Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 13: Chương 13: Đấu khẩu kịch liệt




Đột nhiên một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp ngọn núi, bầy tẩu thi thoáng phân tâm hướng theo âm thanh.

“Cứu mạnggggg! Cứu mạng a! Cứu mạnggggg!”

Cả hai đều khẽ nhíu mày, thoáng liếc nhìn đối phương, cuối cùng đều gật đầu một cái. Mộ Hàn Thủy trong chớp mắt phóng đến một thân cây lấy đà lao về phía xa, vừa giương cung vừa nói: “Ta còn linh lực, sẽ dẫn dụ bọn chúng đi. Ngươi mau đi cứu người.”

Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một cơn xoáy nước lao đi, trăm con tẩu thi cũng chuyển hướng đi theo, chìm vào màn sương tối. Hắn chỉ còn biết thở dài: “Tiểu tử này... thật là...”

Hắn siết chặt chuôi kiếm, một mạch lao vào khoảng không u tịch.

“Cứu mạng! Cứu mạng a! Cơ công tử, ngươi muốn làm gì ta?”

“Tên tiểu vô dụng này, ngươi la cái gì chứ? Điếc tai ta được! Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ngươi hả?”

Mặc Hiểu Lam dừng lại, liền thấy hai thiếu niên một hắc một bạch đang bị giam trong vòng vây tẩu thi trước mắt. Thiếu niên hắc y cổ tay bó một vòng bạc sáng loáng, tà áo phấp phới trong đêm. Thiếu niên ấy dung mạo tuấn mỹ sắc sảo, ba phần khí khái bảy phần ngạo mạn. Tay cầm trường tiên bạc, liên tiếp quất vào đám tẩu thi xung quanh, dáng vẻ tiêu sái lại phảng phất chút âm trầm khó tả.

Thiếu niên bạch y vóc người nhỏ nhắn mảnh khảnh, gương mặt trắng nõn như thoa phấn, vô cùng khôi ngô tuấn tú. Cậu ta lúc này đang bị trói chặt vào một gốc cổ thụ, vừa không ngừng vẫy vùng vừa kêu cứu, dáng vẻ thật rất đáng thương.

Mặc Hiểu Lam thấy vậy, liền một kiếm lao tới chém tên tẩu thi làm đôi. Liền khẽ thở dài, thật đến nước này cũng chỉ còn cách dựa vào thân thủ vậy thôi a! Tiếp vài đạo kiếm như vậy, hắn đã đến cạnh chém đứt dây trói, bạch y thiếu niên lập tức như cơn gió mà chạy đến nấp sau lưng Mặc Hiểu Lam, lắp bắp nói: “Vị ca ca này.... huynh..... huynh nhất định phải.... phải cứu ta a... Xin huynh... xin huynh đó!”

Nhìn thấy thiếu niên nọ dáng vẻ đáng thương vậy, Mặc Hiểu Lam không tự chủ xoa đầu cậu ta mà nói: “Đừng sợ, cứ đứng phía sau ta.”

Nghe được câu đó, dường như an tâm đôi chút, thiếu niên ấy đưa tay chỉnh lại mũ đen mềm trên đầu. Mặc Hiểu Lam tiện tay chỉnh lại cổ áo tiễn tụ cho cậu ta, ý cười liền thoáng ngưng lại, bất quá cũng chỉ một thoáng thôi....

Thiếu niên hắc y lao tới quất roi vào một tên tẩu thi bên cạnh Mặc Hiểu Lam, bực dọc nói: “Muốn chết thì cút xa đi! Đừng ở đây làm vướng chân ta!”

Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày. Linh lực của thiếu niên này vậy mà còn vô cùng dồi dào. Lẽ nào không phải tất cả người bị vây trong Huyền Minh Sơn đều sẽ mất pháp lực? Sao lại vậy chứ? Thật là khó hiểu a.

Tẩu thi kéo đến càng lúc càng đông, Mặc Hiểu Lam không còn tâm trí nghĩ ngợi, liền cầm Vong Tình thẳng tiến lao lên. Thiếu niên hắc y cùng hắn xoay sở đến chật vật, thiếu niên bạch y đột nhiên hét lên: “Không xong rồi! Không xong rồi! Cơ công tử, linh lực huynh cướp của ta sắp hết rồi! Phải làm sao a?”

Khẽ liếc nhìn linh quang trường tiên mờ ảo trong tay mình, thiếu niên hắc y quát: “Lam Hy Chân tiểu tử thối nhà ngươi! Cẩn thận miệng thối ngươi đó! Ai cướp linh lực của ngươi hả? Coi chừng ta quất chết ngươi!”

“Ngươi muốn quất chết nó? Cơ Thiên Dao, bản lĩnh không có thì đừng nên nói bừa. Thiên Tri chắc không muốn đến nhặt xác ngươi đâu nhỉ?”

Lam quang lạnh lẽo lướt qua, đám tẩu thi ngã xuống như rạ, mở đường cho một thiếu niên lững thững bước tới. Thiếu niên này một thân hàn khí bao phủ, dung mạo tuấn mỹ âm trầm, ánh mắt băng lãnh lại mang ngạo thế tựa như đều không đặt vạn vật xung quanh vào tầm mắt. Y bước đến cách Mặc Hiểu Lam một khoảng, sắc mặt như tên lắp vào cung, cứ như thể sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.

