Hàn Phong nhìn nàng: Âu Dương Hách. Hắn Bỏ cuốn tấu chương xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo.
Hồ Điệp vừa kể xong, liền đứng dậy hung hăng nói: “ Âu Dương Hách, tên
khốn!!! Không có giáo dục đó..để ta gặp lại, là ta sẽ Xé Xác hắn ra. Rồi đem cho cẩu ăn.” Hai tay lấy hai quả táo hung hăng cắn, như tên sắc
lang đó là trái táo vậy: Ta cắn chết ngươi..
Một họng toàn là
táo, đến khi nuốt xuống thì, mặt nàng bỗng từ trắng, sang đỏ, tới xanh,
rồi sang tím. Hồ Điệp lấy tay vỗ ngực mình không ngừng. Hàn Phong thấy
vậy liền chạy lại, dùng tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhíu mày: “ Ai
giành sao?”
“ Khụ khụ..” Hồ Điệp nhìn Hàn Phong nói: “ Ta không có ham..Khụ khụ..ham ăn..là ta tức..tức giận đó..Khụ khụ..” Nàng ho sặc sụa.
Tay vẫn đưa quả táo lên, nhét vào miệng định cắn, nhưng Hàn Phong lấy quả táo ra: “ Muốn ăn nữa sao? Muốn chết nghẹn?”
“ Nước..Khụ khụ..” Tay vỗ ngực liên hồi.
Hàn Phong đi rót nước, rồi đưa nước cho nàng uống. Hắn nhìn nàng uống như bị bỏ khát, lên tiếng: “ Từ từ thôi.”
Nàng đặt ly xuống, định lấy hai tay chống ngã người ra phía sau, ngước đầu
lên trời để thở, nhưng vì diện tích cũng như chiều ngang của ghế tựa quý phi quá nhỏ, nên chống hụt tay “ Á”. Hồ Điệp ngã chỏng cẳng ra sau,
nhưng lại là Hàn Phong nhanh tay hơn chụp kịp người nàng, xoay một cái.
Hành động quá nhanh, nàng chẳng định hình được chuyện gì là chuyện gì,
chỉ biết mở to mắt nhìn tên đó.
Thân Hàn Phong nằm nửa trên ghế
tựa, nửa thì dưới sàn nhà. Nàng thì nằm sắp, đè lên người hắn, cái tư
thế y như hai người đang ôm nhau. Hàn Phong lại lật qua một phát nữa,
hai tay chống lên ghế, mắt hắn nhìn người dưới thân hắn, tóc nàng bị xoã ra nằm rơi rớt trên ghế và trên khuôn mặt trắng nõn.
Đôi mắt mở
to tròn, chớp chớp mấy cái nhìn tên nam nhân đang ở trên thân nàng, đang nhìn mình không chớp mắt. Hồ Điệp liền ho khan mấy tiếng: “
Khụ..khụ..khụ..” Ánh mắt đó là sao?
Hàn Phong lấy một tay ôm nàng ngồi dậy, một tay kia vẫn chống xuống ghế. Xoay người một cái, thì nàng giờ đã ngồi trên đùi hắn, tay nàng thì choàng qua cổ hắn rồi nắm cùng
với tay kia. Bàn tay rắn chắc ôm eo nàng, tay còn lại vẫn chống xuống
ghế tựa. Hồ Điệp chóng mặt trước mấy cứu xoay tới xoay lui của Hàn
Phong, nàng tự hỏi: Xiếc thú sao? Chóng mặt quá. Đầu nàng có mấy ngôi
sao bay vòng quanh, lượng lờ.
Mắt phượng dài đẹp nhìn nàng chăm
chú, đầu nàng cũng hơi nghiêng. Đôi mắt mở to nhìn vào đôi mắt phượng
lạnh lẽo đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau chẳng nói nên lời.
Hồ Điệp nhíu mày, đầu óc hơi hoảng loạn. Không phải!!! Hắn là bản sao!!! Không phải..
Nàng vội đứng dậy, mắt nhìn tên đang ngồi chống hai tay ra phía sau ghế, tư
thế tiêu sái và cuốn hút. Hồ Điệp không thèm để ý, lấy tay đưa lên đầu
gảy gảy mấy cái, rồi quay người bước về phía long sàn: Xin lỗi, bộ dạng
đó không có sức hút gì với ta.
Ngày hôm nay, thật dài..Dài
quá..Thời gian ở lại, ngày càng dài..Haiz..Không biết khi nào, thì mới
thoát khỏi cái thế giới này để về nhà đây? Nhớ nhà quá..Nhớ gia đình
quá..
Hàn Phong nhìn những biểu hiện của nàng, ánh mắt của nàng.
