CHƯƠNG 59
Một thời hào kiệt, sao lại rơi vào kết cục như thế?
May là hai người một đường sa mạc, cùng nhau tính kế đủ loại, thấy tình cảnh này, Trầm Lãng cũng không khỏi thổn thức.
” Thủ đoạn của Vương Liên Hoa, quá mức độc ác.”
Đổng Thiếu Anh cười khổ nói: “Rơi vào trong tay người khác, có gì mà oán. Hiện giờ cho dù đi ra ngoài, bằng hai chân này có thể làm những thứ gì?” Hắn kích động nói, một phen xốc lên chân băng bó, giống như muốn đứng lên, cặp chân kia cũng mềm nhũn toàn bộ không có chút sức lực. Đổng Thiếu Anh có chút phí công nghĩ muốn di chuyển nó, cuối cùng vẫn không phải không thừa nhận thất bại, khuôn mặt đến mức đỏ bừng, thần sắc oán hận bi phẫn, thực tại khó có thể miêu tả.
Tứ Nương im lặng đứng một bên, cũng không lên tiếng, cũng không động, tựa như tâm lãnh.
Trầm Lãng nói: “Nếu là gân cốt đánh gảy, cũng chưa chắc không thể tái tiếp tục, thiên hạ lương y nhiều vô kể, Đổng huynh cần gì ủ rũ như thế. Tại hạ nhất định sẽ kiệt lực vì Đổng huynh tìm kiếm hỏi thăm.”
Đổng Thiếu Anh cười lạnh nói: “Nếu tại hạ hai chân bị người khác phế, còn có thể nói ra lời ấy, chỉ vì trên đời có Vương Liên Hoa. Đáng tiếc đây đúng là Vương Liên Hoa gây nên, chỉ sợ trừ chính hắn ra, không người có thể.”
Trầm Lãng thở dài: “Nếu như thế, Đổng huynh càng nên trợ giúp tại hạ một tay.”
Đổng Thiếu Anh cười khổ nói: “Nếu ngươi bị đánh bại, chỉ sợ tại hạ mất đi, liền không chỉ hai cái chân này.”
Trầm Lãng im lặng, nói: “Đã như thế, tại hạ cáo từ, Đổng huynh bảo trọng.”
Y đúng là không nói thêm nữa, nhẹ nhàng vái chào, liền xoay người rời đi.
Đổng Thiếu Anh tựa hồ đã là hy vọng duy nhất của y, vì sao y thế nhưng lại dễ dàng buông tha như thế?
Tĩnh Phàm cũng có chút xem không hiểu.
Nhưng Trầm Lãng cư nhiên lại bình tĩnh thản nhiên như đã định liệu trước khi đến vậy.
Nàng có chút do dự có nên theo sau hay không, Trầm Lãng cũng không nhẹ không chậm vứt đến một câu: “Tiên cô, ngươi nói không phải là còn muốn bị ta cưỡng ép sao?”
Cước bộ của Tĩnh Phàm đột ngột dừng, mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ, vẫn là cười nói: “Ta thật sự nghĩ muốn đi theo ngươi.”
Trầm Lãng xoay người, nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vì sao?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Chỉ vì ta phát hiện, thiên hạ cũng chỉ có ngươi có thể thắng được công tử.”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Tiên cô nhìn lầm rồi, rõ ràng là tại hạ bị Vương công tử làm cho không biết theo ai.”
Tĩnh Phàm nói: “Kia bất quá là công tử chiếm tiên cơ (cơ hội trước). Chính là ta không rõ, Trầm đại hiệp vì sao dễ dàng buông tha Đổng Thiếu Anh như thế? Nếu sử dụng chút thủ đoạn, làm sao sợ hắn không theo.”
Trầm Lãng định thần nhìn nàng cười nói: “Ngươi lại vì sao đột nhiên nhiệt tâm như thế?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Đương nhiên là bởi vì ta muốn công tử thua. Nhưng trên đời này, chỉ có Trầm đại hiệp mới có thể làm cho công tử thua, không cùng Trầm đại hiệp hợp tác, ta lại tìm ai đi chứ?”
Trầm Lãng nhướn mi nói: ” Tính toán của Tiên cô, cũng thật có chút lạ lùng.”
