Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
Hai người cũng không hướng đi xa, chính là lập tức đến trước xe.
“Tứ Nương, sắc trời không còn sớm, nên thức dậy.”
Tứ Nương không trả lời. Người ngất xỉu lại như thế nào hội trả lời?
Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Tại hạ vì làm cho công hiệu của dược phát tác nhanh một chút, giải khai mấy chỗ yếu huyệt của Tứ Nương, cộng thêm viên quy nhân dưỡng khí vốn tăng cường tinh khí của người, nếu nói Tứ nương còn hôn mê, tại hạ thật sự không tin, thỉnh Tứ Nương tự mình tỉnh lại đi.”
Trầm Lãng nói: “Chúng ta mặc dù không biết Viên Đức đại sư lúc lên xe ra sao, Tứ Nương ít nhiều, cũng nên báo chúng ta biết người trong xe, nhất định không phải Thạch Tĩnh Viễn, cũng không phải nhân vật tà đạo, nếu không sáng suốt… không chừng Tứ Nương lại bị điểm ở yếu huyệt, như thế nào không rên lên một tiếng mà diễn tiếp trận kịch này?”
Tứ nương vẫn không tỉnh, hơi thở thâm trầm kéo dài, giống như thật sự ngủ say.
Trầm Lãng cười khổ nói: “Tứ nương, mau đứng dậy mang chúng ta đi tìm nguồn nước.”
Vương Liên Hoa liếc mắt nhìn Trầm Lãng, nhìn nhìn lại Tứ Nương, đột nhiên cười nói: “Trầm đại hiệp, ta có biện pháp kêu nàng tỉnh, chính là ngươi tốt nhất tạm lánh một chút.”
Trầm Lãng mỉm cười, cũng không nói cái gì, quay đầu tránh ra.
Sau đó liền nghe được lời Vương Liên Hoa đối Tần Tứ Nương nói.
“Cưỡng gian ngươi hảo không?”
Tứ Nương thời điểm đứng dậy, quần áo tán loạn, hình dung chật vật, trong đôi mắt lộ vẻ tức giận.
Vương Liên Hoa phi thường thưởng thức nhìn nàng cười: “Ta chưa từng thấy qua nữ nhân tới tuổi này rồi còn có thể sợ cưỡng gian.”
Tứ Nương mặt cố nén nhịn không nói lời nào, nhìn đến Trầm Lãng chậm như rùa từ cách đó không xa thoáng trở về, không khỏi chửi ầm lên: “Thế mà ngươi ngày thường còn làm ra vẻ khiêm khiêm quân tử (ý mỉa mai đạo đức giả)!”
Trầm Lãng cười khổ trả lời: “Tứ Nương nếu không mang chúng ta đi tìm nguồn nước, chỉ sợ tại hạ ngay cả người sống cũng làm không được, càng đừng nói chi đến làm khiêm khiêm quân tử.” (chuẩn =]]z)
Tứ Nương trừng con ngươi nhìn nói: “Ta không phải cũng không có nước uống sao? Ta còn không sợ ngươi sợ cái gì?”
Trầm Lãng thở dài: “Tại hạ quả thật phi thường không ngờ thời điểm khát đến hấp hối không hề có sức phản kháng, lại bị người khác lấy đi.”
Vương Liên Hoa nhìn Tứ Nương khẽ cười nói: “Cũng không biết lần trước bộ quần áo ‘Sa độn’ kia vá được rồi chưa.”
Tứ Nương quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn, Vương Liên Hoa cũng không lưu tâm, chính là mỉm cười.
Thời điểm có nước, vẫn hội ngẫm lại lộ trình về sau còn dài, cũng có thể nhất thời nhẫn nại chịu đựng khát khô.
Tựa như kẻ có tiền cũng không vội tiêu tiền.
Nhưng chuyện đã không còn nước là thực, so với khát khô thật sự càng thêm giày vò người.
Đương nhiên còn có đói bụng.
