Hồ Điệp nhìn lên bầu trời xanh hỏi: “ Không nỡ xa ta sao?” Mắc cái gì, dặn đủ điều như vậy chứ?Hàn Phong khẽ liếc nhìn nàng một cái, nhìn về phía trước trả lời: “ Nàng thấy vậy sao?” Không nỡ xa?
“ Ta không thấy. Mà là, cảm thấy vậy.” Hồ Điệp nói tiếp: “ Chuyện huynh, cứu ta. Và cả việc giúp ta, tìm viên ngọc. Ta nhất định sẽ báo đáp
sau.” Phải báo ân như thế nào? Lấy thân đền đáp sao? KHÔNG bao giờ!!!
Hàn Phong nghe nàng nói tới chuyện báo ân, thì dừng lại, nhưng chỉ vài giây thì đi tiếp. Đôi mắt lạnh nhìn về phía trước hỏi: “ Nàng báo ân cho ta, bằng cách gì?”
“ Ừm..Ta vẫn chưa nghĩ ra.” Lấy gì đây, hắn đâu thiếu gì đâu?
“ Không nghĩ được, thì đừng nghĩ.” Âm thanh nhẹ lạnh. Hắn không cần nàng phải báo đáp cho hắn.
Hồ Điệp quay qua nhìn Hàn Phong một cái, nàng cũng chẳng muốn nói gì thêm
nữa. Hắn không cần, nhưng Hồ Điệp mình chưa bao giờ mắc nợ ai cái gì?
Đây là lần đầu tiên, mắc nợ một người nhiều tới vậy! Nợ này nhất định
trả, nếu không..Mình sẽ không thể nào sống yên ổn được!!!
Đi một lúc, thì tới cổng hoàng thành cao cao, lính canh gác đứng đầy trước cổng. Nhìn phía ngoài có một cổ xe ngựa khá trang trọng, họ vừa đi ra
thì bọn người canh gác liền hành lễ quỳ chào Hàn Phong. Bọn lính canh
thắc mắc nhìn nàng: Vị nữ tử này là ai? Tại sao lại ra ngoài mà có hoàng thượng, Tam vương gia, Thượng Thư đại nhân, Thái Y đại nhân và cả Tứ
Đại hậu vệ ra tiễn đưa vậy???
Nàng và bọn người đưa tiễn đi ra
tới cỗ xe ngựa, thì có một vị thiếu niên mặc bộ y phục màu lam nhạt xen
lẫn trắng, tướng mạo anh tuấn bước xuống xe ngựa hành lễ chào. Hồ Điệp
nhìn tên đó hỏi: “ Đệ..là Tống Trác Bình?” Nhóc con này, cũng được
quá!!! 14 tuổi...
Hắn cười ôn nhu với nàng: “ Vâng. Phụ thân bảo
đệ tới đón Nhị tỷ.” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, khuôn mặt thoáng
ẩn hiện dưới mũ áo choàng. Xem ra, vị tỷ tỷ này cũng không phải là dạng
thường. Được một đám mỹ nam ra tiễn như vậy. Hắn nhìn Hàn Phong, nhờ vị tỷ này mà hắn được chiêm ngưỡng long nhan tuyệt mỹ của hoàng thượng. Đệ nhất mỹ nam!!!
Hồ Điệp cởi mũ xuống cười nói: “ Đệ đệ tốt..” Rồi nàng tháo ba lô đưa cho hắn cầm nói: “ Từ nay, đệ không được đi bậy,
quậy phá nữa. Ta sẽ quản đệ đệ..” Nàng cười tươi nhìn hắn.
Trác
Bình ngây người ra nhìn nàng, tai hắn chẳng nghe thấy gì. Hắn cười ngu
ngơ nói: “ Nhị tỷ rất đẹp..” Đúng là mỹ nhân!!! Mái tóc màu rất lạ, màu
nâu đỏ rất hợp với nước da trắng như tuyết của tỷ. Đôi mắt to tròn thâm
sâu, cuốn người nhìn vào đó. Không ngờ, hắn lại có một vị tỷ còn trẻ tới vậy!