Đôi mắt lạnh lẽo càng ngày càng lạnh và âm trầm, hắn nhớ lại lúc nàng
nhìn hắn ở hậu hoa viên. Tại sao nàng lại nhìn hắn như vậy? Và khi nãy,
cũng thế..Có liên quan gì tới hắn???
Căn phòng trở nên im lặng,
Hồ Điệp nằm sấp trên long sàn, mắt mở không chịu nhắm lại. Gương mặt u
buồn, tay cầm chiếc điện thoại quẹt qua quẹt lại. Nhìn vào tấm ảnh nàng
chụp cùng với hai tên nam nhân, một người trong đó có khuôn mặt giống
Hàn Phong như đúc. Còn một tên có dung mạo rất tuấn lãng, không thua gì
tên có dung mạo giống Hàn Phong.
Nàng dùng tay phóng to tấm hình
lên, mắt nhìn kĩ vào tấm ảnh, miệng cười nhưng không vui vẻ gì.
Haiz..Hai người có nhớ ta không? Ta nhớ hai người nhiều lắm!!!
Hàn Phong cầm cuốn tấu chương, mắt khẽ liếc nhìn vào trong căn phòng ngủ,
thấy nàng vẫn thức. Bình thường, vừa vào là ngủ say như chết, nhưng hôm
nay lại thế..
************
Bầu trời đêm lạnh lẽo, ánh
trăng mờ mịt. Ở ngoại thành Tô An, trên đỉnh núi Tây Khương cao chót
vót, xung quanh cây cối um tùm, tiếng côn trùng đêm kêu râm rang. Một
tên hắc y nhân đang đứng nhìn một đám người trước mặt mình, gương mặt
hắn bị che bởi chiếc mặt nạ màu đen, tay thì cầm một cây sáo bạch ngọc
để hờ ra phía sau, toàn thân được bao vây bởi hàn khí cực mạnh.
Có khoảng 30 tên hắc y che mặt, đứng đầu đám đó là một tên khoảng 33 tuổi, thân hình cao lớn và khuôn mặt hung tợn, hắn ta vận bộ y phục màu tím
và đen kết hợp. Tay hắn ta cầm một thanh đao to, toát ra sát khí màu đỏ. Toàn thân được bao vây bởi luồng khí màu xanh biếc, miệng nhếch lên
nói: “ Ngươi tới đúng lúc lắm, Lãnh Hàn.”
Hàn Phong nhìn hắn ta, bộ dạng thờ ơ, khí lạnh không ngừng toả ra: “ Ông ta đâu?”
Nhân lúc Hồ Điệp ngủ say, hắn đã đi ra ngoài tìm Vương Ẩn - Người đứng đầu
của tổ chức sát thủ Hắc Dị Y. Hàn Phong cho rằng hắn ta có liên quan tới vụ hành thích vào 19 năm trước, một số manh mối mà hắn tìm được có liên quan tới nhóm tổ chức sát thủ này.
Tên kia, vẻ mặt đầy kiêu
ngạo: “ Giết ngươi, không cần phải đích thân chủ nhân ta ra tay. Một
mình ta là đủ.” Vừa dứt lời, liền một mình cầm thanh đao to xông thẳng
về phía Hàn Phong với một tốc độ rất nhanh.
Đám hắc y nhân còn lại, thì nhanh chóng bao vây hai người, tay bọn chúng cầm vũ khí, sẵn sàng ra trận.
Hàn Phong không thèm xuất chiêu đánh trả hay chống đỡ gì, mà đứng né sang
một bên trong chớp mắt. Tốc độ quá nhanh, làm tên kia chém hụt mục tiêu. Hắn ta giật mình, khi tận mắt chứng kiến tên đối thủ của mình, chỉ
nhích người thôi là đã né khỏi nhát đao của hắn rồi. Đám thuộc hạ của
hắn ta cũng không kinh hồn, vì thấy Y Dương thất thủ.
Hắn ta nhìn Hàn Phong nói: “ Tại sao ngươi không xuất chiêu?” Cao thủ của giới sát
thủ, quả nhiên không tầm thường như hắn đã từng nghĩ. Có lẽ, hắn đây đã
sai lầm khi đánh giá thấp võ công của tên trước mặt.
“ Mau kêu chủ nhân ngươi ra.” Âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi.
Y Dương nghe vậy, liền dốc toàn lực xông về phía Hàn Phong, ánh mắt đầy
tức giận nhìn tên đang sỉ nhục hắn. Hắn ta đang khinh thường mình, không đủ sức đánh với hắn ta sao? Lãnh Hàn..
