Đào Hoa Trầm Vương

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Nhân sinh trên đời, có hai sự kiện không thể tránh được: Nhất là” Bệnh”, nhị là” Tử”.

Vô luận là như thế nào dù là anh hùng cái thế, đều bị hai điều này khống chế. Dù thân có xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đối mặt với thương bệnh tử vong, vẫn là phải sợ hãi bất lực.

Chính cái gọi là người tốt thì có tấm lòng mềm yếu

Trầm Lãng cũng không ngoại lệ.

” Trầm tiểu công tử vốn sinh ra đã kém cỏi, năm đó lão phu liền nói tiểu công tử đó là sinh ra cũng sống không quá năm tuổi, bất đắc dĩ Trầm phu nhân yêu con mà sốt ruột, nên đành dùng phương pháp đốt ngải giữ thai trợ sản, hiện giờ thân bệnh thương hàn cùng bệnh bẩm sinh đồng phát, cho dù là có thể bình an vượt qua, chỉ sợ thần trí cũng bị tổn hao nhiều.”

Đối với bệnh tình của Trầm Tinh ( con trai Trầm Lãng, trong video gọi bằng Tinh nhi ), ngay cả” Thần tẩu” Lí Phương Duyên cũng hiểu được mà tỏ vẻ vô phương cứu chữa – bó tay không biện pháp, trước mắt có thể sử dụng một ít vật điều trị, giảm bớt mà thôi. Chu Thất Thất đã muốn khóc đến hôn mê hai lần, vốn là một nữ tử quật cường như vậy, lúc này cũng yếu ớt giống như tất cả mẫu thân bình thường trong thiên hạ.

Trầm Lãng trong lòng chua xót, nhìn thấy ái nhân dù hôn mê, sắc mặt lại ửng hồng nhưng hô hấp không bình thường, hiển nhiên là đầy thống khổ, y hận không thể đem thống khổ kia, chịu đựng thay người thân gấp trăm lần..

Chỉ có thể cố nén bi thương nói:” Lí Thần tẩu y thuật cao minh, thiên hạ nổi tiếng, chẳng lẽ liền không có kì dược gì hoặc là phương pháp điều trị hữu hiệu để cứu con trai ta. Nếu là có, Trầm Lãng liều mạng này, mệnh cũng không cần, nhất định phải thực hiện.”

Lí Phương Duyên thở dài:” Nếu là có, lão phu đã sớm báo cho Trầm tướng công biết, đâu phải chờ đến Trầm tướng công hỏi! Chính là lão phu học thức có hạn, Trầm tướng công không bằng tìm người khác, để bệnh của Trầm tiểu công tử sớm được chữa trị.”

Trầm Lãng cười khổ nói:” Trên đời này còn người nào có thể cứu bệnh nhân mà ngay cả Lí thần tẩu cũng không thể cứu?”

” Có lẽ có một.”

Chu Thất Thất ngồi ở một bên cất tiếng, sắc mặt tái nhợt như sắp chết, vẻ mặt xám lại:

” Nếu trên đời này còn có một người có thể cứu Tinh nhi, người kia nhất định chính là Vương Liên Hoa.”

Y thuật của Vương Liên Hoa, tuy không thể so với thuật chiêm tinh, trình độ về cầm kỳ của hắn. Chính là người trong giang hồ đều biết, nếu có người có thể”Cải tử hoàn sinh, Cứu người chết sống lại”, nhất định chỉ có thể là Vương Liên Hoa.

Nhưng thật sự người đi tìm Vương Liên Hoa chữa bệnh cũng rất ít.

Bởi vì hắn luôn đòi thù lao thật sự rất cao.

Hắn phải lấy thù lao của những người khác, có lẽ không phải bình thường không chữa bệnh, mà là vì mọi người đến cầu hắn giúp đỡ chỉ khi không có cách nào khác.

Hắn lấy tiền tích góp suốt đời của bọn keo kiệt bủn xỉn..

Nếu không có tiền trả, khách sẽ phải tự mình cầm đao chém xuống cánh tay phải.

Thậm chí ngay cả thê tử kiều mỹ sắp cưới của hắn cũng không ngoại lệ.

Người đi tìm hắn, không phải là đã tới bước đường cùng, thì cũng là nghĩ đến chính mình không còn có cái gì có thể mất đi. Chính là Vương Liên Hoa cuối cùng luôn có thể tìm ra nhược điểm của bọn họ, làm cho bọn họ hiểu được: cuộc sống ngoài trừ sinh mệnh ra, cái gì cũng không có, kì thực chết, mới là chuyện khoái hoạt nhất.

Vương Liên Hoa thích xem người khác thống khổ.

Chính hắn cũng thừa nhận chính mình là một ác ma.

Trầm Lãng bước vào Vân Mộng Các đình viện tìm được Vương Liên Hoa.

Nam nhân thích hợp mặc phấn sắc y rất ít, màu sắc này vốn là sở thích của các thiếu nữ. Nhìn xiêm y mặc ở trên người Vương Liên Hoa, khiến cho hắn thoạt nhìn quả thực giống Đào hoa tiên nữ giáng trần.

Ác ma nếu không đủ kiều mị, như thế nào mê hoặc thế nhân.