Hồ Điệp cười nói: “ Nhan sắc của đệ cũng đâu phải hạng
thường. Dĩ nhiên, tỷ của đệ cũng không xấu xí rồi...” Nàng liếc Hàn
Phong một cái, rồi nhìn tiểu đệ của mình nói tiếp: “ Đệ cũng tuấn tú hơn người..” Nghe tỷtỷ khen, hắn cúi đầu gãy phía sau ót xấu hổ. Hồ Điệp
thấy vậy liền phì cười: Xấu hổ? Trời ơi..Đúng là con nít!!!
Hàn
Phong thấy có chút không vui, mặc dù nàng và tên tiểu tử này là tỷ đệ,
nhưng không có quan hệ huyết thống hay liên quan gì với nhau. Hắn ho
khan một tiếng, đưa cặp mắt lạnh lẽo không hài lòng nhìn Trác Bình, cũng lườm nàng một cái. Mọi người thấy vậy liền cười..
Trác Bình nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng và ánh mắt mà ngài nhìn hắn, hắn cúi đầu
cười nhẹ nói: “ Hoàng thượng yên tâm, Trác Bình sẽ chăm sóc tốt cho Nhị
tỷ.”
Hồ Điệp đánh vào ngực hắn một cái: “ Nhóc à, ta là tỷ đệ.
Không phải muội muội của đệ đâu, mà cần đệ chăm sóc.” Chăm sóc? Ta là
ai? Hắc Hồ Điệp a!!! Tự lo được!!!
Nàng quay đầu nhìn mọi người
giơ tay vẫy chào: “ Vĩnh biệt. Không gặp lại.” Rồi nàng nhìn Hàn Phong
cười nói: “ Bảo trọng.” Ai cũng hoá đá trước câu chào tạm biệt của nàng.
“ Không gặp lại?” Nàng đúng là, thả đi là đi luôn.
Nàng nhếch miệng, nói: “ Không cần đâu. Nếu không có việc gì, ta và huynh không nên gặp nhau.” Nên giữ khoảng cách!
Hàn Phong nhìn nàng, không nói gì. Cũng đúng, không nên gặp nhiều!!!
Trác Bình bất ngờ trước cách xưng hô của tỷ tỷ hắn với hoàng thượng, bình
đẳng không câu nệ lễ tiết. Đúng là tỷ hắn không phải dạng vừa đâu. Hắn
liền chạy lại xe, vén màn lên nói: “ Mời Nhị tỷ..”
Định leo lên
xe thì, nghe ai đó gọi lớn: “ Tiểu thư, Tống Nhị tiểu thư xin dừng
bước..chờ lão nô..” Trần tổng quản thở hì hụt chạy lại chỗ nàng.
Nàng ngạc nhiên nhìn ông hỏi: “ Trần tổng quản, ông tìm ta có việc gì không?”.
Ông thở hì hụt nói: “ Thái hoàng..thái hậu..Bảo lão nô đưa cho người cái
này..” Rồi ông cầm tấm kim bài màu vàng óng ánh đưa cho nàng.
Nàng cầm nó hỏi: “ Cái này đưa cho ta để làm gì? Đâu ăn được đâu?” Nàng lật
qua, lật lại nhìn nó. Làm bằng vàng thì phải? Nàng cười nói: “ Ờ, bằng
vàng thì bán được..”
Ai nghe xong cũng nhìn nàng cười, nàng đúng
là ngây thơ không biết gì. Trần tổng quản nhìn nàng xua tay nói: “ Cái
này..không được bán. Bán không..ai mua đâu..”
Hàn Phong bước lên
nói: “ Đồ ngốc. Có tấm kim bài này, thì có thể đi vào cung, đi đâu, bất
cứ lúc nào cũng được.” Không ngờ hoàng tổ mẫu lại tặng kim bài của người cho nàng. Bà muốn gì đây???