Đào Hoa

Chương 67: Chương 67




Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Tử.

Từ huyền nhai (vực thẳm) như vậy lăn xuống, làm sao còn mệnh?

Vương Liên Hoa sao có thể không chết!

Chỉ có thể cùng tử, không thể cùng sinh.

Ngày đó lúc trong địa cung, chính mình nói lời này, lúc này nghĩ đến, dường như là nhất ngữ thành sấm! (lời tiên tri)

Trầm Lãng mờ mịt nhìn một mảnh thâm cốc trước mắt, Liên Hoa Liên Hoa, nếu biết như thế, ta việc gì phải vùng vẫy! Ngươi đúng, ta vốn nên chết ở trong tay ngươi, như vậy mới là viên mãn của cả ta cùng ngươi.

Nếu như vậy, ngươi rốt cục có thể không tháo ràng buộc cho ta, mà ta, cũng rốt cục có thể không cần quên ngươi.

Ngươi nói tử vong bất quá là trần về trần, thổ về thổ, cả hai không liên quan gì, chính là nếu như ngươi hóa thành bụi đất, lại bảo ta như thế nào tiếp tục tồn tại trên đời này.

Nói cho cùng chết đi, tay nắm tay, cố gắng liền có thể dây dưa đời đời kiếp kiếp, tuy rằng ngươi có lẽ cũng không nguyện ý.

Trầm Lãng hít sâu một hơi, bả vai cứng ngắc chết lặng, nhưng trong lòng một mảnh thanh minh (trấn tĩnh). Sau liền đề khí nhún người, đặt chân xuống ven vách đá kia, không bao lâu liền đã tới đáy vực.

Nhà tranh hàng rào trúc vẫn còn, nước chảy róc rách như trước. Hoa tươi không biết ưu sầu nở rộ, lại không biết sau lúc cực thịnh chính là điêu linh. (tàn úa)

Y đầu tiên nhìn thấy, là thi thể của Tĩnh Phàm, nằm ở trong bụi cỏ, tư thái im lặng giống như ngủ, chính là máu tươi ướt sũng đạo bào xám trắng của nàng, xa xa nhìn thấy, giống như cũng chỉ là một đóa hoa màu đỏ nở trên cây cỏ màu xanh.

Tử vong như vậy, cũng coi như quá xinh đẹp, không đến nổi bôi nhọ giai nhân.

Liên Hoa Liên Hoa ngươi ở nơi nào?

Ta như thế nào nghĩ không ra, bộ dáng ngươi chết đi. Người tốt sống không lâu, ác nhân lưu ngàn năm, ta vẫn nghĩ đến ngươi sẽ sống thật lâu thật lâu, nói không chừng còn có thể đến trước mộ phần của ta cười nói: Trầm Lãng, ngươi chết mà ta còn sống, cho nên, cuối cùng vẫn là ta thắng.

Trầm Lãng đi rất chậm.

Mỗi bước đi, đều như tiến gần cường địch (kẻ thù mạnh). Y sợ, chính mình lúc nhìn thấy hắn, không kịp đến trước mặt của hắn, bởi vì không thể thở được mà ngã xuống.

Vương Liên Hoa mặc chính là bạch y… Không, có lẽ cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng chỉ một mảnh cây cỏ xanh mơn mởn đập vào mắt, không nhìn thấy một vật nào màu đỏ hay màu trắng.

Từng tấc đất trong cốc, bất quá có chút vòng vo khúc khủy như vậy, giống như tại trên đường nhỏ kia đi hết cả cuộc đời, nơi nơi bước đi đều rất khó khăn.

Chính là, không nhìn thấy hắn.

Trầm Lãng cảm thấy có chút không dám tin tưởng. Y lại chậm rãi quay đầu nhìn, cả người thân thể đều căng thẳng.

Vẫn là… Không có.

Chẳng lẽ hết thảy vừa rồi kia, đều là cảnh trong mơ?

