Đào Hôn Tám Trăm Năm I

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Thát Bạt Tư Công ngồi ở ghế chủ vị trong lều trại ở phương bắc, mặt không thay đổi nhìn ba gã quan binh đại Tống cường đạo bị trói chặt ở trên cột gỗ.

Cái gọi là quan binh cường đạo đó là dựa vào chiến tranh mà ở trên người dân chúng thế cô gi¬an dâm cướp bóc. Sáng sớm bọn họ bắt được ba người này thì ba người này giết một hộ người chăn nuôi trong bộ lạc, đang ngồi ở trên thi thể, ăn thịt uống rượu...

“Nói! Các ngươi vào như thế nào?” Trưởng lão hành hình lấy chủy thủ ra cắt đi thịt trên hai gò má một người

Quan binh kia kêu lên thảm thiết, một người khác bị dọa ngất đi, người thứ ba lại là khóc rống mất tiếng.

“Chúng ta thấy biên giới không người, muốn thừa cơ... Đại nhân... Tha mạng...” Quan binh đau đớn kêu lên.

“Người Tống các ngươi đem thịt trên người tù binh chúng ta một đao một đao cắt bỏ, sau đó cười nói chúng ta có khí khái, chết cũng không đầu hàng! Các ngươi đối chúng ta như thế nào, chúng ta liền hồi báo như thế đó!” Tháp Hải trưởng lão lạnh lùng quan sát, xuống một đao nữa.

“A...” Quan binh đau đến té xỉu tới.

Thác Bạt Tư Công đạm mạc nhìn quan binh máu thịt lẫn lộn trước mắt, đối với hình thức thẩm vấn này chỉ cảm thấy phiền chán.

“Nơi gặp chuyện không may là do Hách Liên trưởng lão phái người trấn thủ, muốn hắn mau chóng điều tra người thay phiên làm việc lúc đó, dùng roi đánh người nọ đến chết mới ngừng, đem thi thể ném tới chỗ của chim ưng. Đồng thời, thu lại chức vụ của Hách Liên trưởng lão...” Thác Bạt Tư Công bỗng nhiên trừng mắt hướng bóng người nhỏ nhắn bên lều trại.

Mày rậm của hắn nhíu lại, đã phát hiện người đến là Tống Ẩn Nhi.

“Không được vào...”

Tiếng của Thác Bạt Tư Công chưa rơi xuống đất, Tống Ẩn Nhi đã thấy được tình huống lều trại.

Cái hộp bạc trong tay nàng nghiêng qua, mắt thấy sẽ rơi xuống đất.

“Cẩn thận.” Thác Bạt Tư Công bước một bước xa lên trước, tiếp được trước khi hộp đồ ăn rơi xuống đất.

Sắc mặt Tống Ẩn Nhi trắng bệch nhìn ba người máu thịt mờ hồ trước mắt.

Thác Bạt Tư Công vừa nhìn thấy thần sắc nàng đại biến, lập tức đem khuôn mặt của nàng áp đến trước ngực.

“Bên trong đựng cái gì? Bánh bao trắng sao?” Thác Bạt tư công đem bạc liêm đặt quay về trong tay nàng, ý đồ nói sang chuyện khác.

Tống Ẩn Nhi nhìn ý cười bên môi hắn, da đầu và sau lưng nhất thời run lên một trận.

“Ngươi... Sao ngươi còn có tâm tình nói vậy?” Nàng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau từng bước.

Thác Bạt Tư Công một tay ôm eo của nàng, không để nàng cách quá xa.

“Bọn họ chết chưa hết tội.” Hắn nói.

“Bọn họ và ta đều là người Tống...”

“Ngươi là người của ta, mà bọn họ là người nào đều không quan hệ với ta.” Hắn lạnh lùng nói.

“Ngươi có nhân tính hay không?” Nàng thấp giọng nói.

“Không nhiều lắm.” Thác Bạt Tư Công nhíu đôi mắt sắc bén lại, một tia ôn nhu khi nhìn thấy nàng mới thể hiện lên trong mắt dần dần trôi đi.

