Đào Hoa

Chương 45: Chương 45




Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Trầm Lãng nói không nên lời.

Trên thực tế, người nam nhân nào bị nắm cái chỗ kia cũng đều nói không nên lời ( =]] ). Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Ngươi nói không tình nguyện cũng vô dụng, bởi vì nó biện hộ cho mong muốn.”

Mặt hoa đào, mắt mất hồn.

Trầm Lãng chỉ có thể cười khổ.

“Chúng ta đều là nam nhân.”

Vương Liên Hoa cười thực giảo hoạt, sau đó nói: “Lời ngươi nói cũng không sai. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết nó là chuyện gì hay không?”

Trầm Lãng bị kích thích ngửa mặt lên trời thở dài. Nhưng y còn chưa nói gì, môi của Vương Liên Hoa lại hạ xuống trên bờ môi của y, trong lúc gần gũi phảng phất có tiếng rên rỉ tràn ngập tình dục, cách hôn dị thường khiêu khích. Trầm Lãng nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng thời điểm tay đặt lên bờ vai của hắn, trong lòng tràn ngập ôn nhu không đành lòng, dĩ nhiên là nhẹ nhàng ôm lấy thân thể trong lòng ngực, như là ôm lấy một hài tử bướng bỉnh lại cô đơn. Ngay cả khi hắn hôn môi khiêu khích, cũng bất quá là một hài tử tùy hứng thôi. Mà đứa bé này thời điểm từ trong lòng ngực của y ngẩng đầu lên, ánh mắt mê muội tựa như sương mù đầu mùa xuân.

“Tắm rửa.”

“Nước uống cũng không có, còn tắm rửa.”

Vương Liên Hoa vùi đầu vào trên vai y cười khanh khách: “Ta không phải muốn tắm rửa, chỉ là lúc ở Vân Thủy khách điếm Tần Châu, ta và ngươi cùng ngủ một giường, ngươi thế nhưng muốn chạy đi tắm nước lạnh.” Nói xong lời này đột nhiên phát giác thân thể Trầm Lãng cứng đờ, vì thế ngẩng đầu nhìn y cười nói: “Ta khi đó còn tưởng rằng ngươi đã lâu không ôm nữ nhân mới có thể như thế. Nhưng lúc ngươi rơi xuống thạch thất dưới thư phòng, ngươi nói ngươi nguyện ý chết cùng ta, ta nghĩ đến sự kiện kia, liền biết ngươi đối với ta, cũng không phải là tình huynh đệ, bằng hữu chi nghĩa, mà là yêu ta giống như yêu nữ tử bình thường, ta nói có phải hay không?”

Trầm Lãng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục đầu hàng.

“Có lẽ.”

Vương Liên Hoa cảm thấy mỹ mãn mỉm cười: “Chúng ta ở đây có lý do gì không làm một lần? Dù sao đều phải chết.”

Trầm Lãng thở dài: “Có lẽ tiết kiệm chút khí lực là có thể sống tiếp.”

Vương Liên Hoa cười ha hả, cười lợi hại đến nỗi khom cả người.

“Ngươi đã nói nguyện ý cùng ta chết, nếu làm sẽ chết, ta đây hiện tại sẽ để ngươi chết cùng ta, ngươi không thể đổi ý.”

Thời điểm cởi quần áo Trầm Lãng tay Vương Liên Hoa có chút run rẩy.

Đó là thân thể của một nam nhân, so với hắn cường tráng rắn chắc hơn. Trên thực tế, hắn cũng không có kinh nghiệm ôm nam nhân, cũng vô pháp tưởng tượng cảm nhận lúc đó, đột nhiên cảm thấy có chút phát khiếp. Tay hắn dừng ở trên vai Trầm Lãng, lại bị y đè lại.

” Đến ta.”

Vương Liên Hoa dỗi: “Vì cái gì phải đến ngươi?”

Trầm Lãng nhìn qua rất có kiên nhẫn: “Ngươi không phải muốn ta giúp ngươi thực hiện tâm nguyện sao? Nếu cưỡng gian là thương thiên hại lí, ta đành phải hảo giúp vậy.”