Vương Liên Hoa cũng không giết y, cũng không từ trên vực ngã nhào. Hắn còn sống, còn có thể nhìn y thản nhiên mỉm cười, khóe môi vẻ mỉa mai.

Chính là đau đớn trên vai, lại chân thật hơn hết.

Có cái gì đó nhẹ nhàng mà phiêu (bay theo chiều gió) rơi xuống, lướt qua đầu tóc của y.

Trầm Lãng vô ý thức đưa tay ra bắt lấy, giơ lên trước mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên liền thay đổi, trở nên trắng đến nỗi giống như vật trong tay.

Đó là một mảnh góc áo màu trắng, mang theo một chút vết bẩn bùn đất.

Trầm Lãng mãnh liệt ngẩng đầu, đột nhiên đã cảm thấy trái tim tựa hồ muốn nhảy ra lồng ngực, máu toàn thân đông lại ở một chỗ, không thể hô hấp, không nói nên lời.

Y thấy được Vương Liên Hoa.

Kỳ thật y nhìn thấy, cũng không phải Vương Liên Hoa, mà là giữa đám cây cối hỗn loạn ngang dài trên vách đá, lộ ra một ống tay áo màu trắng, chỉ có một cánh tay trắng thuần, từ bên trong ống tay áo kia nhẹ nhàng buông xuống.

Cây cối hỗn loạn kia kỳ thật cách rất xa, nhưng Trầm Lãng chính là nhìn thấy phi thường rõ ràng, kể cả hình dạng huyết quản màu xanh nhạt trên cái tay kia, giống như ở trước mắt.

Y nói không nên lời, đang định nhún người đi lên, bả vai một trận đau đớn nện vào tim tê buốt, lại cơ hồ khiến y đứng không vững, ngã nhào trên đất.

Cây cối kia… Tựa hồ cách trên vực cũng không quá xa… Có lẽ… Có lẽ… Hắn…

Trầm Lãng đã không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Lúc nghiêng ngả lảo đảo mà tới bên cạnh đám cây hỗn loạn kia, cả thân đứng không vững, suýt nữa liền trượt xuống dưới. Y cơ hồ không dám xem người kia, chính là gắt gao ôm lấy hắn, giống như ôm lấy thân thể của chính mình, tánh mạng, cùng linh hồn. Y cảm nhận được thân thể của hắn tựa hồ vẫn còn ấm áp, y cảm thấy máu của hắn xuyên thấu qua y, cùng quần áo của hắn ẩm ướt trong lồng ngực của mình, nhưng y chính là không dám cúi đầu nhìn một lần, y vừa bối rối vừa vội vàng, từ trên vách đá kia lướt xuống.

Thân thể hắn vẫn còn ấm… Thân thể hắn đến tột cùng còn ấm sao? Hay là độ ấm thân thể của chính mình?

Tùy tiện đi tìm một giang hồ thiếu niên, hỏi hắn, Trầm Lãng danh chấn thiên hạ, có chuyện gì là không dám làm?

Sẽ thấy thiếu niên kia dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ngươi liếc mắt một cái, ưỡn ngực nói cho ngươi biết: trên đời này, không có chuyện gì mà Trầm Lãng không dám làm, chỉ có chuyện y không muốn làm!

Chính là Trầm Lãng, lúc này, thế nhưng không dám buông người trong lòng ra, nhìn mặt hắn một lần, hoặc là kiểm tra hô hấp cùng nhịp tim của hắn.

Sợ vừa buông ra, liền phát hiện người nọ thật sự đã chết, thân thể đã trở nên lạnh, ấm áp mới vừa rồi, chẳng qua là một chút lưu lại khi còn sống, hoặc là… Chính là mình lỗi giác.

Nhưng Trầm Lãng rốt cuộc vẫn phải buông hắn ra.

Y nhìn hắn, nhìn chằm chằm giống như chưa từng nhìn qua cẩn thận.