“Ta cầu ngươi thả bọn họ!” Tống Ẩn Nhi đem hộp đồ ăn bạc trong tay đặt xuống bên cạnh, cầm lấy cánh tay hắn nói.

“Không.” Hắn nói.

“Cô nương cứu mạng a... Cô nương cứu mạng...” Quan binh ngửi ra được hi vọng cứu vớt, quỷ khóc thần gào thét kêu to.

Tống Ẩn Nhi muốn quay đầu, lại không dám quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thác Bạt Tư Công.

“Ngươi không cho ta quay đầu, đại biểu ngươi cũng hiểu được bọn họ bị hành hạ đến thực thảm; là như thế, vì sao không buông tha bọn họ?” Đầu ngón tay của nàng rơi vào cánh tay hắn, thanh âm run run nói.

“Ta không cho rằng bộ dáng bọn họ có gì không đúng, ta bất quá là không muốn ngươi cảm thấy không thoải mái.” Hắn mím môi, không thích nàng di động cảm xúc vì người khác như thế.

“Nếu ngươi quả thật quan tâm cảm giác của ta, vậy thả bọn họ đi!” Tống Ẩn Nhi cầu xin nhìn Thác Bạt Tư Công.

Thác Bạt Tư Công không nói, lạnh lùng nhìn lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Thủ lĩnh, trăm triệu không thể! Bọn họ giết người Bộ Lạc chúng ta, không thể dễ dàng tha thứ!” Các trưởng lão lớn tiếng nói.

“Oan oan tương báo khi nào.” Tống ẩn nhi nhìn về phía các trưởng lão, lo lắng đề cao âm lượng.

“Việc Bộ lạc Thác Bạt, khi nào đến phiên ngươi xen mồm!” Tháo Hải trưởng lão hét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm thủ lĩnh.

Mặt Thác Bạt Tư Công không thay đổi ôm eo của nàng, không nói lời gì đem nàng ném ra ngoài lều.

“Giám sát nàng chặt chẽ.”

Thác Bạt Tư Công hướng Tống Luân dặn dò xong, đã thấy hốc mắt nàng trượt ra nước mắt, bộ ngực hắn cứng lại, lại vẫn bước đi vào trong lều, đứng ở trước mặt quan binh cường đạo.

Mắt lạnh của hắn trừng bọn họ, trừng đến tất cả bọn họ đều co rúm lại đứng người dậy, run run ngay cả nói đều nói không ra miệng.

Bọn người kia đáng chết đến cực điểm, dám làm cho Tống Ẩn Nhi khổ sở!

“Đại nhân tha mạng a...”

Quan binh lên tiếng cầu xin tha thứ lần nữa thì Thác Bạt Tư Công kéo lên kiếm dài để ở một bên.

Mọi người còn không có thấy rõ ràng Thác Bạt Tư Công ra tay như thế nào, ba gã quan binh kia đã bị kiếm dài cắt đứt cổ họng, mất mạng tại chỗ.

“Thủ lĩnh từ bi, thưởng bọn họ một cái chết thống khoái.” Các trưởng lão hoan hô, lớn tiếng nói: “Thi thể xử trí như thế nào?”

“Đem cho chim ưng ăn.” Thác Bạt Tư Công nói.

Tống Ẩn Nhi đứng ở ngoài lều nghe thấy bọn họ nói chuyện, nàng che miệng, nhịn xuống xúc động nôn mửa, xoay người liều mạng chạy như điên ra bên ngoài.

Nàng không muốn ở tại chỗ này, nàng không còn cách nào khác ở lại bên cạnh một hung thủ giết người!

Nữ tử tốt bụng như vậy đem ra tế trời, nhất định có thể có được năng lượng nhiều nhất, cũng đỡ phải khiến ngươi vì nàng mà nóng ruột nóng gan. Ma tính trong cơ thể hắn nói.

Thác Bạt Tư Công nắm chặt nắm tay, hàm răng khẽ cắn, căm giận đá đi ý nghĩ trong đầu.

“Nhổ trại hồi phủ.” Thác Bạt Tư Công nói với Tống Luân.

“Tống cô nương đâu?” Tống Luân liền vội vàng hỏi.

