Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
Bảo giám rốt cuộc ở trong tay ai? Ai là hung thủ giết người trong sa mạc? Dụng tâm của Vương Liên Hoa là cái gì? Trầm Lãng vì sao tới đây? Toàn bộ chuyện tình vướng mắc thành một mảnh, khiến người suy nghĩ không ra.
Vương Liên Hoa đạm cười nhạt nói: “Chính là Tĩnh Phàm tiên cô nói, cũng không phải là tại hạ nói. Bảo giám đương nhiên ở trong tay tại hạ. Trầm đại hiệp bất quá cùng tại hạ muốn đi tầm bảo (tìm bảo vật), huống hồ với võ công cùng nhân phẩm của Trầm đại hiệp, như thế nào làm ra được việc theo như lời của tiên cô, tiên cô, ngươi nói không phải là nhận sai người chứ.”
Trong miệng hắn nói nhận sai người, loại sự tình này lại có lý nào nhận sai.
Võ lâm nhân sĩ ở đây, tuy nói trong lòng muốn vô địch bảo giám, thật là không quá tin tưởng Trầm Lãng đó là hung thủ. Nhưng nếu Trầm Lãng không phải hung thủ, vậy cuối cùng dụng tâm của Tĩnh Phàm vì cái gì?
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chờ Trầm Lãng biện giải.
Tĩnh Phàm đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Vương Liên Hoa lúc trước, nhưng cũng không phải nói như thế.
Hắn cùng với nàng nói rất chính xác, chỉ cần nàng chỉ chứng Trầm Lãng, hắn liền biết thời biết thế nói bảo giám xác thực là bị Trầm Lãng cướp đi, so với bảo giám này, ngược lại mối thù phản bội, càng khiến y khó có thể nhẹ nhõm. Mà hắn vì thế bố trí cục diện tìm kiếm một người cực mạnh này, cũng bất quá là hắn muốn bắt Trầm Lãng. Lấy bảo giám đổi một mình Trầm Lãng, bắt Trầm Lãng, chính là có bảo giám, tự nhiên cũng không thể nói hắn lừa gạt mọi người.
Mà Trầm Lãng vốn muốn Đổng Thiếu Anh kia tiến đến vạch trần bộ mặt của Vương Liên Hoa, chỉ cần Đổng Thiếu Anh nói vài lời bất lợi cho Trầm Lãng, tội của Trầm Lãng, liền không thể cãi lại.
Chỉ cần Đổng Thiếu Anh nói thêm câu nữa.
Nhưng mà chung quanh chậm trễ không có động tĩnh.
Đổng Thiếu Anh thế nhưng không ở bên cạnh Trầm Lãng.
Đổng Thiếu Anh đâu?
Tĩnh Phàm đột nhiên nhìn thấy đôi mắt.
Ánh mắt chỉ có thương hại, không có thương tiếc.
Ánh mắt của Đổng Thiếu Anh.
Hắn đã đứng ở nơi đó, đứng ở trong đám người nhìn nàng. Không ai nhận ra hắn, hắn cũng chỉ mỉm cười không nói được một lời.
Vì sao hắn cái gì cũng không nói? Hắn còn ở đó chờ cái gì?
Tĩnh Phàm nghi hoặc nâng ánh mắt lên, nhìn xem Trầm Lãng, lại nhìn xem Đổng Thiếu Anh, sau đó nàng phát hiện thế nhưng vào lúc này, Trầm Lãng cũng nhìn thấy Đổng Thiếu Anh.
Nói chính xác, là Đổng Thiếu Anh cố ý đi tới trước mặt Trầm Lãng, làm cho Trầm Lãng nhìn thấy.
Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Sự tình tựa hồ đều không phải như nàng suy nghĩ.
Chỉ cần Trầm Lãng thừa nhận bảo giám ở trong tay Vương Liên Hoa, y như trước có thể toàn mệnh trở ra.
Mà nàng sắp tới nên chu toàn lí do thoái thác như thế nào?
Trong nháy mắt Trầm Lãng đang nhìn đến Đổng Thiếu Anh, có chút kinh ngạc vì sao hắn đến bây giờ còn chưa nói lời nào.
Nhưng y nhất thời liền hiểu được.