Y thấy được gò má hắn tái nhợt, vài đạo vết máu cắt qua; y nhìn thấy đôi môi bướng bỉnh của hắn, lúc này cũng vẫn còn nhếch lên; sau đó… Y thấy được lồng ngực của hắn… Bên ngoài còn đổ máu… Chính là… Chính là…

Lồng ngực của hắn hơi hơi phập phồng.

Hắn còn sống!

Trầm Lãng vui mừng khôn xiết thiếu chút nữa bởi vì vậy mà ngất đi, y giống như một thiếu niên động tay đông chân, vươn tay đến dò xét hơi thở của hắn, sờ trán của hắn, nghiêng tai qua nghe tim của hắn đập.

Thiên a, hắn còn sống!

Trầm Lãng đột nhiên liền khôi phục toàn bộ khí độ thần trí cùng bình tĩnh.

Hắn đích xác còn sống, chính là nếu không lập tức cầm máu trị liệu, có lẽ thật sự sẽ chết. Đao của Tĩnh Phàm cũng không có đâm trúng chỗ hiểm yếu, nhưng cũng thương tổn đến nội tạng, tình huống hiện tại, tựa hồ ngay cả chuyển động cũng không thích hợp.

Trầm Lãng ở trong phòng nhỏ của Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương tìm được một ít dược thảo. Y đem dược thảo cầm máu nghiền nát, đắp ở nơi bị thương của hắn, sau đó dùng vải sạch hảo băng bó, lại đốt bếp lửa trong nội phòng, bắt đầu hầm chén thuốc hồi phục nguyên khí.

Y muốn cho hắn uống dược, dược thang lại đều từ khóe miệng chảy ra.

Vì thế y đem dược thang kia ngậm ở trong miệng, từng chút trút vào trong miệng hắn.

Mỗi một lần đều là một nụ hôn miên trường (lâu dài).

Đến cuối cùng Trầm Lãng bắt đầu có chút bối rối đứng lên.

Y cảm thấy y cùng hắn hôn nhiều quá, rất hiếm có tựa hồ sẽ dùng hết cả cuộc đời còn lại.

Ý niệm trẻ con buồn cười trong đầu.

Sau khi làm xong toàn bộ, y liền không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể ôm thân thể hắn, nắm tay hắn.

Y bắt đầu suy nghĩ hắn khi nào thì hồi tỉnh.

Chính là hắn đến tột cùng có thể tỉnh lại hay không?

Hắn hiện tại tuy rằng chưa chết, nhưng hắn có đang dần dần chết đi hay không?

Có lẽ ngay cả ông trời cũng không biết.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong không khí tựa hồ còn có mùi chén thuốc tân lạt (chua cay) mà cực đắng.

Trầm Lãng cảm thấy được thân thể của chính mình rét run.

Thế cho nên y cơ hồ không cảm giác được, thân thể của Vương Liên Hoa, đến tột cùng là ấm hay là đã đang trở nên lạnh.

Tiếp đến, y nghe được một thanh âm quen thuộc.

Là một nữ tử bất lực mà sợ hãi gọi, từ xa đến gần.

Gọi tên của y.

Thất Thất!

Nàng vì sao lại đến?

Nàng chẳng lẽ không phải ở bờ biển kia chờ y sao?

Thất Thất, Thất Thất, tha thứ ta, ta hiện tại không thể bỏ rơi hắn đi theo ngươi được.

Hiện tại… Không thể…

Chính là chỉ cần ta sống, ta nhất định, nhất định sẽ đi tìm ngươi.

Nhất định, thật là nhất định sao?

Nếu Vương Liên Hoa đã chết, y sẽ quyết tâm chết ở chỗ này; chính là, nếu hắn sống thì sao? Y thật sự sẽ có thể buông hắn ra mà trở về sao?

Chỉ có cùng tử, không thể cùng sinh, hiện giờ còn có thể làm được gì?

“Trầm Lãng! Trầm Lãng!”