“Ta sẽ dẫn nàng hồi phủ.” Thác Bạt Tư Công sai người dắt tới hắc câu (ngựa đen khoẻ) của hắn, nhảy lên, hướng tới bóng lưng của nàng chạy vội mà đi.

Hắn chán ghét truy đuổi như vậy, chán ghét cảm giác lo lắng đề phòng vì nàng như vậy, nếu nàng vẫn không còn cách nào khác quen hắn như vậy, vậy hắn đành phải —

Buông tha cho nàng!

Khi Tống Ẩn Nhi bị ngựa nhanh của Thác Bạt Tư Công đuổi theo, bị cường ôm đến trước người hắn thì nàng đem mình cuốn thành một vòng, rốt cuộc không thể an nhàn tựa vào trước ngực hắn giống như trước kia.

Mắt của nàng trừng mắt hắn, thân thể của nàng kháng cự hắn, nàng cứng ngắc tùy ý hắn ôm, căn bản không muốn mở miệng.

“Ba người bọn không thể nào còn sống rời đi nơi đó, bọn họ giết chết nam tử Bộ Lạc, còn ở bên thi thể bọn họ gi¬an dâm con gái, bọn họ nếu không chết, người Bộ Lạc khó tiết mối hận trong lòng.” Lời nói của Thác Bạt Tư Công vung qua từ bên tai nàng.

Nàng rùng mình một cái, lại như cũ không có trả lời.

“Phương pháp nguyên bản mà bọn họ chết đi, là từng khối thịt trên người bị cắt bỏ làm nhục mà chết!” Hắn đề cao lời nói, trừng mắt nhìn nàng giống như người gỗ trước người, “Năm trước chúng ta đánh nhau với người Tống, quân Tống đại bại, tướng quân các ngươi vì báo công với triều đình, giết mấy trăm phụ nữ và trẻ em yếu đuối trở thành quân bắt được của Tây Hạ, người của các ngươi không thể nhân từ hơn chúng ta!”

“Ta không muốn nghe nữa, thả ta xuống.” Tống Ẩn Nhi căm tức hắn, lớn tiếng nói.

Thác Bạt Tư Công dừng ngựa lại, nàng không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống ngựa, cả người chật vật ngã ở trên sa mạc, lăn vài vòng, làm một thân đất bụi, đau đến mức nàng nhăn lại lông mày.

Tống Ẩn Nhi miễn cưỡng chính mình đứng thẳng người, ngửa đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt đạm mạc của hắn, nàng nghẹn ngào nói: “Ta không phải muốn cùng ngươi so sánh thủ đoạn tàn nhẫn, ta chỉ là khó chịu việc này xảy ra lần nữa... Bọn họ làm sai chuyện nên bị trừng phạt, nhưng nhất định phải giày vò như vậy sao?”

“Trưởng lão chính là đem thống khổ trên người trong tộc chúng ta, gia tăng lên người bọn họ thôi.” Hắn nói.

“Vì sao ngươi đối với mạng người lại chẳng để ý như thế?”

Ánh mắt nghiêm túc của nàng làm cho hắn xiết chặt dây cương, xoay đầu nhìn về phía cát bụi phương xa.

“Ta không có nhân tính.” Hắn trầm giọng nói.

“Ngươi không thể không có nhân tính, ngươi đang quân tâm ta.” Tống Ẩn Nhi đi vào bên cạnh hắn, cầm tay hắn, muốn hắn nhìn nàng. "Nếu ngươi đang quan tâm ta, vì sao không thể để ý những người khác? Nếu hôm nay người bị thương tổn là ta...”

Sắc mặt Thác Bạt Tư Công nhất thời trầm xuống, con ngươi đen hiện lên sát khí, từ trong hàm răng nói ra.

“Ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.” Hắn nói.

“Mạng của ta và mạng người khác giống nhau đều là mạng...” Nàng từ trên mặt hắn nhìn ra không cho là đúng của hắn, nàng gấp đến độ thẳng dậm chân, một phen bỏ tay hắn ra. "Đáng giận, như ngươi vậy là muốn lão nương làm sao bây giờ! Ta không còn cách nào khác xem mạng người như cỏ rác giống ngươi.”

