♥
Tuy nói huyết nhục chính là thứ quan trọng nhất của cổ dẫn, chính là Lam Lam cũng có thể khôn khéo hiểu được.
Hiểu được sợ hãi mới có thể sống lâu dài.
Đến mười chín tuổi Lam Lam mới hiểu được đạo lý này, nhưng là so với những kẻ đã chết đi trước khi ngộ ra đạo lý kia, kỳ thật cũng không tính là muộn.
Cổ chính là một loại vật cực kỳ diệu, nếu sử dụng thích hợp, có thể giết chết được thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng là chuyện đương nhiên. Lam Lam thời điểm khinh niên ở Miêu Cương chính là đệ nhất cổ sư, tuổi trẻ tài cao, khó tránh khỏi có vài phần ngạo khí không sợ trời không sợ đất. Vụ án Tiết Hổ cũng không phải là tác phẩm đắc ý lắm, cuối cùng bởi vì để lộ hành tung, việc này nói thần không biết quỷ không hay, còn chưa biết được. (Khinh niên: tuổi non trẻ)
Chính là Lâm Hồng Liên kề thanh kiếm vào cổ, dạy hắn kính sợ, nhưng ngay cả chính nàng ta cũng không thể hiểu được đạo lý này. Lam Lam đương nhiên không tính toán, bởi vì hắn chính là một kẻ cuồng ngạo nên phải trả giá bằng tánh mạng.
Bởi vậy hắn quyết định lui mà cầu.
Lâm Hồng Liên đối kế hoạch của hắn cười nhạt, nhưng cũng là không đề ra được biện pháp nào tốt hơn, chỉ phải đồng ý. Dù sao muốn cho Vương Liên Hoa đổ máu, vốn không phải là chuyện quá dễ dàng, huống chi còn có Thẩm Lãng.
Nếu Vương Liên Hoa đã biết nội dung kế hoạch hai người bọn họ, chỉ sợ cũng lại là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
…
Muốn dùng mê dược chuốc mê Vương Liên Hoa, chắc chắn là múa rìu qua mắt thợ. Nhưng nếu mê đảo đám nha hoàn tôi tớ ở Thủy Nguyệt các, cũng rất dễ dàng.
Quản gia lão Chu đã muốn hơn năm mươi tuổi, ở tuổi này người thường có thói quen sáng sớm ngủ dậy muộn chút, lão Chu gần đây có chút hư thân, đêm có cảm giác khó đi vào giấc ngủ, ngủ lại thường hay đi tiểu tiện, tối nay lại một cái gối đầu không bao lâu liền ngủ, còn làm được một giấc mộng, chính là mơ thấy thời điểm hắn còn trẻ, những ngày khốc liệt ở trên đồng cuốc lúa. Hiện giờ ngày tuy là được an ổn hơn, sai sử một đám thuộc hạ tôi tớ, cũng giống như bán lão gia, lại vẫn là cảm thấy được thời điểm tuổi trẻ hảo hơn, phú quý như thế nào, cũng không bằng được.
Chính là ngày hôm nay đầu đổ mồ hôi quả như là bị nướng, giống như ở lò sưởi bốc hơi, thật sự khó có thể chịu được. Xa xa lại nghe được có tiếng người gọi hắn, nghe không được rõ ràng lắm, liền cũng lười đáp lời. Người nọ lại gọi không ngừng, lão Chu hiện có chút phiền não, tái nghe cẩn thận, đột nhiên cả kinh, lập tức liền tỉnh dậy.
Vừa mở mắt chỉ cảm thấy sáng chói, nguyên lai là ngoài cửa sổ ánh lửa tận trời. Thanh âm xa xôi trong mộng kia hiện tại cũng ở gần chỗ này rõ ràng mà gọi: “Cháy !”
Lão Chu lập tức theo từ trên giường nhảy bật dậy, ngoại sam cũng không kịp khoác vào liền xông ra ngoài.
Ánh lửa ở hậu viện hừng hực, chính là hai vị chủ tử hắn đã phải đứng ở đó chỉ huy cứu hỏa, sắc mặt bị ánh lửa dạ lên xem thật không tốt. Thấy hắn vừa ra tới liền gọi lại: “Lão Chu, phòng của ngươi cách hậu viện này gần nhất, sao giờ mới phát giác?”
Lão Chu thiếu chút nữa muốn tát vào cái mặt già nua của chính mình một cái, đành phải lúng ta lúng túng nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân đêm nay không biết sao. Giống như bị mê hồn, vừa lên giường liền ngủ say như chết, mới vừa rồi bên ngoài huyên náo như vậy, cũng là nửa ngày mới tỉnh lại, tiểu nhân ngày thường cũng không phải như thế, công tử thứ tội……”
Thẩm Lãng nói: “Ý của ngươi là bình thường ngươi cũng không giống như hôm nay ngủ chí tử như vậy?”