Tĩnh Phàm thở dài: “Đạo lý kia kỳ thật cũng rất đơn giản, nếu công tử thắng, Trầm đại hiệp tuân thủ lời hứa, bên cạnh công tử làm sao còn có nơi sống yên ổn cho ta. Nếu công tử thua, hai bàn tay trắng, thoái ẩn giang hồ, ta liền có thể tiếp tục làm bạn hắn.”
Trầm Lãng cười nói: “Nhìn không ra, ngươi thế nhưng thật ra là si tình nữ tử.”
Tĩnh Phàm cười to nói: “Chính là ta cũng có một điều kiện.”
“Nguyện nghe rõ.”
“Nếu Trầm đại hiệp thắng, thỉnh phế bỏ võ công của công tử, đưa hắn giao cho ta.” Nàng cười hoan khoái (vui thú) tựa như mùa xuân, ngôn ngữ lại giống trời đông giá rét lãnh khốc, “Chỉ có như thế, hắn mới có thể chân chính thuộc về ta.”
Trầm Lãng cười nói: “Vậy cuối cùng tiên cô có thể làm những gì cho tại hạ?”
“Ta có thể làm ba chuyện.” Tĩnh Phàm nói, “Thứ nhất, thuyết phục Đổng Thiếu Anh; thứ hai, ở trước mặt quần hùng vạch mưu kế của công tử; thứ ba, ta biết vô địch bảo giám ở nơi nào.”
Trầm Lãng nhắm mắt mỉm cười: “Nghe như thế, tựa hồ là một cuộc làm ăn thực có lợi.”
Thư phòng cùng tẩm phòng (phòng ngủ), tựa hồ luôn là nơi ám môn (cửa ngầm).
Ám thất (phòng ngầm) của Vân Mộng sơn trang cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài sơn trang một mảnh rách nát, nội thất thế nhưng vẫn sạch sẽ trang nhã, giống như bộ dáng Vân Mộng tiên tử khi còn sống. Trong tẩm phòng, phấn trướng (màn che màu hồng phấn) buông xuống, tựa như có hải đường xuân thụy(*) , khiến người áy náy khẽ động.
(*hải đường xuân thụy – nàng xuân say ngủ bên hoa hải đường : một cách người Trung Quốc thường dùng để miêu tả vẻ đẹp khung cảnh động lòng người)
Bí đạo (đường đi bí mật) của ám thất, lại ở dưới giường. Giường kia vốn là một cơ quan thiết kế xảo diệu, dời tháp bản (tấm gỗ đặt ở trên giường để nằm), liền lộ ra cái động khẩu tối đen.
Lại không biết nguyên lai người ngủ ở trên này, như thế nào có thể an tâm khoái hoạt.
Trầm nghĩ đã tới đáy, đó là một đường cửa đá, trên cửa đồng hoàn dĩ nhiên rỉ sắt.
Tĩnh Phàm đem đồng hoàn bên trái hướng xoay phải ba vòng, tái đem đồng hoàn bên phải cùng bên trái xoay năm vòng, lại dùng lực hướng hai bên đẩy, cửa đá liền vô thanh vô tức mở ra, trước mắt xuất hiện một hòn đá che lấp con đường dài rộng lớn.
“Trầm đại hiệp, thỉnh theo trên hắc thạch vượt qua, chớ chạm vào cái khác.”
Hắc thạch giữa đường kia bất quá chỉ có vài hòn ít ỏi, hai người nhảy lên, đề khí chạy đếm rõ số trượng (đơn vị đo Trung Quốc) , thẳng qua con đường dài kia, phía trước lại là một đường cửa đá.
Phía trên đường cửa đá kia, thiết (sắt) khóa lành lạnh.
Tĩnh Phàm nói: “Trong cửa này đó là chỗ cất chứa bảo giám, nhưng chìa khóa này ở trong tay công tử.”
Trầm Lãng thản nhiên nói: “Ta đây như thế nào lấy được?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Ta chỉ nói biết bảo giám ở nơi nào, muốn có được bảo giám, vẫn là xem thủ đoạn của Trầm đại hiệp.”
Trầm Lãng nhìn nhìn khóa kia, cười nói: “Đáng tiếc ta cũng mở không được cái khóa này.”
Tĩnh Phàm nói: “Chỉ là một cái khóa, như thế nào làm khó Trầm đại hiệp.”
Trầm Lãng cười nói: “Nếu không làm khó được, Vương công tử vì sao phải dùng nó.” Y cũng không thèm nhìn tới khóa kia, xoay người liền hướng nơi bắt nguồn trở về.