“Ta để ý người, như vậy còn chưa đủ sao?” Hắn thô tiếng quát, khiến da đầu nàng run lên.

Nàng lui về phía sau từng bước, thấp giọng nói: “Ngươi không có nhân tính.”

“Ngươi nói lại lần nữa ta không có nhân tính thử xem!” Thác Bạt Tư Công nháy mắt nhảy xuống ngựa, hai tay chế trụ bả vai của nàng.

Tống Ẩn Nhi ngửi được hương khí mãnh liệt của túi hương tràn ra trên người hắn, nàng cố ý nín thở không ngửi thấy.

Nếu hắn có chút nhân tính, bỏ qua một bên việc hắn xem mạng người như không có gì, hắn ít nhất nên hiểu ra tâm tình nàng bởi vì hắn ba vợ bốn nàng hầu mà khổ sở.

“Nói a!” Thần thái lo lắng của hắn giống như thú dữ tuỳ thời sẽ làm bị thương người.

“Đúng, ngươi không có nhân tính.” Nàng nói, chóp mũi cũng là đau xót.

Bàn tay của Thác Bạt Tư Công dùng sức bóp vào tay của nàng, nhìn vẻ mặt nàng bị đau, hắn cũng không nguyện buông tay —

Hắn muốn nàng thống khổ với hắn!

“Nếu ngươi và những người khác đều cho rằng như vậy..., như vậy ngươi và bọn họ cũng không có khác biệt.” Thanh âm của hắn lạnh đến tựa như từ địa ngục đến. "Ngươi muốn làm nữ đầu bếp, như vậy ngày sau ngươi ăn nằm ở trong phủ ta cũng như một đầu bếp nữ, đã nghe chưa?”

“Lỗ tai lão nương không điếc, nghe được rõ ràng. Đầu bếp nữ thật hợp ý ta, ta trời sinh chính là mạng chịu khổ nhọc!” Tống Ẩn Nhi căm giận lau đi nước mắt trên mặt, cắn răng nhịn xuống thống khổ, bả vai giống như là muốn bị tháo dỡ xuống dưới, thế nào cũng không hô một tiếng đau.

Nàng biết hắn vì sao phải đối với nàng tàn nhẫn, nhưng lòng của nàng cảm giác vẫn không dễ chịu?

Nếu hắn quả thật muốn ba vợ bốn nàng hầu, sẽ không nên đối với nàng đặc biệt như vậy, khiến nàng đối với hắn... Đã yêu a!

Thác Bạt Tư Công xem cố chấp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn đem nàng đẩy ra sau, chỉ muốn khiến nàng cầu xin hắn tha thứ.

“Ngươi tốt nhất chờ mong mẹ ngươi có biện pháp chịu khổ nhọc giống ngươi.” Hắn cười lạnh nói.

“Ngươi là có ý tứ gì?”

“Ta xem qua được đơn cha ngươi cho nương ngươi, những thuốc kia có thể áp lực đau tim của nàng, nhưng cái này bất quá chỉ là uống rượu độc giải khát thôi! Nàng sớm muộn cũng bởi vì độc cóc trong thuốc mà dần dần tử vong, nhiều nhất chỉ sống them được hai tháng!” Hắn nắm cằm của nàng, con mắt đen lạnh như băng nhìn thẳng vào trong mắt của nàng. "Cha ngươi có nhân tính hơn ta sao?”

“Câm mồm!” Tống Ẩn Nhi tức quá quăng hắn một cái tát.

“Lớn mật!” Trong mắt Thác Bạt Tư Công phun ra lửa giận, dương tay cũng muốn cho nàng một cái tát.

Khi bàn tay đang muốn đánh trúng khuôn mặt của nàng thì hắn đã thấy thống khổ trong mắt nàng.

Thác Bạt Tư Công đột nhiên thu tay lại, ngực đúng như bị hắt lên một vũng dầu sôi, hắn trợn trừng mắt, từ trong ngực tuôn ra một tiếng rống to.

Tiếng kêu của hắn thật kinh thiên động địa, làm cho nàng không thể không che lỗ tai, ngồi xỗm dưới đất co lại thành một vòng.