Hắn đang đợi.
Nếu hắn công nhận y là hung thủ giết người, hắn liền khiến cho tội chứng của y chứng càng thêm đầy đủ; nếu hắn công nhận theo như lời mới vừa rồi của y đều là nói dối, bảo giám xác thực ở trong tay Vương Liên Hoa, hắn liền đẩy Tĩnh Phàm vào bẩy rập. nữ tử xinh đẹp đầy rẫy dã tâm này, bất quá là một vật hi sinh chuẩn bị tốt, tuy rằng chính cô ta chưa chắc biết.
Vương Liên Hoa dùng sự tồn tại của hai người này để nhắc nhở y, hắn đang cho y cơ hội.
Chỉ cần y lui một bước, chỉ cần y chủ động nhận thua, hắn liền để cho y toàn mệnh mà đi; nếu y không lùi, phía trước đó là tử lộ.
Như thế nào cũng thua.
Chính là, nhận thức vẫn không tiếp thu?
Tĩnh Phàm cười khổ nói: “Trầm Lãng tự mình cũng thừa nhận bảo giám kia ở trong tay y, Vương công tử cần gì phải thay y giải vây?”
Vương Liên Hoa hướng Trầm Lãng cười nói: “Trầm huynh, mặc dù tại hạ không biết ngươi vì sao lại nói bảo giám ở trong tay ngươi, nhưng chuyện bảo giám này liên quan đến mấy chục mạng người các môn các phái, Trầm huynh chớ kích động.”
Hắn lúc khuyên Trầm Lãng nhận thua, lời nói nhìn như bình tĩnh, nàng lại nghe ra vội vàng.
Trầm Lãng nếu nhận thua, người chết có phải là nàng?
Tĩnh Phàm rất muốn quay đầu nhìn gương mặt của Vương Liên Hoa, nhưng lại có chút không dám.
Rốt cục nhanh chóng, tựa hồ vô tình quay đầu liếc mắt một cái.
Hắn thế nhưng cũng đang nhìn nàng.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần biểu tình ôn nhu mà lại tàn khốc, sát khí bất quá là khóe môi một mạt xinh đẹp cười yếu ớt.
Thời điểm hắn muốn một người nào đó chết, luôn biểu tình như vậy, nàng tái quen thuộc hơn hết.
Mà lúc này hắn nhất định muốn nàng tử, hảo vì sinh mệnh của Trầm Lãng mà nhường đường thoát.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút hận.
Hận hắn đẩy nàng đến mức đường cùng; hận chính mình cho là mình đã đủ cường đại, lại là bị người đùa bỡn với cổ chưởng (nắm trong lòng bàn tay) mà không tự biết.
Đồng thời lại có chút khoái ý báo thù bàn.
Bởi vì kết cục cũng không nắm chắc ở trong tay Vương Liên Hoa.
Mấu chốt thủ thuật này, ma quỷ đùa bỡn vô số mạng người, hiện giờ cũng chỉ có thể giống như nàng chờ đợi lựa chọn của Trầm Lãng, trong đó hoảng loạn lo lắng, chỉ sợ so với nàng cũng hơn chớ không kém.
Đại đa số người trên đời, tại loại thời điểm này, luôn hội lựa chọn bảo toàn tánh mạng.
Tục ngữ nói, ở tại thanh sơn, không sợ không củi đốt.
Nhưng Trầm Lãng có lẽ từ trong bụng mẹ ra, liền nhất định cùng đại đa số người trên đời bất đồng.
Quần áo của Trầm Lãng có chút cũ, tóc cũng có chút hỗn độn, nụ cười cũng tựa như uể oải. Tại thời điểm giương cung bạt kiếm (tình hình căng thẳng) này, thoạt nhìn hết sức đáng giận.
Sau đó y thở dài một hơi thật sâu.
“Tĩnh Phàm tiên cô nói đúng vậy, Minh Tùng Tử cùng những người còn lại, đều là ta giết.”
Y từ trong lòng ngực xuất ra bản bảo giám kia.
Một quyển sách đã vàng rách nát, thậm chí ngay cả bìa mặt cũng không có.