Lương khô cũng không thể ăn, bởi vì ăn lại càng khát. (tội nghiệp =]] )
Vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên, Tứ Nương nằm ở trong xe, trừ chỉ phương hướng cho bọn hắn ra, cũng không nói lời nào, càng không động, này vốn là biện pháp duy nhất tránh cho thể lực tiêu hao.
Tiếp một ngày, tinh thần tốt nhất ngược lại là nàng. Hơn nữa Tứ Nương trước đây sinh tồn ở sa mạc đã thành thói quen, sự chịu đựng ngược lại thắng Vương Liên Hoa trước sau như một sống an nhàn sung sướng.
Vì thế sáng sớm hôm sau Trầm Lãng đặt Tứ Nương trên lạc đà, kêu Vương Liên Hoa đứng ở trong xe.
Tứ Nương biến sắc: “Ta mới biết được nam nhân có thể so với nữ nhân còn gầy yếu hơn.”
Trầm Lãng nhìn nàng thẳng thở dài: “Ta cũng vậy mới biết được nữ nhân có thể so với nam nhân càng mạnh tráng hơn.” (chỉ được cái bênh vợ =]] )
Vương Liên Hoa hì hì cười: “Trên đời có người muốn mặt (thể diện) không muốn sống, đáng tiếc ta cũng không phải.”
Lại tiếp một ngày, Tứ Nương quả nhiên có chút kiềm chế không nổi.
Dưới chỉ dẫn của nàng, lúc chạng vạng, ba người tìm được một chỗ ôn sa (vùng cát ấm).
Tuy rằng chỉ có một chút hơi nước, cũng đã quá đủ làm người sống sót.
Đầu lưỡi liều mạng hút hơi nước trong hạt cát thẳng đến khi run lên, miệng đầy mỏi mệt khô khốc, khiến người ngay cả khí lực há mồm nói chuyện cũng không có.
Bộ dáng lúc ghé vào địa đạo đúng là nhìn không được, khí phách của anh hùng mỹ nhân có hay không có, làm sao còn có người đi quan tâm nó. Không thay đổi chính là khóe môi một mạt mỉm cười lạnh nhạt, giống như trừ điều đó ra, đã không có biện pháp gì tốt để đối mặt với khốn cảnh trước mắt.
Ngày thứ ba không tìm được ôn sa.
Ngày thứ tư cũng không có.
Vương Liên Hoa có chút hổn hển.
“Có ôn sa tất có mạch nước, không có lý gì trong vòng phạm vi hơn mười dặm, chỉ có một chỗ như vậy. Trừ phi ngươi ý định làm chúng ta suy sụp.”
Tứ Nương cười lạnh không nói lời nào.
Vương Liên Hoa nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt như tuyết là ánh đao, khiến nàng tại trong sa mạc nóng như thiêu đốt, cũng có thể đả khởi rùng mình.
“Tứ Nương, ngươi không nên ép ta.”
Trầm Lãng không nói gì, y quyết định giảm bớt khí lực nói chuyện.
Trong ba người, y vốn là thể lực tốt nhất, nhưng y cũng là nghỉ ngơi ít nhất, là người mệt nhọc nhất. Ở trong sa mạc, võ công cái thế như thế nào, khi đối mặt với tự nhiên vô tình thì cũng là không chịu nổi một kích, có thể làm chỉ có quý trọng tánh mạng của mình thôi.
Tứ Nương nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa thân thủ nhất xé, xé rớt một bên ống tay áo của nàng.
Tứ Nương cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ muốn cưỡng gian ta sao? Ta sợ ngươi hiện tại ngay cả khí lực cưỡng gian cũng không có.”
Vương Liên Hoa cũng cười lạnh nói: “Đáng tiếc tại hạ một chút cũng không nghĩ muốn ở trên người Tứ Nương lãng phí tinh lực.” Hắn ngừng lại một chút, tiện đà hỏi: “Tứ Nương còn nhớ hay không Minh Hư cùng Tiểu Ngũ?”
