Càng tiến gần đỉnh núi, nhiệt độ càng hạ thấp, từng cơn gió âm trầm quỷ dị thoảng qua, tiếng gầm gừ trầm thấp của tẩu thi vẳng bên tai, khiến người đều phải sởn một tầng gai óc.
Đêm mịt mù ẩn trong màn sương đen, Lam Hy Chân giật giật vạt áo của Mặc Hiểu Lam, nói nhỏ: “Sở ca ca...”
Mặc Hiểu Lam ngước nhìn tên tẩu thi phía trước Lam Nguyệt Văn cách đó không xa, đưa tay ra dấu yên lặng, ghé vào tai cậu ta: “Có chuyện gì?”
“Huynh có còn nghe tiếng đàn không vậy?”
Lắng tai nghe khúc nhạc quỷ dị lúc chìm lúc nổi trong màn đêm, Mặc Hiểu Lam khẽ gật đầu nói: “Ta còn nghe. Ngươi không nghe thấy sao?”
Lam Hy Chân sắc mặt vốn đã trắng lúc này lại càng trắng hơn: “Ta không nghe thấy một lúc rồi. Sao huynh lại nghe được chứ...? Lẽ nào gặp... gặp quỷ rồi?”
Từ nãy đến giờ, hai người nói chuyện tuy không lớn lắm, hai người phía trước và phía sau chắc chắn đều cũng sẽ nghe thấy. Chỉ là, với tính cách của bọn họ, đáng lẽ lúc này sẽ mắng Lam Hy Chân một trận ra trò, nhưng đổi lại là một khoảng yên lặng đến đáng sợ. Mặc Hiểu Lam chợt ngưng trọng, nhìn thân ảnh thấp thoáng phía trước, khoảnh khắc này lại trở nên vô cùng mơ hồ quỷ dị giữa màn sương đen.
Ban đầu bọn họ sắp xếp một đội hình khá ổn. Lam Nguyệt Văn dẫn đầu, Mặc Hiểu Lam thần trí không ổn lắm cùng Lam Hy Chân không làm nên trò trống ở giữa, cuối cùng là Cơ Thiên Dao. Hai người khắc khẩu như thế tốt nhất là phải cách xa nhau, nếu không đội hình đều sẽ hỏng bét a.
Nhưng mà như thế cũng sẽ có một bất lợi đáng sợ, trong không gian hư ảo, cách xa vài bước đã có thể không còn thấy nhau. Vậy thì người dẫn đầu và sau cùng sẽ có cơ hội rất lớn bị thứ gì đó trong bóng tối tách ra khỏi nhóm mà không ai hay biết, nên cũng có thể dễ dàng hoán đổi hai người với nhau.
Thân ảnh phía trước vẫn bước chân không nặng không nhẹ, cơ hồ như lướt đi phiêu dật. Mặc Hiểu Lam nói: “Nguyệt Văn, Thiên Dao, hai người còn nghe tiếng đàn không?”
“Nghe.”
“Vậy sao?”
Hai thiếu niên ấy chưa bao giờ nói chuyện với ngữ khí như vậy, lại còn không phải hòa thuận quá mức hay sao? Hơn nữa, kẻ tấu cầm đó liên hệ mật thiết với Mặc Hiểu Lam, nếu muốn nghe hay không nghe, đáng lẽ phải chính một mình hắn mới phải chứ. Đằng này, theo cách nói của hai người đó, không phải chỉ Lam Hy Chân khác biệt nhất sao? Thật đúng là lời nói có mâu thuẫn.
Lam Hy Chân: “À, sao ta cứ cảm thấy Cơ công tử đi chậm quá vậy?”
Nắm chặt vai y, Mặc Hiểu Lam trầm giọng: “Đừng quay lại. Mau nhắm mắt.”
“Sở ca ca, có chuyện gì vậy?”
Hắn dù khó hiểu cũng nghe theo lời Mặc Hiểu Lam nhắm chặt mắt lại. Đặt tay lên Vong Tình, vuốt nhẹ một đường, máu ấm chảy dọc thân kiếm phát sáng trong màn đêm. Hàn quang lướt qua, Vong Tình thẳng một đường đâm vào Lam Nguyệt Văn, lại như gió lốc xoay hướng đến Cơ Thiên Dao.