Lão Chu vội vàng gật đầu: “Công tử, tiểu nhân tuổi già không tốt, nửa đêm đều phải tỉnh lại vài lần, hôm nay cũng không biết tại sao……”
Thẩm Lãng cắt ngang chuyện hắn nói: “Lão Chu, không cần phải nói, ngươi cũng giúp dập lửa đi.”
Lão Chu thấy chủ tử sắc mặt dịu xuống chút, làm sao còn dám ngây ngốc nhiều, một đường mà vội vàng chạy đi lấy thùng nước.
Thẩm Lãng nhìn thấy trước mắt thế lửa hừng hực, trên mặt tươi cười hình như có chút vô cảm, giống như còn có chút sầu não nói không rõ được.
Thủy Nguyệt, thật sự không phải là cái tên may mắn tốt đẹp. Thẩm Lãng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói gì cho Vương Liên Hoa nghe.
Bởi vì Vương công tử sớm đã không ở đây, Thẩm Lãng cho dù không hướng theo sau xem, chuyện này thật cũng đã hoàn toàn rõ ràng. (cái trên sao giống anh Lãng một mình tự kỷ quá =]]z)
…
Chuyện thanh ti (lọn tóc đen), gợi nhớ đến người tình, chắc chắn là vật trân quý. Lam Lam thời điểm còn trẻ hết sức khinh cuồng (lông bông), từng mê luyến cô nương đẹp nhất trong tộc, thậm chí trăm phương nghìn kế tìm đến người trong lòng lấy một lọn tóc, cầu giải tương tư.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, sau mười năm chính là hôm nay, hắn phải làm đồng dạng sự, chẳng qua hành trình từ thiếu niên chi tâm đổi thành gà gáy cẩu đạo, mà đối tượng cũng theo từ cô nương hắn tương tư đổi thành ác ma nam tử trong truyền thuyết, thật sự là châm chọc. (thiếu niên chi tâm: tâm tình tuổi thiếu niên ; gà gáy cẩu đạo: trộm chó gà)
Chạm tay vào cái gối vẫn còn ấm, kẻ khác không khỏi muốn gặp người mới vừa rồi phong lưu khiển quyện (quyến luyến rã rời). Ven cạnh gối, khó tránh khỏi có tóc đen rớt xuống, Lam Lam mang ra một chiếc khăn lụa trắng thuần, nhặt từng sợi lên, bỏ vào giữa khăn gói lại, cẩn thận để vào trong lòng ngực, nghĩ liền muốn mau chóng ra khỏi cửa.
Thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện tay chân chính mình không thể động đậy.
Lam Lam mồ hôi tuôn như mưa.
Bởi lúc hắn vừa đứng thẳng dậy, sau gáy liền đụng phải một vật tương tự.
Kia bất quá là một cái ngón tay.
Chính là người này thời điểm nào mở cửa tiến vào, lại lặng lẽ đứng ở phía sau lưng, hắn hoàn toàn không biết.
Sợ hãi này cùng với năm đó Lâm Hồng Liên sử dụng kiếm kề vào cổ hắn quả là bất đồng, hắn lúc này quá khiếp sợ mà quên đi cái gì gọi là sợ hãi. (không sợ vì quá sợ =]]z)
Thậm chí đầu óc hắn lúc này đã không tính ra biện pháp đào thoát, bởi vì năng lực chênh lệch thật sự cách nhau quá xa.
Người nọ ở phía sau lại nhẹ nhàng thu hồi tay, biểu tình hắn giống như là cảm thấy vừa lòng mà than nhẹ một tiếng, sau đó nói một chữ.
“Trốn.”
…
Lâm Hồng Liên phóng hỏa xong, nhìn thấy Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa ra ngoài, liền bắt đầu đến góc tối phía đông Thủy Nguyệt các chờ Lam Lam.
Ở nơi này có thể trông thấy đông tĩnh ở tẩm phòng (phòng ngủ).
Nàng nhìn Lam Lam lén lút lẽn vào tẩm phòng, trong tâm nhất thời đông cứng lại, đột nhiên liền nghe ở chỗ gần đó có tiếng động khác thường, giống như là cả người phía sau phát ra khí oi bức. Lâm Hồng Liên vội vàng nhìn lại, mặt sau bất quá chỉ là một đám bụi cỏ thấp bé, kia cũng không phải vật gì, có lẽ là giữa bụi cỏ có con côn trùng bay phát ra tiếng. Đoán ra điểm này nàng cũng liền không nghĩ đến nữa, lại nặng nề quay đầu nhìn về phía cánh cửa tẩm phòng kia, thời điểm còn chưa đến nửa chung trà, liền có một bóng người màu lam từ trong phòng kia đi ra.