Thanh âm của Thất Thất vốn nên là ngọt ngào mà trong trẻo, tựa như núi giản thanh tuyền (dòng sông xanh trong khe núi), tựa như chim hót u cốc.

Mà thanh âm này, lại thê lương giống như tiếng than của chim đỗ quyên.

Thanh thanh đoạn trường.

Trầm Lãng nhịn không được cơ hồ muốn trả lời.

Thất Thất, Thất Thất, ta ở trong này.

Chính là lúc này y lại nghe được một thanh âm.

Cũng đang gọi tên của y.

“Trầm Lãng, Trầm Lãng…”

Thanh âm phi thường mỏng manh, phi thường khẽ, tựa hồ không thể nghe thấy.

Nhưng khi thời điểm thanh âm này vang lên, trừ nó ra Trầm Lãng đã muốn nghe không được, bất cứ thanh âm nào khác.

Ánh mắt của y, cũng đều không thể nhìn đến những chuyện khác.

Vương Liên Hoa mờ mịt mở mắt, nhìn y.

Cư nhiên hơi thở mong manh còn hỏi y: “Ai đang gọi ngươi?”

Toàn bộ ngôn ngữ đều nghẹn ở trong cổ họng, Trầm Lãng đúng là một tiếng cũng phát không ra, chỉ liều mạng lắc đầu.

Không có, không có.

Trừ ngươi ra, không có bất cứ kẻ nào gọi ta.

Bởi vì trong thế giới của ta, chỉ có một mình ngươi!

Vương Liên Hoa tựa hồ thực an tâm một lần nữa nhắm mắt lại.

Bốn phía một lần nữa lại yên tĩnh không tiếng động.

Thanh âm của Thất Thất cũng đã muốn nghe không được.

Thì tính sao.

Trầm Lãng là một người thực am hiểu.

Chính là y tin chắc rằng một đời của y, chưa bao giờ hiểu được giống như lúc này.

Chỉ cần hắn chịu sống lại, mọi thứ của y đều sẽ là của hắn, từ thân thể đến linh hồn, đều thuộc về hắn, thậm chí cũng không tái thuộc về chính y.

Còn cái gì có thể còn lại cho người khác!

Sau một lúc lâu, Vương Liên Hoa cư nhiên lại mở mắt, còn hỏi hắn một câu chết tiệt.

“Ta có phải đã thất bại thảm hại hay không?”

Trầm Lãng dở khóc dở cười nhìn hắn, cảm thấy cái gì cũng đều nói không nên lời.

Nhưng y vẫn cố gắng gượng trả lời hắn.

“Không, ngươi thắng, ta thua.”

Vương Liên Hoa nghe xong lời này, mới thỏa mãn nhắm hai mắt lại, hơi thở bắt đầu an ổn mà du trường (kéo dài).

Khuôn mặt của hắn nhìn qua liền giống như một hài tử chơi mệt mỏi trở về nhà ngã đầu say ngủ.

Nhìn bộ dáng của hắn, Trầm Lãng không khỏi muốn khóc lớn một hồi, rồi lại muốn cười to, chỉ cảm thấy cả người, từ trong ra ngoài, đều bị lột đi một tầng, khoảng không vắng vẻ, nhưng cũng kiền kiền tịnh tịnh (sạch sẽ nhẹ nhõm).

Hắn rốt cục vẫn nằm ở bên cạnh y, cũng giống như hài tử bình thường, không tiếng động khóc thút thít lên.

——CHÍNH VĂN HOÀN——

Mở màn cố lộng huyền hư (cố tình làm ra vẻ mờ ảo), kết cục không đau khổ mà chết, cùng với sự kiện các nhân vật chính trên giang hồ thần bí biến mất, làm cho đại hội ngày mười bảy tháng bảy ở Vân Mộng sơn trang, thành án chưa giải quyết.

Thẳng đến hồi lâu sau, từ trong miệng một vài đương sự giang hồ phân tranh, mọi người mới dần dần dòm ngó đến chân tướng sự kiện năm đó, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là về việc đã xảy ra, lại hoàn toàn không có cục diện bắt đầu, cùng với dã tâm thực sự của Vương Liên Hoa năm đó.