Ông trời vì sao cho nàng vận mệnh như vậy? Vì sao nàng ngay cả cha ruột của mình cũng không thể tin tưởng?

Thác Bạt Tư Công nhìn bộ dáng quăn xoắn ngồi chồm hổm trên mặt đất run run của nàng, một trận bất lực hiện lên trong mắt của hắn.

Vì sao vô luận hắn đối với nàng như thế nào cũng không đúng? Nàng luôn đem bất luận kẻ nào đặt ở trước mặt của hắn, đem tâm đối nàng như trân bảo của hắn xua đuổi như rác, nàng thậm chí không cho hắn phê bình ngườicha không lương tâm của nàng? Nàng thậm chí sợ hắn giống người bên ngoài!

Bộ dạng lạnh run của nàng làm cho hắn dùng lực đập xuống ngực, muốn đuổi đi thống khổ bên trong.

Nhưng hắn đến tột cùng đau cái gì đây? Bất quá là —

Nàng rốt cục cũng sợ hắn thôi!

Nhân tính có cái gì tốt, chính là làm cho hắn cảm giác được thống khổ thôi!

Thác Bạt Tư Công lui về phía sau từng bước, tạm thời bỏ qua giãy dụa của ma tính trong cơ thể, làm cho ý lạnh chui vào tứ chi bách hài của hắn, lạnh giọng nói: “Ngươi sớm nên sợ ta. Ai cũng nên sợ ta, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.”

Nếu nàng sớm sợ hắn, giữa bọn họ sẽ không đi đến một bước này.

Tống Ẩn Nhi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên cường giống như đúc bằng đồng của hắn —

Thác Bạt Tư Công nhảy lên ngựa, mặt không thay đổi liếc nhìn nàng một cái, lôi kéo cương ngựa, nghênh ngang rời đi.

Tống Ẩn Nhi nhìn hắn biến mất ở một chỗ khác trong sa mạc, khiếp sợ không có biện pháp di động.

Hắn... Hắn cứ như vậy... Đem nàng ném ở nơi này, để nàng tự sinh tự diệt? Chỉ vì nàng nói hắn không có nhân tính?

Gió lạnh cát đá sỏi nghênh diện thổi tới, nàng ôm lấy hai tay, hai hàng nước mắt trong nháy mắt trượt xuống hốc mắt.

Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, người vô tình nhất với nàng, tất cả lại đều là nam nhân.

Nước mắt Tống Ẩn Nhi không có chảy lâu lắm, bởi vì nàng nhớ tới nương cần nàng chiếu cố, nương nàng đã đủ số khổ. Nàng vô luận như thế nào đều phải coi chừng nương nàng đến một khắc cuối cùng.

Tống Ẩn Nhi bắt buộc chính mình đứng dậy, từng bước một ở trong sa mạc phân không rõ ràng lắm Đông Nam Tây Bắc đi tới...

Một lúc lâu sau, Tống Luân cưỡi ngựa mà đến, tìm được Tống Ẩn Nhi bị đông cứng tứ chi cứng ngắc, hai chân đã mài xướt da chảy ra tơ máu.

Hắn đem nàng ẵm ngựa, thấy nàng thần sắc kiên định, chỉ nói hy vọng có thể mau chóng trở lại bên người mẫu thân; về phần chuyện khác, nàng một câu cũng không có hỏi.

Nếu Thác Bạt Tư Công nghĩ đến Tống Ẩn Nhi sẽ bởi vì hoàn cảnh không tốt mà quay về cầu xin hắn, như vậy hắn là mười phần sai.

Đối Tống Ẩn Nhi mà nói, nàng từ nhỏ cùng nhóm người hầu lớn lên chung, ăn trúng nhiều nhất chính là một chữ "khổ"!

Huống hồ, trong phủ Thác Bạt hùng vĩ giống như hoàng thất này, hạ nhân mỗi ngày đều có ba bữa có thể ăn, đãi ngộ so sánh với nàng ở Tống gia lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Trừ bỏ Tây Hạ khí hậu rét căm căm, mỗi lần tuyết rơi, bên ngoài liền lạnh thêm vài phần, cuộc sống như vậy, nàng trôi qua được.