Hàn Phong cầm cây sáo đả
thương vào ngực hắn, trong khi thân người và chân đều đứng yên một chỗ.
Tên bị đánh một phát bay ra xa khoảng 10m, người hắn đập mạnh vào tảng
đá to lớn “ Ầm” . Tảng đá vỡ vụn ra từng miếng bay ra, bọn hắc y còn lại mở to mắt nhìn Hàn Phong có chút hoảng sợ, tay họ nắm chặt vũ khí của
chính mình.
“ Phịch.” Hắn ta rơi xuống đất, tay bợ ngực, miệng
trào máu, tay kia vẫn cầm thanh đao. Thân người khổ sở ngồi dậy, miệng
hét to: “ Xông lên hết cho ta.” Xem ra, hắn không đủ sức!!!
“
Khụ..” Máu tươi lại trào ra ngoài, Y Dương đưa mắt nhìn Hàn Phong. Sát
khí của hắn quá nặng, ngay cả chủ nhân cũng phải đề phòng và không xem
thường hắn. Vậy mà Y Dương hắn đây lại dám vỗ ngực muốn một mình giải
quyết hắn.
“ Ya..” Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh, liền liều mạng xông lên, tất cả đều nhắm thẳng vào Hàn Phong, mắt họ chỉ còn một chữ GIẾT.
Hàn Phong nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo, hắn di chuyển với tốc độ có thể
nói là như chớp vậy. Tay cầm bạch ngọc sáo đánh tới tấp, máu nhỏ lên cây sáo, làm nó từ màu trắng chuyển sang màu đỏ tươi của máu.
“
Phịch..A..” Cây sáo lướt qua không ngừng, nó cứ chạm nhẹ vào người của
ai là người đó đều hộc máu, mỗi cú đánh đều là nhát chiếm mạng, không
chừa đường sống cho họ. Có tên chưa thấy gì cả thì đã về trời rồi, không biết mình chết như thế nào.
“ Phịch..phịch..A..A..Phịch..A..”
Những tiếng té ngã, tiếng la đau đớn không ngừng vang lên trong đêm tối. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một đám hắc y nằm ngổn ngang trên mặt
đất, máu chảy đầy người. Mùi máu tanh theo làn gió khuếch tán ra, đỉnh
núi Tây Khương trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của họ. Một đám, chỉ còn
mỗi tên đứng đầu là còn sống sót, nhưng hắn đang bị thương khá nặng.
Tên đó nhìn những xác chết thê thảm kia, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn khẽ
run rẩy nhìn tên đang đi từng bước lại gần mình, tay cầm cây sáo vẫn màu huyết. Trên thân cây sáo đó vẫn còn đọng lại vài giọt máu tươi, nhưng
chỉ trong chốc lát đã biến mất, làm như cây sáo đó đã hút mất vậy.
Y Dương nhìn thấy mà hoảng sợ, khuôn mặt lo lắng, nỗi sợ không thể che
giấu, nó hiện rõ lên khuôn mặt của hắn ta. Mặc dù hắn cũng là sát thủ
nhưng, sát khí chưa đủ mạnh như người này.
Hàn Phong dắt cây sáo ở thắt lưng, thì cây sáo lập tức trở về màu trắng, vẫn là bạch ngọc sáo. Đôi mắt lạnh lẽo ẩn hiện sau miếng mặt nạ nhìn tên phía trước nói: “
Bảo chủ ngươi, chuẩn bị. Ta còn đến tìm ông ta nữa.” Ngay khi dứt lời,
liền phi thân đi mất.
Tên đó hoảng sợ nhìn khắp nơi, mồ hôi tuôn
ra không ngừng vì vết thương của hắn ta không hề nhẹ. Nếu khi nãy, chỉ
cần Lãnh Hàn hắn mạnh tay một chút thôi, thì..hắn đây đã chết rồi!!!
“ Ngươi thấy sao?” Bỗng một ám dạ từ đâu xuất hiện, hắn nhếch miệng cười, nụ cười khinh bỉ.
Y Dương nhìn tên mới đến nói: “ Ngươi thử đi rồi biết!!!” Hắn lồm cồm
ngồi dậy, tay vẫn ôm ngực. Tên khốn!!! Thấy ta bị đả thương không giúp
mà còn mỉa mai.
“ Chủ nhân bảo, ngươi tới phủ Tể Tướng. Tịnh
dưỡng, chờ lệnh.” Hắc Bạch Vô Sát nhìn hắn một cái rồi bỏ đi. Không giết ngươi là may cho ngươi rồi!!!
“ Tên khốn!!! Đợi đó!!! Khụ..” Y Dương liền bỏ đi, tiến thẳng về phủ Tể Tướng.