” Ta nghĩ ngươi cũng đã biết mục đích ta đến đây.” Trầm Lãng nói,” Nếu ngươi có thể cứu Tinh nhi, mạng của ta đều có thể cho ngươi.”

Vương Liên Hoa mỉm cười:” Ngươi cũng biết, Vương Liên Hoa ta chẳng cần gia nô để làm gì.”

Trầm Lãng không nói gì nhìn hắn:” Ta vẫn nghĩ đến, ngươi rất muốn ta chết ở trong tay ngươi.”

” Nếu như vậy, sinh mệnh của ngươi còn gì là lạc thú đáng nói?” Vương Liên Hoa đột nhiên cười ha hả, cười đến nghiêng trời lệch đất,” Nếu ta nói muốn chính là cùng Trầm phu nhân một đêm xuân phong, ngươi có thể đáp ứng?”

Trầm Lãng mắt lạnh nhìn hắn phóng túng cười to, nói:” Ngươi nhất định sẽ không làm như thế.”

Vương Liên Hoa vẻ mặt giảo hoạt:” Ngươi sao biết ta sẽ không?”

” Nếu ngươi chính là loại người này thì lúc trước liền sẽ không tự nguyện cùng Thất Thất từ chối hôn ước.”

Vương Liên Hoa vỗ tay hoan nghênh cười nói:” Không hổ là Trầm Lãng, có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, thực đáng làm tri kỷ của Vương mỗ. Để tại hạ xem qua bệnh tình tiểu công tử, nếu tại hạ có khả năng, nhắc lại yêu cầu không muộn.”

Chu Thất Thất chờ ở chính sảnh, thời điểm đầu tiên mắt nhìn đến Vương Liên Hoa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Nàng biết Vương Liên Hoa chữa bệnh phải có điều kiện, cũng so với bất luận kẻ nào rõ ràng hơn thủ đoạn của Vương Liên Hoa. Rơi vào tay Vương Liên Hoa, là thật chân chính muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Nhưng trong tình cảnh này, trừ ác ma trước mắt ra, không ai có thể cứu hài tử của nàng..

Vương Liên Hoa cười nói:” Nhiều năm không thấy Trầm phu nhân, vẫn như cũ hết sức hào hoa phong nhã, đẹp đến chói ngời.”

Chu Thất Thất mặt lạnh nói:” Hài nhi của ta nguy hiểm cấp bách, bực này vô nghĩa, chờ ngươi chữa trị xong cho con của ta rồi nói sau không muộn.” Mặc dù là người cầu giúp, vẫn là không bỏ xuống được dáng vẻ Đại tiểu thư.

Vương Liên Hoa cũng là lơ đểnh, lập tức tiến lên xem xét mạch tượng của Trầm Tinh, lại tinh tế quan sát miệng mũi mắt nhĩ của Tinh nhi, nói:” Lệnh công tử là vốn sinh ra đã kém cỏi, từ nhỏ uống thuốc dưỡng bệnh, dược vật trầm tích tụ trong cơ thể, làm cho thể chất càng tổn hại ba phần. Lần này tuy chỉ mắc chứng phong hàn, nếu không thông kinh lạc, sẽ rất nguy kịch, nhưng do không chữa trị ngay từ đầu, thân thể, thần trí đều tổn hao quá nhiều, sẽ không sống quá năm tuổi.”

Nghe lời hắn gần giống như lời cùng Lí Phương Duyên, Trầm Lãng cùng Chu Thất Thất đối với lời nói của hắn mà tin tưởng tám phần. Thấy vẻ mặt hắn đăm chiêu suy tính, cảm thấy nhịn không được vừa vui mừng vừa lo sầu: Mừng là Tinh nhi tám phần có thể cứu chữa, ưu chính là không biết sau này Vương Liên Hoa, có thể đưa ra điều kiện kì quặc đến mức nào..

“Chỉ cần bảy ngày, mỗi ngày châm cứu đả thông kinh mạch, ngâm mình trong dược thang, loại bỏ độc tích tụ trong cơ thể, dùng thêm phương thuốc của tại hạ, sau đó có thể hồi phục.”

Chỉ mấy câu khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) , vợ chồng Trầm Lãng trong lòng như một khối tảng đá lớn nhất thời rơi xuống đất. Chu Thất Thất nhịn không được bế Tinh Nhi đang gào khóc, đâu thèm để ý đến phong cách quý phái, khuê tú chi đức, cũng khóc lớn lên.

Vương Liên Hoa cũng không nói gì, chỉ mỉm cười khẽ liếc mắt nhìn Chu Thất Thất khóc đến kinh thiên động địa, lại nhìn liếc mắt một cái nhịn không được vui mừng lộ rõ trên nét mặt Trầm Lãng. Thẳng đến khi Chu Thất Thất rốt cục khóc đủ, đột nhiên cả kinh dường như phản ứng lại, hỏi hắn:” Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng cứu Tinh Nhi?”

Trầm Lãng phía trước, đã đặt ra ở trong lòng vô số giả thiết có thể xảy ra, nhưng đến khi nghe Vương Liên Hoa nói điều kiện, vẫn không khỏi sửng sốt.

Vương Liên Hoa nói rằng: “Tại hạ muốn mượn Trầm huynh một chút.”

Vương Liên Hoa phấn sắc y sam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.