Lam Hy Chân nhìn thấy thiếu niên ấy, tựa như nhìn thấy sinh mạng của mình, kích động nói: “Ca ca! Ca ca a! Huynh tới rồi!”

“Câm miệng!”

Thiếu niên ấy một tay tung xấp bùa rực lửa lên không trung, một tay vung kiếm vẽ vài đường, thoáng chốc dưới nền đất đã hiện lên một chú trận. Bọn tẩu thi dường như rất kiêng dè, không dám tiến tới, cuối cùng đều quay qua Cơ Thiên Dao. Phải, pháp trận vây quanh bọn Mặc Hiểu Lam, chỉ có Cơ Thiên Dao bị bỏ lại bên ngoài, hắn tức muốn phun máu lăng tiêu, nghiến răng nói: “Lam Nguyệt Văn! Ngươi!”

Lam Nguyệt Văn: “Ta thế nào? Không phải ngươi thích dùng cây roi mẻ đó đánh người lắm à? Ta tạo cơ hội cho ngươi thôi. Xung quanh ngươi có rất nhiều người lắm, từ từ mà đánh.”

Cơ Thiên Dao: “Ngươi muốn gì? Muốn tuyên chiến với Thiên Tri sao? Không lượng sức mình thì đừng đi gây chuyện với người khác!”

Lam Nguyệt Văn: “Cho ngươi nói lại đó, là ai gây chuyện trước? Nhưng mà Thiên Tri có muốn đánh với Anh Quân Tông cũng không lại đâu nhỉ?”

Cơ Thiên Dao quất một roi vào tẩu thi trước mặt, tựa như đang quất vào Lam Nguyệt Văn, nói: “Ngươi được lắm, khẩu khí lớn! Nhưng ngươi cũng nên nhớ, Thiên Tri chưa đánh Anh Quân Tông thì Cung Đan Tông đã tới đập nát nhà ngươi trước rồi!”

Lam Nguyệt Văn cười lạnh: “Đừng quên tông chủ Cung Đan Tông vẫn phải cúi đầu xin xỏ Anh Quân Tông ta.”

“Ngươi muốn chết!”

Thấy hai thiếu niên này cứ đấu võ mồm mãi, lôi cả dòng họ tông môn lên luôn rồi, Mặc Hiểu Lam thở dài xoa trán, liền ngăn lại: “Được rồi, nhị vị công tử dừng lại được rồi. Chuyện quan trọng lúc này là phải hợp lực cầm cự, đợi cứu viện tới. Hai người cứ xích mích như vậy, phân tán lực lượng sẽ có người mất mạng đó. Tam Đại Môn Phái chắc không muốn thấy điều này đâu a.”

Lam Hy Chân liền phụ họa: “Phải đó, phải đó. Hai người đừng cãi nhau nữa mà.”

Hai thiếu niên lại cùng nói một lúc: “Tiểu tử câm miệng!”

Cả hai mắt phát ra tia sắc lạnh, cùng quay mặt đi. Lam Nguyệt Văn nói: “Tiểu Chân, mau qua đây!”

Lam Hy Chân cúi đầu bước qua, đứng sau lưng hắn, vẻ mặt đáng thương nói: “Ca ca, Tiểu Chân biết sai rồi, huynh đừng phạt đệ a.”

Lam Nguyệt Văn liền mắng: “Biết sai? Đệ biết sai bao nhiêu lần rồi hả? Sau này còn dám chạy lung tung ta liền đánh gãy chân đệ!”

Liền quay sang Mặc Hiểu Lam chắp tay thi lễ: “Đa tạ đã giúp đỡ đệ đệ ta. Không biết công tử đến từ môn phái nào?”

Hắn hiện tại nào có môn phái nào, chẳng lẽ nói thật là lạc bị Hắc Phong Vô Tướng bắt vào đây a. Ầy, chẳng ai tin nổi đâu nhỉ? Chợt nghĩ đến Sở Nhạc Hiên, Mặc Hiểu Lam liền chắp tay nói: “Tại hạ Sở Thiên Mệnh, Cung Đan Tông.”

Cơ Thiên Dao bên ngoài đang chật vật vẫn cố nói: “Ngươi nói dối! Ta thường đến Cung Đan Tông, chưa bao giờ thấy ngươi!”

Lam Hy Chân núp sau lưng ca ca hắn, nói: “Cơ công tử, huynh cũng đâu thể nhớ mặt hết mấy ngàn đệ tử của Cung Đan Tông đâu a.”

Mặc Hiểu Lam: “Thật ra ta là đệ tử mới nhập môn.”

Lam Hy Chân: “Đều là người một phe cả mà, mọi người hòa thuận chút đi nha.”

“Ngươi câm miệng!”

“Nó tới lượt ngươi mắng sao? Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”

“Ngươi có giỏi thì nói lại xem!”

“Ta sợ ngươi sao chứ? Tưởng mình thân thế lớn lắm à?”

Mặc Hiểu Lam xoa trán: “Lại nữa rồi...”

Thật chẳng biết hai tiểu tử này có thù gì lớn lắm sao? Khắc khẩu thế này, gặp nhau là lại đấu võ mồm kịch liệt như vậy. Mặc Hiểu Lam còn vốn định hợp lực mấy thiếu niên này tìm cách thoát khỏi đây, nhưng mà cứ như vậy thì phải làm sao a?

Suy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.