Chính là vì cái gì Vương Liên Hoa buông tha dã tâm xưng bá võ lâm, thần bí tiêu thất?

Trầm Lãng đến tột cùng có chết hay không?

Có người từng nói ở phía đông bờ biển nhìn thấy Chu Thất Thất cùng Hùng Miêu Nhi đi thuyền rời bến, vì thế liền có đồn đãi, nói là Trầm Lãng lấy nhân nghĩa cảm hóa Vương Liên Hoa, hắn buông tha kế hoạch, bốn người đi ra biển, rời xa phân tranh giang hồ.

Chân tướng đến tột cùng là như thế nào?

Rất nhiều năm về sau, Trầm Tinh trưởng thành bộ dáng thiếu niên anh tuấn, Chu Thất Thất nhìn hắn, giống như thấy Trầm Lãng năm đó.

Có một lần, hắn nhịn không được hỏi Chu Thất Thất: “Năm đó đến tột cùng là như thế nào? Cha rốt cuộc đã chết chưa? Nương (mẹ) không tìm được di thể của y thật sao?”

Hùng Miêu Nhi vẫn như cũ thích uống rượu, ngày đó hắn đã uống đến nửa say, nghe thấy Trầm Tinh hỏi câu này, liền mở to hai mắt nhìn hắn khuyên bảo: “Sớm nói cho ngươi biết, cha ngươi vì cứu vớt cái võ lâm vứt đi này, cùng một đại ma đầu gọi là Vương Liên Hoa đồng quy vu tận (chết cùng một chỗ), còn hỏi chân tướng cái gì, chân tướng không phải sớm nói cho ngươi biết sao?” Hắn sau khi uống rượu xong, ánh mắt vẫn là đặc biệt sáng, thêm uy thế trung niên, liền có chút khiếp người, Trầm Tinh tự nhiên không dám tranh luận, vội vàng cáo lui, thời điểm quay đầu lại lơ đãng nhìn thấy vài sợi tóc bạc bên cạnh tóc mai của hắn.

Hùng thúc thúc tựa hồ… Lão thêm một chút.

Chu Thất Thất vẫn là phong hoa tuyệt đại, thời gian chỉ có thể làm cho nàng trở nên già đi, chứ không chút nào đoạt đi vẻ đẹp của nàng, nàng là loại nữ nhân có thể mỹ cả đời.

“Có lẽ Trầm Lãng y thật sự chính là từ bỏ ta, cùng Vương Liên Hoa đi rồi, ai biết được?”

Trong mắt Hùng Miêu Nhi hiện lên một tia thương tiếc cùng đau xót, vừa muốn nói gì, Chu Thất Thất nhìn nhìn ánh mắt của hắn, lại trước nở nụ cười.

“Nhưng thế thì sao? Với ta mà nói, trượng phu của ta là một anh hùng, vì võ lâm, đi cùng một ma đầu đồng quy vu tận.”

Hùng Miêu Nhi thản nhiên thở hắt ra: “Sự thật chính là như thế, nếu y thật là cùng với Vương Liên Hoa đi, y liền sẽ không bảo chúng ta đợi đến ngày mười chín.”

Chu Thật Thất lại cười nói: Đúng vậy. Đại ca, ngươi đi coi chừng Tinh nhi đi, không được dạy hắn ở bên ngoài hồ hỗn.” (bừa bãi)

Nàng thấy bóng dáng Hùng Miêu Nhi rời đi, thản nhiên cười.

“Trầm Lãng của ta đã chết. Với ta mà nói, đây là chân tướng duy nhất.”

Chuyện này đương nhiên, vẫn là sự tình thật lâu thật lâu về sau.

Hai người duy nhất biết chân tướng, lúc này còn thực trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng. Thời điểm nhìn bọn họ khiến người ta tình nguyện quên đi thời gian.