Vương Liên Hoa kêu to lên: “Ngươi đã sớm nghĩ muốn yêu có phải hay không?”

Trầm Lãng thản nhiên mỉm cười: “Không có a.”

“Nhất định là có!” Vương Liên Hoa oán hận kêu, “Ngươi, ngươi…”

Trầm Lãng hôn hắn: “Ngươi như vậy rất lãng phí thể lực.”

Không biết là những lời này hay là nụ hôn của y nổi lên tác dụng, Vương Liên Hoa an tĩnh lại, không nói cái gì nữa, giống như hài tử chơi đùa mệt mỏi tà tà dựa vào bờ vai của y. Trầm Lãng cởi bỏ ngoại bào của hắn , trải ra trên mặt đất, sau đó để Vương Liên Hoa lên. Hắn so với trong tưởng tượng của y còn đẹp hơn rất nhiều, giống như thân thể thiếu niên không tì vết mà vô cùng xinh đẹp. Trầm Lãng nhịn không được thốt lên một tiếng: “Ngươi thật sự rất đẹp.”

Vương Liên Hoa có chút tức giận: “Ta không phải nữ nhân.” Hắn cố gắng đứng dậy, lại bị Trầm Lãng đè ép xuống, “Ta biết.”

“Ngươi biết cái quỷ gì.” Vương Liên Hoa bắt đầu giãy dụa, “Ta muốn ở trên mặt.” (=.=”)

Biểu tình của Trầm Lãng thực nghiêm túc, ngữ khí thực ôn nhu: “Mở chân ra.”

Vương Liên Hoa nằm cứng ngắt cự tuyệt.

Trầm Lãng bắt đầu hôn hắn, từ trước ngực liên tục đi xuống, tế tế mật mật hôn , rốt cục tới bộ vị hạ thân. Đầu lưỡi của y linh hoạt giống như rắn, nhẹ nhàng liếm liếm bên trong bắp đùi của hắn, một trận tê dại ngứa ngáy cùng khoái cảm trong thân thể toát ra, làm cho hắn muốn thét chói tai cùng rên rỉ, dù rằng thân thể đã muốn mềm mại vô lực, hắn vẫn cố sức cắn môi muốn không thốt ra. Trầm Lãng nhìn vẻ mặt của hắn không khỏi mỉm cười: “Ngươi thực khẩn trương?”

“Không có.” Vương Liên Hoa phụng phịu trả lời, đột nhiên cảm giác một trận đánh sâu vào, nhịn không được thốt ra tiếng, “Ngươi —— “

“Một ngón tay, đau sao?”

“Không đau.” Vương Liên Hoa tuy rằng lúc này cảm thấy mạnh miệng thật sự thực buồn cười, nhưng hắn quyết định không thua người kia, lại cắn môi, thời điểm ngón tay rút ra cũng không kêu. Chính là không có bao lâu, cảm nhận mới sâu sắc lại xâm nhập thân thể hắn, chỉ phải cắn răng phát ra thanh âm ô ô.

“Hai ngón tay —— ngươi có khỏe không?” Trầm Lãng có chút lo lắng nhìn hắn.

Vương Liên Hoa thở ra một hơi hàn khí, tiếp tục mạnh miệng: “Khá tốt.”

“Đau thì phải nói a.”

“Ta sợ đau mới ——” nói còn chưa nói xong, lại một trận đánh sâu vào đánh úp lại, nhịn không được thốt to lên, “Ngươi làm gì?”

Trầm Lãng thực vô tội: “Ba ngón tay a. Ngươi thật sự không đau?”

Vương Liên Hoa cắn răng: “Không đau.”

Ngón tay của y dừng ở trong thân thể của hắn, tay kia thì nhẹ nhàng nhu lộng phân thân của hắn, bàn tay ấm áp, cùng với hạ thể thỏa mãn căng cứng tràn đầy cảm xúc từ trong cơ thể hắn dâng lên, khiến cho hắn nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng. Trầm Lãng cảm giác hắn sung sướng, động tác tay bên trong liền nhanh hơn, Vương Liên Hoa cảm thấy y nhìn thẳng ánh mắt của hắn làm cho mang tai nóng lên, không khỏi lắc đầu, Trầm Lãng lại cúi thân xuống ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

“Ta đến đây a.”