Chỉ là, nàng ăn được khổ, nhưng thân thể nương của nàng cũng là ngày càng sa sút.

Tống Ẩn Nhi không muốn tin tưởng lời nói của Thác Bạt Tư Công, chính là nàng cũng không có cách nào tìm đại phu đến chứng thật. Trong tay nàng có một ít ngân lượng, từ lúc nàng theo Thác Bạt Tư Công trở lại Tây Hạ thì liền xin hắn sai người đưa cho Lý Ngọc Nương.

Nàng suy nghĩ bán đi áo lông chồn trắng mà Thác Bạt Tư Công cho nàng, nhưng nàng không biết có ai dám mang theo nàng đi ra ngoài buôn bán. Hơn nửa tháng này, trừ bỏ Tống Luân, mọi người thấy nàng, cũng giống như thấy dịch bệnh.

Thác Bạt Tư Công thì càng không cần phải nói, hắn đối với nàng, thật sự quyết tâm độc ác chẳng quan tâm.

Trên thực tế, Tống Ẩn Nhi cũng không có nhiều thời gi¬an nghĩ đến hắn như vậy, bởi vì việc của nàng nhiều không đếm xuể.

Người trong phủ nhận định nàng là người đắc tội thủ lĩnh, làm đồ ăn dễ dàng cũng tất nhiên là không sạch, cho dù nàng có một thân tay nghề, cũng không được phép tham dự chế biến thức ăn trong phòng bếp.

Bọn họ gi¬ao cho nàng làm, đều là công việc cơ bản trong phòng bếp — chẻ củi nhóm lửa, xách nước vo gạo, mài mạch trộn...

Da thịt Tống Ẩn Nhi bởi vì giá lạnh mà tổn thương, cả khuôn mặt gò má, bàn tay tất cả đều sưng đỏ đến phát đau; nhưng chỉ cần chúng nó không đau đến mức khiến nàng ngủ không được, nàng có thể nhịn.

“Nương, ngươì nhiều ít nên ăn một chút cháo đi!” Một ngày này, Tống Ẩn Nhi thừa dịp thời gi¬an nghỉ ngơi khó có được, lui về trong phòng, nhìn xem tình trạng của nương nàng.

“Ta uống nhiều thuốc cha ngươi cho một chút là được rồi.” Tần Thu Liên ở trong áo lông hồ lúc trước Thác Bạt Tư Công đưa cho nàng, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Nương, cha nói thuốc kia một ngày uống ba lần là được.” Tống Ẩn Nhi nhớ tới lời nói của Thác Bạt Tư Công..., không khỏi ra tiếng ngăn cản. "Huống hồ, ngươi chỉ uống thuốc không ăn cơm, thân thể sao tốt lên được? Ngày hôm nay bên ngoài có một chút ánh mặt trời, ta mang ngươi ra ngoài đi một chút, được không?”

Tống Ẩn Nhi cười nâng nương nàng dậy.

Tần Thu Liên không để ý tới nàng, vài lần vươn tay muốn lấy thuốc, Tống Ẩn Nhi không muốn.

“Lấy thuốc ra!” Tần Thu Liên bình thường yếu đuối bởi vì lấy không được thuốc mà nổi giận, giận trừng mắt với nữ nhi.

“Ngươi uống vài ngụm cháo, ta liền đem thuốc đưa cho ngươi.” Tống Ẩn Nhi múc một muỗng nói.

“Đầu ta đau, ngực đau, toàn thân cũng khó chịu, ngươi là nữ nhân bất hiếu...” Tần Thu Liên kêu đau khóc hô đẩy tay Tống Ẩn Nhi ra.

“A!” Cả bát cháo ngã vào trên tay Tống Ẩn Nhi.

Tống Ẩn Nhi nhìn quần áo bị bẩn, chỉ có thể may mắn, cháo này sớm lạnh, nếu không trên người nàng sợ sẽ nhiều thêm vài cái vết thương?

“... Nương không phải cố ý...” Tần Thu Liên đem mình lui đến bên giường, ôm chăn anh anh khóc nức nở.

“Ta đi lấy thêm một chén cháo, người ăn hết mới uống thuốc, được không?” Tống Ẩn Nhi cứng rắn bài trừ khuôn mặt tươi cười nói.