Trầm Lãng không còn nhắc tới Chu Thất Thất, cùng Trầm Tinh, cùng với Hùng Miêu Nhi.

Y đã quyết định quên toàn bộ chuyện cũ trước kia, hoặc là vĩnh viễn giấu ở trong lòng.

Vương Liên Hoa có chút nghi hoặc vì sao y lại quả quyết lựa chọn rời bỏ cho thê nhi (vợ con) như thế, theo hắn cùng nhau rời đi, cũng từng hỏi qua y, chính là Trầm Lãng cũng chỉ mỉm cười không đáp.

Hai người đồng thời gọi tên của y, một bên là Chu Thất Thất gần như muốn khóc huyết (khóc ra máu), một bên là Vương Liên Hoa bị thương nặng vừa mới tỉnh.

Ngay lúc đó y không có chút do dự gì, cơ hồ không có trải qua suy nghĩ, mà giống như là bị linh hồn ép buộc xuất ra lựa chọn.

Kể từ một khắc kia, y liền vĩnh viễn phản bội thê tử, cùng quá khứ của y.

Vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

Y nếu không trả lời, Vương Liên Hoa cũng không hỏi lại.

Chính là có một ngày, hắn đột nhiên đối Trầm Lãng nói: “Trầm Lãng, chúng ta trở về Vân Mộng sơn trang một chuyến đi.”

Trầm Lãng có chút kinh ngạc: “Đi làm gì?”

Vương Liên Hoa thản nhiên cười.

“Ta muốn đi xem, hoa đào ở Vân Mộng sơn trang, nở đến thế nào.”

——

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa [Phiên Ngoại]

Tác phẩm: Đào hoa (桃花)

Tác giả: Ánh Nhật Cô Yên (映日孤烟)

Thể loại: đam mỹ, cổ trang giang hồ, nhất công nhất thụ, anh tuấn công tuyệt mỹ thụ, HE

Tình trạng gốc: chính văn chương + 1 Phiên ngoại (Hoàn)

Tình trạng edit: đang lết

Dịch: QT

Edit: Độc Thoại Thượng Uyển

Văn án

Phiên ngoại dài muốn gấp đôi chính văn =.=”, chủ yếu là Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa mặc dù đã quy ẩn giang hồ nhưng lúc sau vẫn bị cuốn vào chuyện giang hồ.

Vương Liên Hoa nhìn Thẩm Lãng chậm rãi từ bên trong vén màn đi ra, không cười.

Khuôn mặt y thời điểm không cười tuấn tú mà đoan trang chính trực.

Vương liên hoa cúi đầu nói: “Ngươi không ngủ?”

Thẩm lãng mỉm cười nói: “Ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, liền không ngủ được .”

Vương liên hoa từ tốn nói: “Không nghĩ tới ngươi tự nhiên cũng có lúc đa sầu đa cảm.”

Đêm nay bầu trời không trăng không sao, chỉ có ánh mắt của hắn tựa như ánh trăng đêm đó.

Thẩm Lãng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói.

Về hắn, rồi về y.

Lại chung quy cái gì cũng không nói.

Sâu thẳm trong chốn nhân sinh, chính là tịch mịch cùng phiền muộn, đây lẽ nào không phải là căn nguyên không thể nói sao.

*Tịch mịch: tối và cô đơn

Tái bút: Một chút điểm đặc biệt của Đào Hoa phiên ngoại: Cực phấn khích cảnh hai vợ chồng đem nhau vô phòng mà dạy dỗ nhau.

Thủ đoạn hành hung vợ của anh công đã đặt tới mức thượng đỉnh.Độ mặt của Vương Liên Hoa đã muốn dày như cái mâm. Mà mặt của anh Lãng càng dày gấp bội.

Ngày đó, lúc trên ngựa, anh Lãng không ngại dạy dỗ vợ đại công tử ngang bướng. Chính là khi đó Liên Hoa đã chửi ầm lên sợ người ta thấy mất mặt 18 đời tổ tông nhà họ Vương.

