Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 11: Chương 11: Pháo tín hiệu




Hôm sau, Mặc Hiểu Lam cùng Sở Nhạc Hiên xuống chân núi. Sở Tình khẽ phất tay mở kết giới, nói: “Thiên Mệnh, theo sư thúc ngươi đến Cung Đan Tông học tập một thời gian, phải nghe lời hắn.”

Mặc Hiểu Lam đã sớm đoán được lý do Sở Nhạc Hiên đến đây, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Sư tôn, người phải bảo trọng. Nghe lời ta, chuyện gì cũng đừng cố gắng quá. Không có ta ở đây, nhất định người không được để bản thân bị thương. Sư tôn, xin người nghe lời ta được không?”

Sở Nhạc Hiên cười nói: “Được rồi, tiểu bất điểm này, ngươi chỉ đi học tập vài tháng, có cần phải chia ly đến vậy không?”

“Ây, tỷ tỷ à. Chi bằng tỷ cứ đến Cung Đan Tông cùng ta luôn a, miễn cho tiểu bất điểm này khỏi phải tương tư người ha.”

Mặc Hiểu Lam xoa trán nói thầm: “Tiểu Hiên này, ta cứ tưởng đệ trưởng thành rồi chứ, thật là bao năm cũng không đổi mà.”

Hắn liền ho một tiếng, nói: “Sư thúc, vậy chúng ta đi thôi.”

Sở Nhạc Hiên: “Tỷ, bế quan tốt a. Có chuyện gì cứ đến tìm đệ.”

Nói đoạn, y khẽ phất tay, một chiếc quạt trắng liền hiện trong tay, trên đề hai chữ Trúc Phong. Một cơn gió bất chợt nổi đến, cuốn cả hai lên trời.

Cả hai cùng ngự trên một ngọn gió mà bay lên, nhìn xuống chỉ thấy một mảng mờ tịt. Sở Nhạc Hiên cầm quạt Trúc Phong lay động nhẹ, nói: “Tiểu bất điểm, mấy năm không gặp ngươi, cũng thật lớn rồi a. Nhớ lần trước, ngươi chỉ là hài tử 4 tuổi chạy theo đòi ta bế. Lúc đó ngươi phiền chết đi được, hiện tại ngoan hơn nhiều rồi...”

Mặc Hiểu Lam nghĩ thầm: “Hơ hơ hơ, ngươi cũng từng phiền như vậy đó.”

Sở Nhạc Hiên lúc nhỏ phải nói vừa thích quậy phá lại không ai quản nổi. Lần nào đi gây chuyện cũng đều là Mặc Hiểu Lam đi dọn tàn cuộc. Lớn hơn rồi, Sở Nhạc Hiên lại thích đi đánh nhau, hắn đi nhặt xác y càng mệt hơn. Đấy mới thật là phiền a!

Hắn nói: “Sư thúc đi lâu như vậy, người có lẽ rất bận a?”

Sở Nhạc Hiên: “Ầy, bận, tất nhiên rất bận, nhưng ai cũng muốn bận như ta đó. Ừm, đến Cung Đan Tông, ngươi sẽ biết sư thúc bận cỡ nào.”

“Tiểu tử nhà ngươi ngoài đi khắp nơi gây họa thì có gì bận chứ?”

Chợt yên lặng một lúc, Sở Nhạc Hiên khẽ nhướng mày nói: “Phải rồi, nói thử xem, kẻ ám hại ngươi trông thế nào? Pháp lực ra sao?”

Mặc Hiểu Lam: “Hắn a? Vận hắc y, còn đeo một chiếc mặt nạ rất quái dị. Hắn dùng trường đao, lại biết sử dụng phong thuật. Ừm, pháp lực rất cao cường a!”

Sở Nhạc Hiên nhếch miệng cười: “Chắc cũng không mạnh hơn ta đâu a.... Hả? Ngươi nói gì? Hắn vận hắc y? Dùng trường đao?Biết sử dụng phong thuật? Lại còn.... đeo mặt nạ...?”

Mặt hắn thoáng tối sầm, nói: “Tiểu bất điểm, mặt nạ của tên đó ra sao?”

Mặc Hiểu Lam thấy Sở Nhạc Hiên đột nhiên kỳ lạ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Lẽ nào hắn đã gặp phải một nhân vật lớn nào sao?

“Chiếc mặt nạ ấy bi hỷ bất phân, miệng cười, mắt khóc, thật sự vô cùng quái gở. Sư thúc, người biết hắn sao? Chẳng lẽ có chuyện a?”

Sở Nhạc Hiên gõ quạt Trúc Phong vào tay không ngừng, nhíu mày nói: “Đâu chỉ là có chuyện, ngươi biết hắn là ai không?”

Mặc Hiểu Lam nghĩ thầm: “Biết hắn là ai thì ta hỏi ngươi làm gì chứ?”

Sở Nhạc Hiên: “Ầy, ngươi không biết hắn là ai cũng phải, tên đó là một trong Ngũ Tà Họa Thế - Hắc Phong Vô Tướng. Tên đó tàn sát rất bừa bãi, nhưng hắn nhắm tới ai rồi thì không bao giờ thoát được, trước giờ đều không có tiền lệ.”