Thật vất vả, Tần Thu Liên uống xong nửa bát cháo, cổ tay gầy như que củi cầm chặt lấy thuốc viên, khẩn cấp nuốt xuống.

Sau khi Tống Ẩn Nhi an trí nương nằm xuống, nàng thay đổi xiêm y, thu thập phòng xong, đi ra cửa phòng.

Ánh mặt trời đã lâu chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xanh trắng của nàng, chiếu ra lệ quang rạng rỡ ở đáy mắt nàng.

Tống Ẩn Nhi ngồi ở trên tảng đá, lấy ra một cái hướng bánh lạnh và khô ráo cắn hai cái, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng đàn.

Đó là tiếng đàn của Thải Vi! Tinh chuẩn nhưng không có cảm tình, liền giống như khảy đàn, nữ nhân như vậy thích hợp với Thác Bạt Tư Công cái tên lãnh huyết vô tình nhất.

Tống Ẩn Nhi nhớ tới hai tròng mắt từng mỉm cười đối với nàng, một ngụm hướng bánh nghẹn ở ngực, dùng sức nuốt vài cái mới nuốt vào.

Lúc ấy nàng nói hắn không có nhân tính, nói thẳng quá mức hay không? Nhân dân Tây Hạ trời sanh tính cường hãn, nếu Thác Bạt Tư Công không phải lấy cường thế thống trị, làm sao có thể trấn áp được những trưởng lão đủ tuổi đến có thể làm tổ phụ của hắn đây?

Nàng chỉ cần làm bộ như cái gì cũng không cảm kích, là có thể tiếp tục chuyên hưởng chuyên sủng của hắn với nàng a! Như vậy tốt hơn nàng hiện nay, anh hùng không đất dụng võ, mỗi một ngày đều trôi qua dài lâu vô cùng!

“Đi mụ nội nó con gấu! Nếu lão nương có biện pháp thị phi chẳng phân biệt được như vậy, ta đã không gọi là Tống Ẩn Nhi!” Tống Ẩn Nhi nguyền rủa một tiếng, mồm cắn một khối hướng bánh to. Xem bọn nó như Thác Bạt Tư Công mà cắn.

“Tống cô nương.” Tống Luân tiến lên nhìn nàng hai má bị đông cứng thành đỏ bừng, khuôn mặt cũng gầy hơn chỉ còn một đôi mắt to.

“Tống Luân, thương thế của ngươi tốt hơn chút nào chưa?” Tống Ẩn Nhi cười lên.

“Tốt hơn nhiều, đa tạ ngày hôm qua Tống cô nương hầm canh gừng.”

“Tiện tay mà thôi. Đúng rồi, sáng sớm ngày hôm nay, trong phủ ầm ầm, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta hỏi qua các đại thẩm trong phòng bếp, không ai có thể nguyện ý nói chuyện với ta.” Nàng nhún vai, bất đắc dĩ nói.

“Tối hôm qua một gã thương nhân Đại Tống quy thuận Tây Hạ giả vờ tới khuyên hàng, mục đích lại là vì muốn ăn cắp đại ấn của thủ lĩnh, chuẩn bị giả tạo văn kiện thủ lĩnh thông Tống, làm cho bên trong Tây Hạ hỗn loạn, không nghĩ tới bị thủ lĩnh bắt tại trận.

“Sau đó thì sao?”

“Hắn đã chết.” Tống Luân thản nhiên nói.

Tống Ẩn Nhi rùng mình một cái. "Các ngươi nơi này không có vương pháp sao? Mạng người có thể nào đối đãi qua loa như thế?”

“Ở trong bộ lạc chúng ta, thủ lĩnh không có gì là làm không được, hắn không vui.” Tống Luân quýnh lên, vài đạo vết sẹo trên mặt tùy theo vặn vẹo, càng lộ vẻ làm cho người ta sợ hãi.

“Hắn suốt ngày xử tử người, vui vẻ mới có vấn đề.” Tống Ẩn Nhi lẩm bẩm nói.

“Nếu không phải thủ lĩnh, bọn họ sẽ chết càng thống khổ.” Tống Luân vội vàng giải thích nói: “Thủ lĩnh không vui là bởi vì ngươi.”