Sang ngày nọ, Thẩm Vương hai người đang hú hí trong phòng. Nghe Đổng Thiếu Anh bên ngoài gọi cửa. Người này đương nhiên không biết bên trong có sự gì. Thản nhiên gõ cửa, cũng nghe Thẩm Lãng cái giọng đầy dục ái thản nhiên bảo vào. Người vào tới bên trong cái gì cũng không thấy, chỉ thấy một đống xiêm y bừa bãi. Mà xiêm y kia lại chính là màu hồng đào. Đổng Thiếu Anh mặt đỏ tai bừng đầu choáng váng muốn chạy đi trối chết lại bị Thẩm Lãng chặn cửa. VLH bộ dạng sốc xếch đi ra tiêu sái bảo: Ta không phải nữ nhân, thấy thì đã sao.

=]]z

Ngày nọ hỏi anh Lãng, giữa chốn đông người khiên ẽm vác lên vai không sợ người biết mất mặt đại hiệp.

Anh Lãng thản nhiên vác người vô phòng quăng xuống giường nói: Ngươi không biết, ta đã lâu không làm đại hiệp. (cho nên khỏi cần mặt =]]z)

Lại nói có đêm, Thẩm Lãng ân ái hôn lên cổ Liên Hoa, để lại hồng ngân di tích.

Ngày mai bọn họ còn phải xuất môn, Liên Hoa giãy dụa: “Trên cổ, sẽ bị người thấy ……”

Thẩm Lãng cười mắng: “Buổi tối bị người nghe thấy còn không sợ, lại sợ buổi sáng xuất môn bị người thấy.”

Thực chuẩn =]]z

Người nào ở sát vách trọ nghe thanh âm này, tự nhiên mặc cho nguy hiểm cũng chỉ muốn chạy cho xa =))

Trích đoạn đường đụng Vu Hành Vân lúc đi Miêu Cương tìm giải dược. Sau khi bọn gian đi, Thẩm Lãng đè Vương Liên Hoa ra hôn giữa đám người, hai nam một nữ. Không chút xấu hổ. Vương Liên Hoa ban đầu còn xấu hổ chống cự sau nghĩ thoáng hơn rồi:

Ngay cả Thẩm đại hiệp cũng không để ý, chẳng lẽ hắn Vương công tử còn sợ bị người ta xem sao?

Nếu so với độ dày da mặt đều thua, chẳng phải là thừa nhận chính mình toàn bộ thua tan tác sao. (Chuẩn ~ ko được chững chạc hơn, không đẹp trai hơn ~ võ công cũng muốn kém hơn ~ ít nhất da mặt phải dày hơn mới được =)) còn có điểm thắng cmnr =]]z)



Trầm Lãng trông thấy hắn, đột nhiên một phen đem hắn bế lên.

Nếu không phải đặc biệt đổ lười, Vương Liên Hoa kỳ thật cũng không thích loại động tác này. Hơn nữa mới vừa rồi bắt đầu có điểm nhận ra hành động thực không ngờ của Thẩm Lãng, vì thế hắn có điểm khí cực bại hoại, oán hận nói: “Hiện tại thật sự cách giường còn xa , Thẩm đại hiệp vì cái gì gấp như vậy.”

Thẩm Lãng mặt không đỏ khí không suyễn mà trả lời: “Như vậy sẽ làm ta cảm thấy được cách giường gần một chút.”(quá chai =]]z)

Nghe xong lời này, Vương Liên Hoa không còn điểm gì để nói chống đỡ. Muốn ôm liền ôm đi, mệt dù sao cũng khổng phải là chính hắn. Tư thế này tuy rằng không quá làm rạng rỡ tổ tông (=)) còn cái gì đòi rạng rỡ tổ tông =]]z), nhưng lại không thể không nói thực thoải mái.

Chỉ cần thoải mái được là tốt, phương diện này ở Vương công tử luôn luôn nghĩ đến thực thoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.