Lam Lam tới trước mặt nàng, nhất thời thần sắc khẩn trương nói: “Đắc thủ, đi mau thôi.” (Đắc thủ: thuận lợi ; thành công)
Lâm Hồng Liên thiếu chút nữa liền cười ra mặt, vốn đã đắc thủ, lại còn sợ hãi như vậy, chẳng lẽ còn sợ khinh công mất hết, không trở qua được tường cao Thủy Nguyệt các sao? Nàng trong lòng cười nhạo Lam Lam nhát gan sợ lôi thôi, nhưng cũng không hiện ra mặt, chỉ nói: “Đắc thủ liền đi mau.”
Giang Nam nữ hiệp Lâm Hồng Liên cùng Miêu Cương Lam công tử sơ chiến giành được thắng lợi, chiến lợi phẩm chính là…… Vài sợi tóc đen của Thẩm đại hiệp cùng Vương công tử. (Sơ chiến: trận chiến mở đầu)
Lâm Kính Hoa nhìn đến vật ở trên khăn lụa trắng như tuyết kia, muốn cười lại có điểm cười không nổi.
Lâm Hồng Liên thực dồn dập hỏi: “Kính Hoa, ngươi gặp qua hai người bọn họ, hai loại tóc này, loại nào chính là của Vương Liên Hoa?”
Lâm Kính Hoa chỉ chỉ trong đó một loại tóc đen nhuyễn tinh vi, cũng dài hơn một chút nói: “Nên làm loại này.”
Lâm Hồng Liên sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Một khi đã như vậy, Lam công tử thỉnh ngươi mau chóng chế cổ dược đi.”
Lam Lam lại nhíu mày nói: “Muốn làm cổ dược, còn thiếu một vài vật liệu, thỉnh Lâm nữ hiệp trợ giúp lấy cho.”
Lâm Hồng Liên không hờn giận nói: “Lam công tử chính là nói qua cổ dược do Lam công tử tự trang bị.”
Lam Lam giận dữ nói: “Vật chế cổ dược thật là do tại hạ tự trang bị, chính là sợi tóc này mặc dù cũng có thể làm cổ dẫn, nhưng cuối cùng cũng không bằng được huyết nhục, bởi vậy liền phải thêm vào vài loại vật kịch độc, để tăng cường công dụng. Này cũng không phải là vật gì khó khăn, chính là phải bỏ chút thời gian, tại hạ cần phải có nhiều ngày chuyên tâm chế tác cổ dược kia, phân lượng hỏa hậu đều không được sai chút nào, sợ là không rảnh đi tìm vài vật liệu kia.” (Phân lượng: điều chỉnh ; Hỏa hậu: độ lửa; độ cháy; sức lửa; sức nóng)
Lâm Hồng Liên sắc mặt dịu đi nói: “Nếu đã như vậy, đương nhiên là phải nghĩ ra biện pháp giúp Lam công tử lấy được. Lại không biết vài loại vật liệu đó là gì?”
Lời nói tiếp theo của Lam Lam thiếu chút nữa hại Lâm Hồng Liên ngất xỉu đi.
“Bốn mươi chín con rết độc, cùng bốn mươi chín con nhện độc, đem để vào cùng một chiếc hũ, khiến cho chúng tự cắn nhau đến chí tử, lại đem dịch độc thu được từ trong hũ sinh ra; đem chiếc hũ kia chôn xuống đất, sau ba ngày lấy ra, tái thu thập trong đó nọc độc, đó là tử độc. Từ độc sinh ra tử độc chính là dược dẫn tuyệt hảo, Vương Liên Hoa kia dù có khả năng thông thiên, chỉ sợ là cũng không giải được cổ này.”
Lâm Hồng Liên cố nén hết cảm giác nôn mửa nói: “Chạy đi đâu tróc nhiều độc trùng như vậy đây?”
Lam Lam thở dài một hơi, nói: “Nếu là ở Miêu Cương, đương nhiên là dễ dàng, tại hạ thật cũng không làm phiền Lâm nữ hiệp. Nhưng ở chỗ này, tại hạ thực tại cũng không rảnh đi tróc nhiều độc trùng như vậy, chỉ đành phải làm phiền Lâm nữ hiệp.”