ngài giúp ta hoàn thành tâm nguyện, kiếp sau làm trâu làm ngựa rôi cũng không quên ngài.”

Tô Diệu xấu hổ cười nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, anh không cần phải nói nghiêm trọng như vậy...Làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng các người có thể ở lại dương gian là vì tâm nguyện rất khó thực hiện...”

Anh trai mặc đồ línn đỏ nói: “Đối với quỷ mà nói, người đã chết, tâm nguyện nào cũng rất khó hoàn thành.”

Tô Diệu cảm thấy rất có lý: “Cũng đúng.”

Nếu không thì cô cũng không đánh bậy đánh bạ hoàn thành tâm nguyện của Tiếu Tiếu.

“Nếu mà sớm nói đơn giản như vậy, tôi đã sớm bắt đầu rồi.” Tô Diệu nói, “Hàn Đào, anh đứng lên đi, tâm nguyện này của anh, tôi thay anh thực hiện.”

Khế ước đạt được.

Cổ tay của Tô Diệu quấn quanh một sợi dây xanh vô hình, chỗ khác, hiện lên cổ chân của Hàn Đào.

Lục quang chợt lóe lên.

Đối diện, trang sách bay tán loạn trên không trung ngưng lại.

Kim quang được thu lại, tiểu Phượng Hoàng ngã xuống sau đó ngồi xổm, líu ríu bất mãn.

Quỷ Vương mở to mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa, hơi hơi nhíu mày.

———

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vương phi à, tâm nguyện đơn giản nhưng hoàn thành tâm nguyện rất khó, cô xem, chồng cô rất lo lắng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.