Tống Ẩn Nhi gật đầu, lộ ra một cái mỉm cười vừa lòng.

“Cực kỳ tốt, bởi vì lão nương cũng bởi vì hắn mà thường không vui.” Nàng cười to ra tiếng, sau khi đến Tây Hạ liền khổ bây giờ tâm tình là tốt nhất.

“Ngươi có thể làm đồ ăn cho thủ lĩnh.” Tống Luân gãi gãi cái trán cạo sạch, chỉ nghĩ được đến phương pháp này.

“Ngươi là muốn ta cầu hòa với hắn?”

“Gần đây hắn ăn được rất ít.”

Tống Ẩn Nhi không nói, bởi vì chuyện này nàng đã nghe người phòng bếp nói qua rất nhiều rồi.

Các nàng nói gần đây khẩu vị thủ lĩnh rất kém cỏi, trừ bỏ canh ra, thức ăn khác cơ hồ đều lui trở về. Các trưởng lão nói, nếu thủ lĩnh không ăn cái gì, sẽ trách phạt đầu bếp nữ.

Nói thực ra, nàng nhìn lén hộp đồ ăn của Thác Bạt Tư Công lui về vài lần, trừ bỏ bát canh không cùng một chút rau xanh bị quấy chọc, những vật khác cơ hồ đều là còn nguyên lui trở về.

Nàng tự nói với mình, nàng không phải quan tâm hắn, nàng chỉ là ngứa nghề, không muốn lãng phí một thân bản lãnh.

“Nếu thân thể thủ lĩnh không tốt, đối với cô nương hoàn toàn không có lợi, ngày đó cũng là thủ lĩnh ngầm đồng ý để ta đến trong sa mạc cứu cô nương...”

“Tống Luân, ngươi đang uy hiếp ta?” Tống Ẩn Nhi ngước quai hàm trừng mắt với Tống Luân.

Tống Luân luống cuống tay chân xua tay. " Nếu thủ lĩnh không phải ở đây, sẽ không có người có thể bảo hộ cô nương.”

Tống Ẩn Nhi đỏ vành mắt, cười nói: “Tống Luân, ngươi thật tốt, so với anh ruột ta còn tốt hơn.”

“Tống Ẩn Nhi, ngươi trốn đi tiêu dao ở đâu rồi, còn không mau đi ra làm việc!”

Tiếng thét to của quản lý đầu bếp nữ trong phòng bếp từ đàng xa truyền đến.

“Ta ở trong này.” Tống Ẩn Nhi giương giọng hô to, đối Tống luân gật gật đầu, ám chỉ hắn rời đi.

Tống Luân lắc mình một cái, đi vào một cái đường mòn trong rừng.

“Lục vương gia Lặc Ni Tắc đến trong phủ tiếp thủ lĩnh, tổng quản sợ tỳ nữ không đủ, muốn ta từ trong phòng bếp chọn hai nữ tử trẻ tuổi hỗ trợ bưng thức ăn đi lên hầu hạ.” Quản lý đầu bếp nữ nói.

Tống Ẩn Nhi vừa nghe có cơ hội nhìn thấy Thác Bạt Tư Công, trong lòng lập tức liền thấp thỏm.

“Thủ lĩnh sẽ không muốn nhìn thấy ta.” Nàng thấp giọng nói.

“Nếu không phải ta vừa vặn phái hai tỳ nữ đi ra ngoài mua đồ, ta cũng sẽ không cần ngươi đi ra ngoài. Hơn nữa, thủ lĩnh cũng không nhìn tỳ nữ, ngươi chỉ cần an phận cúi đầu đứng ở sau cùng, đừng tìm phiền toái là được.” Quản lý đầu bếp nữ lớn tiếng nói xong, trừng mắt nhìn nàng một cái. "Còn lo lắng cái gì, còn không mau đến phòng bếp chờ lệnh?”

Tống Ẩn Nhi gật đầu, đi theo phía sau quản lý đầu bếp nữ đi về phía trước, bước chân lại không biết cớ gì. Đột nhiên trở nên nhẹ nhàng lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.