Mặc Hiểu Lam nghĩ: “Trước khi ta chết, cũng chỉ có Tứ Tà Họa Thế a.”

Chuyện ở tiền kiếp, Mặc Hiểu Lam cái gì có thể không nhớ, cũng không quên nổi Tứ Tà Họa Thế. Nói thật thì cũng hơi khó chấp nhận, nhưng hắn cũng được xếp trong đó a, không nhớ cũng không được.

Hắn liền nói: “Thiên Mệnh nghe sư tôn nói hình như cũng chỉ có Tứ Tà Họa Thế?”

Sở Nhạc Hiên gõ quạt lên đầu hắn mà nói: “Hắc Phong Vô Tướng là tên yêu tà mới xuất hiện mấy năm trước. Sư tôn ngươi ẩn tu 12 năm rồi, làm sao biết được chứ?”

Mặc Hiểu Lam xoa đầu uất ức, không phải hắn hiện tại chỉ là một tiểu tử bối phận nhỏ hơn Sở Nhạc Hiên, làm sao tới lượt y đánh hắn chứ?

Chợt “Ầm” một tiếng, một đạo lục quang hiện trên nền trời xanh biếc. Sở Nhạc Hiên liền nói: “Chẳng phải là pháo tín hiệu của Cung Đan Tông sao?”

Chưa dứt lời, hàng loạt tiếng “Ầm... Ầm...” lại vang lên, trên trời liền hiện vô số pháo tín hiệu của nhiều tông môn khác, chói lóa cơ hồ không mở mắt nổi. Cả hai cùng bất giác nhíu mày nói: “Có chuyện rồi!”

Bao nhiêu người cùng cầu cứu một lúc, lại còn có người của Tam đại môn phái, e là thật gặp phải chuyện rất lớn. Nếu không tới kịp không chừng thật sẽ có người vong mạng a.

Sở Nhạc Hiên phất quạt Trúc Phong, ngọn gió liền đổi hướng lao đến nơi phát tín hiệu. Chợt phía trước nổi một cơn cuồng phong lớn, xung quanh mây đen tụ lại u ám đến rợn người, tựa như hàng vạn oán linh đang gào thét vẫy vùng. Cả một vùng trời mang sát khí nồng đậm, khiến người hít thở không thông.

Sở Nhạc Hiên đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, tư thế sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào, nói: “Cẩn thận, là Hắc Phong Vô Tướng.”

Mặc Hiểu Lam không cần đợi hắn nói cũng đã thừa biết là ai, sớm đã dâng lòng cảnh giác, nắm chặt Vong Tình trong tay, ánh mắt trầm tĩnh về phía cuồng phong kia. Chỉ là cả hai đều không ngờ, Hắc Phong Vô Tướng lại tấn công từ bên dưới. Một đạo sát khí từ dưới mặt đất lao lên, đánh thẳng vào ngọn gió hai người đang đứng.

“Keng.”

Sở Nhạc Hiên rút Thiên Quang kiếm ra, chém vào một thanh trường đao giữa không trung. Mặc Hiểu Lam vừa rút Vong Tình, còn chưa kịp đánh tới, một thân ảnh hắc y đã hiện trước mắt, hắn liền bị hắc phong chém văng ra, được Sở Nhạc Hiên triệu một cơn gió đỡ lấy.

Là Hắc Phong Vô Tướng! Y tung một chưởng về phía trước, Sở Nhạc Hiên liền phun máu, văng ra một khoảng xa. Lại tiếp vài đòn chớp nhoáng như vậy, Hắc Phong Vô Tướng cả đao cũng không động tới, còn Sở Nhạc Hiên một cơ hội phản công cũng không có, chỉ liên tiếp lãnh đủ. Hàn quang chợt lóe, Mặc Hiểu Lam đâm tới một nhát, liền bị hắc phong đánh văng ra. Sở Nhạc Hiên thấy vậy liền quát: “Tiểu bất điểm nhà ngươi, đánh cũng không lại đâu! Còn không mau chạy trước đi!”

Vừa dứt lời, Sở Nhạc Hiên liền phất mạnh quạt Trúc Phong, định đẩy Mặc Hiểu Lam ra xa. Hắc Phong Vô Tướng liền vung tay, một cơn hắc phong đã chặn gió của hắn lại, còn không dừng mà lao thẳng vào người hắn. Sở Nhạc Hiên không chút lúng túng, liền đổi hướng gió, cùng cuốn hắn và Hắc Phong Vô Tướng đi, dời trận chiến ra xa.

Mặc Hiểu Lam nhìn theo hai thân ảnh dần khuất xa, còn chưa kịp lo lắng cho Sở Nhạc Hiên, liền bị phải lo lắng cho bản thân mình. Trong phút chốc, hắn liền bị cuồng phong kia cuốn vào. Chìm trong một khoảng u tối, thứ gì cũng không thấy, Mặc Hiểu Lam lại không biết dùng phong thuật như Sở Nhạc Hiên. Đây còn chẳng phải là đang chờ chết sao? Chợt cơn cuồng phong dường như dừng lại, Mặc Hiểu Lam thở phào, vừa định ngự kiếm, liền cảm thấy linh lực trong cơ thể một chút cũng không còn, hắn cứ vậy mà rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.