Nhưng đại đa số người ở tràng, cũng đã lén lút dò xét được trong địa cung Trầm vương hai người gặp gỡ Khấu Phi Ưng lúc sau đã phát sinh việc, biết được bìa mặt này là bởi vì sao mà mất, càng thêm tin tưởng này chính là bản thật. Chỉ là bọn hắn lại còn chưa rõ, nếu bí kíp thật sự ở trong tay mình, chẳng lẽ không nên tự mình hưởng dụng? Trầm Lãng vì sao phải lấy tánh mạng của mình cùng danh dự, để chứng minh thực giả của một quyển sách này?
Trầm Lãng cười nhạt nói: “Toàn bộ kiếp nạn, đều bởi vì bí kíp này dựng lên. Cũng làm cho ân oán giết chóc hai mươi năm qua, kết thúc tại ngày hôm nay.”
Lời còn chưa dứt, y thân thủ xé đi bí kíp kia.
Mắt thấy bí kíp kia đã muốn hóa thành tro bụi, tay phải của y đột nhiên bị người giữ lại.
Đổng Thiếu Anh đã đến trước mặt y.
“Ngày đó ngươi từng đồng ý với ta, một nửa bí kíp này của ta, ta mới đáp ứng giúp ngươi, hôm nay như thế nào nuốt lời?”
Trầm Lãng nhìn hắn, mỉm cười.
Vừa nhẹ tay cầm bí kíp vừa khẽ phun nội lực, sách kia vốn giòn khô phát vàng, tựa như lá rụng, đều bị nội lực của y chấn thành mảnh nhỏ. Nhẹ nhàng nhào nát liền thành bột vụn, một chiêu kia chính là của Vương Liên Hoa dùng trong địa cung.
Đổng Thiếu Anh giẫm chân: “Ngươi, ngươi…” Lời còn chưa dứt, liền rút chân như bay mà đi, mọi người giữa tràng vì biến cố bất thình lình mà kinh hãi, nhất thời cũng không có người nghĩ đến đuổi theo, chỉ trơ mắt nhìn kia võ công bí kíp tuyệt thế trong truyền thuyết, hóa thành tro bụi, tái không thể chấp nhận.
Hạt bụi bình yên rơi xuống.
Trầm Lãng bình tĩnh mỉm cười: “Kết cục như vậy, các vị hài lòng hay không?”
Viên Thông nhịn không được nói: “Trầm thí chủ, thứ cho lão nạp nói thẳng, nếu bổn ý của Trầm thí chủ là phá huỷ bí kíp, kết thúc phân tranh này, vì sao ngày đó phí công tạo nhiều sát nghiệt?”
“Ngày đó ta đích thật là làm rất nhiều chuyện không nên làm.” Trầm Lãng nhẹ nhàng cười, “Chính là ta đã chán ghét hết thảy, cho nên, ta quyết định chấm dứt.”
Những lời này làm một lời giải thích, tựa hồ có chút không đủ viên mãn (hoàn hảo), xảy ra quá mức bất ngờ, nhưng cũng đã đủ.
Trong giang hồ, vốn có rất nhiều giết chóc không hề mục đích, bất thình lình chán ghét.
Không có người hậu thế giang hồ nào, có thể đủ lý giải thật sâu loại cảm thụ này.
Nhưng chỉ có chính y, cùng Vương Liên Hoa, mới có thể đủ hiểu được hàm nghĩa chính xác của lời này.
Thời điểm y nói lời này liền nhìn Vương Liên Hoa, nụ cười tựa dương quang ngoài đại đường ấm áp lại mang theo nhàn nhạt ủ rũ.
Tĩnh Phàm cùng những người có chưởng môn bị giết trong môn phái, đều rút kiếm nhắm ngay y.
Vương Liên Hoa lại cũng không thèm nhìn y, gương mặt lãnh giống như băng.
Kể từ khi trong nháy mắt hai người ôm nhau.
Kể từ khi y nói ra chỉ có thể cùng tử không thể cùng sinh.
Chỉ có chết mới có thể làm cho toàn bộ của bọn họ trong lúc đó thật sự chấm dứt.
Tình cảm nếu còn, nỗi nhớ tất không thể tuyệt.
Vậy cuối cùng, liền chặt đứt hết thảy tình yêu, để van cầu viên mãn cầu mà không được.