Tứ nương không nói.
Vương Liên Hoa không nhanh không chậm nói: “Tứ Nương khi đó giống như là bị điểm thụy huyệt(huyệt ngủ)? Cũng đừng lo. Tại hạ chỉ là muốn nói cho Tứ Nương, máu người, cũng có thể uống. Lại còn có thể uống đến vài ngày. Không những máu người có thể uống, thịt người cũng có thể ăn, đơn giản so với thịt miêu tái tệ hơn một chút, bất quá chấp nhận một chút, thật cũng có thể nuốt vào miệng.”
Lời nói phen này khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, Tứ Nương thẳng nghe được toàn thân phát run, lại vẫn gắt gao cắn răng mạnh mẽ cười nói: “Ngay cả cầm thú cũng sẽ không cắn đồng loại.”
Vương Liên Hoa vẻ mặt bật cười: “Nhân bản phi cầm thú (con người vốn không phải cầm thú), làm sao cần lấy luật của cầm thú tự ràng buộc? Tứ Nương, tại hạ lời nói có đúng không?”
Hắn một bên mỉm cười, một bên lấy ra đao.
Đao phi thường thanh tú, dịu dàng màu đỏ nhạt.
Sống dao nhẹ nhàng áp sát tại cánh tay trắng nõn của Tứ Nương trượt xuống, lướt qua liền nổi lên một mảnh rung động rất nhỏ——trên da thịt trơn nhẵn, đột nhiên bốc lên khối hạt thật nhỏ (nổi da gà ý =.=”). Tứ Nương thực vì nàng thật sợ hãi mà xấu hổ, nhưng không cách nào ngăn chặn phản ứng sinh lý không tự chủ này được. Đao kia lại giống như chòng ghẹo ở trên cánh tay quang lỏa của nàng du dời, một chút cũng không có ý tứ chặt bỏ đi. Tứ Nương không khỏi giận kêu lên: “Ngươi muốn chém liền chém, còn chờ gì nữa?”
Vương Liên Hoa nói: “Ta đang đợi.”
Tứ Nương không hỏi lại hắn chờ cái gì.
Bởi vì hắn chờ người đến.
Nàng chờ cũng chờ người tới.
Hắn chờ người lại không phải chính là người nàng chờ sao?
Tần Tứ Nương hiện tại đã muốn hoàn toàn quên đao phong ở trên cánh tay của nàng.
Nàng thầm nghĩ xông lên phía trước, hai bàn tay đục lỗ trước ngực người này, sau đó ở trong lòng hắn khóc rống một hồi.
Trầm Lãng nhìn người tới, không khỏi lắc đầu nói: “Nguyên lai là ngươi.”
Người nọ thản nhiên ôm quyền nói: “Đúng là tại hạ.”
Trầm Lãng cười nói: “Lan châu từ biệt, các hạ hiện tại tinh thần thoạt nhìn rất tốt.”
Đây không phải là Đổng Thiếu Anh thì còn là ai?
Đổng Thiếu Anh ha ha nói: “Làm sao, thoáng so với Trầm đại hiệp cùng Vương công tử hảo một chút mà thôi. Quy tức công (công phu giấu hơi thở) trừ giả chết ra, cũng có thể khiến thân thể người hô hấp vận chuyển thay đổi chậm, có lợi về điểm bảo tồn thể lực.”
Trầm Lãng cười nói: “Lại không biết hiện tại thân phận của các hạ là võ quán Đổng huynh đệ? Là thương nhân bán tàng bảo đồ? Hay là bang chủ của Minh Sa bang?”
———————————————————-
Đôi lời của tác giả:
Mai mốt được thêm thời gian nghỉ về nhà hưởng phúc ~~~ trong lúc nghỉ dài hạn có thể sẽ không có gì đổi mới ~~~~
Lén lút đi đi ~~~~