Nhưng tuyệt nhiên không có máu tươi đáng lẽ nên tuôn như suối, chỉ có nơi miệng vết thương thoát ra luồn hắc khí tà mị. Hai tiếng cười lạnh lẽo quỷ dị vang lên, đây chắc chắn không thể nào là của hai thiếu niên kia.
Mặc Hiểu Lam nhíu mày, nhìn lại xung quanh, đều không có ai. Dường như đã lẩn vào màn trong màn sương đen cả rồi.
“Sở ca ca, có chuyện gì vậy? Ca ca của ta đâu rồi a? Ta mở mắt được chưa?”
Mặc Hiểu Lam cẩn trọng quan sát xung quanh không chút lơ đễnh, nói: “Mở mắt đi, cẩn thận một chút, nhớ phải theo sát ta.”
Lam Hy Chân nhìn khoảng yên lặng chết chóc xung quanh, hoảng sợ nói: “Ca ca ta đâu rồi a? Cả Cơ công tử nữa? Sao chỉ còn hai chúng ta vậy chứ?”
Mặc Hiểu Lam: “Hai người lúc nãy không phải họ. Người thật có lẽ bị bắt đi rồi.”
Lam Hy Chân sắc mặt đã trắng đến mức không còn trắng được nữa, nói không ra lời: “Ca ca ta... huynh ấy không còn linh lực.... Làm sao mà đối phó được a? Huynh ấy có chuyện gì thì phải làm sao?”
Mặc Hiểu Lam nâng kiếm lên phía trước, linh quang từ từ soi rõ bóng đêm, tựa như ngọn đèn không bao giờ tắt. Hắn nắm lấy cổ tay Lam Hy Chân, đề phòng cậu ta sẽ bị bắt đi, nói: “Không sao, cứ đi tiếp. Phải tìm cách phá trận càng nhanh càng tốt, tới lúc đó sẽ có cách cứu được họ.”
Hắn có linh cảm, đỉnh núi ấy chính là trung tâm trận pháp, cũng chính là chân tướng mọi việc. Chỉ là, kẻ tấu cầm cũng đang muốn dẫn dụ Mặc Hiểu Lam đến đó, nhưng hiện giờ hắn cũng chẳng thể lui được nữa, tính mạng của hai thiếu niên kia đều đang rất cấp bách.
Lam Hy Chân chợt nói: “Huynh phục hồi linh lực rồi sao?”
Mặc Hiểu Lam khẽ cười nói: “Không phải ta phục hồi, mà là Kiếm linh hộ thể.”
Thời gian trước, Mặc Hiểu Lam khi nhìn thấy Vong Tình có biến động khi hắn bị thương, liền chợt nghĩ đến một loại kỳ thuật thượng cổ, Kiếm linh hộ thể. Bảo kiếm dùng chấp niệm sâu nặng cùng pháp lực cường đại luyện ra, sẽ mang linh hồn riêng của nó. Một khi linh kiếm đã nhận người nào làm chủ, chỉ cần cảm nhận được người đó có thương tổn, sẽ tự xuất ra pháp lực đã ẩn chứa để bảo vệ chủ nhân. Cũng tựa như Mặc Hiểu Lam đã mượn tạm linh lực đó dùng trong khoảng thời gian ngắn. Lúc nãy hắn mới có thể dễ dàng tấn công hai kẻ giả mạo kia.
Lam Hy Chân gãi đầu nói: “Hình như ta có nghe ca ca nói đến, huynh đúng là lợi hại thật a.”
Nghe tiểu tử đó tán dương mình như vậy, Mặc Hiểu Lam liền có chút chột dạ. Bản thân đường đường là Yêu Cầm Sư vạn người kính sợ, một thuở pháp lực cường đại, lúc này lại mặt dày tùy tiện sử dụng kiếm linh của tiểu tử này, còn có thể nói được đến vậy chứ.
Vô