“Đến, cái gì đến?” Vương Liên Hoa đang lâm vào trong khoái cảm dần dần tăng lên, nhất thời không kịp phản ứng, lập tức một trận đau nhức đâm phá thân thể khiến cho hắn kêu to ra tiếng, “Ngươi —— ngươi —— “

“Ta đau đến sắp chết!”

Trầm Lãng tiến vào thân thể hắn, chỉ cảm thấy một trận khoái hoạt chọc thủng tiến vào, cũng nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ một chút, đang định tiếp tục động tác, Vương Liên Hoa lại một bên kêu, một bên dùng sức bấu lấy lưng, cào y đến đau nhức, chỉ phải dừng lại động tác cười khổ nói: “Ngươi đừng lo.”

“Ta không làm, đau đến sắp chết!” Vương Liên Hoa một bên ở trên lưng của y cào ra một vết máu một bên nhe răng trợn mắt kêu to, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đến ta làm, cho ngươi thấy đau hay không đau!”

Trầm Lãng ách cổ họng nói: “Đến lúc này, ngừng như thế nào được.” Y một tay bắt lấy thắt lưng của Vương Liên Hoa, một tay nắm phân thân của hắn, bắt đầu nhẹ nhàng rút ra tiến vào. Vương Liên Hoa vẫn cảm thấy đau đớn, mà đau đớn này thế nhưng không quá múc, cùng phân thân một làn sóng lại một làn sóng khoái cảm mật mật ăn khớp, khiến hắn phân không rõ đến tột cùng là đau hay là khoái hoạt, hắn nắm chặt lưng Trầm Lãng, cắn bờ vai của y, duy chỉ như thế mới có thể kiềm chế mình không kêu khóc giống như nữ nhân, nhưng Trầm Lãng không thông cảm cho kiên trì của hắn, ngược lại động tác nhanh hơn, nguyên lai bộ vị tràn ngập cảm nhận sâu sắc thế nhưng cũng dần dần bắt đầu cảm giác thoải mái, va chạm một chút hắn liền muốn nhịn không được rên rỉ một tiếng, hắn nhịn không được muốn cầu xin tha thứ nói không được, nhưng miệng ngoài la lên phát tiết khoái hoạt ra tựa hồ đã muốn không có cảm thụ khác, nói không nên được một câu đầy đủ. Trầm Lãng nhìn qua là một người ôn nhu như thế, động tác lúc này cũng là thô bạo khiến hắn không thể chịu đựng được, rồi lại như thế làm cho hắn khoái hoạt, Vương Liên Hoa rốt cục chịu đựng không nổi bắt đầu kêu lớn tiếng, hắn nghe tiếng kêu của chính mình, giống như đều không phải từ miệng mình phát ra, bên tai chân thật nhất chính là tiếng thở dốc dồn dập của Trầm Lãng, phối hợp một chút tiết tấu hạ thân đánh sâu vào, khiến người ta khoái hoạt gần như phát cuồng, thẳng đến khi một cổ nhiệt lưu từ bên trong thân thể của mình lan ra, vừa định muốn giải thoát, lại bị Trầm Lãng một tay nắm lại.

“Từ từ, ta còn chưa xong.”

Trầm Lãng lúc này tựa hồ hoàn toàn thay đổi chính là một người mạnh mẽ bá đạo, lại khiến người ta không thể kháng cự.

Thân thể của Vương Liên Hoa đã muốn xụi lơ vô lực, lúc này lại càng rõ ràng cảm nhận được khoái cảm côn thịt ma xát nội vách, lại ngay cả khí lực để kêu cũng không có, chỉ giương miệng hô hô hộc khí, tái không phát ra thanh âm nào. Trầm Lãng cúi đầu đến, nhẹ nhàng ngăn chặn bờ môi của hắn.

Sau Vương Liên Hoa liền cảm nhận được một cổ nhiệt lưu vọt vào thân thể hắn, hắn cảm thấy một trận mê loạn thỏa mãn, dưới thân nhẹ nhàng, cũng tiết ra, toàn bộ thân thể đều nhẹ nhàng rơi vào bên trong mê muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.