Tĩnh Phàm vội la lên: “Ngươi không cần bảo giám này sao?”
Trầm Lãng nói: “Bảo giám lại không ở bên trong, ta vì sao phải mở ổ khóa này? Tiên cô, ngươi có thể nói cho tại hạ biết đến tột cùng bảo giám ở nơi nào?”
Tĩnh Phàm cả kinh, lại vẫn cười nói: “Bảo giám đúng là nơi này, tại hạ vẫn không nói dối.”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Vương Liên Hoa như thế nào lại là người chỉ dùng thiết khóa cơ quan để bảo vệ bảo vật?” Y tự mình thẳng qua thạch lộ kia, ngược lại ở lối vào bắt đầu tìm kiếm.
Tĩnh Phàm cả kinh nói: “Nếu là đem bảo giám để lại tại chỗ đó, chẳng phải là tặng cho người ta sao?”
Trầm Lãng đạm cười nhạt nói: “Nói không chừng Vương công tử chính là muốn tặng bảo giám kia cho ta.”
Chỉ thấy y ở mọi nơi vách tường tinh tế tìm kiếm một lát, vẫn không thu hoạch được gì, Tĩnh Phàm nhịn không được nói: “Trầm đại hiệp, ngươi nhất định nghĩ sai rồi.”
Trầm Lãng không đáp, ngược lại rời khỏi ngoài đường cửa đá thứ nhất, lập tức đi ra bên ngoài.
Tĩnh Phàm cũng đành phải đi theo.
Hai người trở lại chỗ cửa vào, Trầm Lãng thân thủ chạm vào tháp bản kia, Tĩnh Phàm cho là y muốn dời tháp bản kia ra ngoài, không khỏi vội la lên: “Trầm đại hiệp, ngươi muốn đi về nơi đâu?”
Trầm Lãng nói: “Bảo giám đã lấy được, còn ở tại chỗ này làm chi?”
Trong tay của y đột nhiên liền chìa ra một quyển sách.
Nguyên lai phía trên tháp bản ngầm kia, nhưng lại có một ám cách (ô vuông), bảo giám ở trong đó, đẩy mở cửa cách kia, sách liền rơi xuống trong tay y.
Mọi người chỉ nói tháp bản kia là cửa vào, bảo vật tất ở bên trong, lại không biết chính ở chỗ này. Người vào bảo khố (nơi chứa bảo vật), lại như thế nào quay đầu nhìn lại bộ dạng khố môn (cửa) kia như thế nào đâu?
Trầm Lãng không khỏi nhớ tới cơ quan ở dũng đạo (lối giữa) trong địa cung của Tuyết Tiên Cơ. Đến tận cuối bất quá toàn là bẩy rập, ám môn lại ở trên đường dũng đạo. Nếu không phải y cảm giác khác thường, chỉ sợ Vương Liên Hoa đã phải chết bên trong bẩy rập kia, hiện giờ hắn lại làm một cái bẫy giống như thế, để chờ y nhảy vào.
Chỉ sợ cái khóa kia, đạo môn kia, cũng chỉ là lại một cơ quan giết người, phía sau cửa chỉ có tử vong.
Ngày đó trong địa cung giúp đỡ lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, bây giờ nghĩ lại, tựa như mộng.
Tĩnh Phàm có chút mờ mịt cùng kinh ngạc: “Ta không biết, ta không biết, ta rõ ràng nhìn thấy công tử là mở cửa kia đi vào, vì sao lại ở chỗ này?”
Trong thanh âm của Trầm Lãng không phải không có ý thương hại.
“Bất quá hắn cũng không lừa ngươi, bảo giám ở chỗ này. Chính là nếu dễ dàng để cho ngươi biết, hắn liền không phải là Vương Liên Hoa.”
Tĩnh Phàm quay đầu trừng mắt nhìn y sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng hỏi han: “Vậy tại sao lại dễ dàng đễ cho ngươi biết?”
Vì cái gì lại dễ dàng cho y biết chứ?
Trầm Lãng cười khổ suy nghĩ, y cũng không biết.
Có lẽ bởi vì, hắn là Vương Liên Hoa, mà y là Trầm Lãng.
“Đi thôi, đi tìm Đổng Thiếu Anh.”
———————
Tranh về hải đường xuân thụy
Hoa hải đường