Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 714: Chương 714: Ba tai họa tập trung một chỗ




Lúc này gặp lại huynh đệ xưa, hắn không khỏi mừng rỡ, trực tiếp nhào tới, hào hứng đánh một quyền.

Trương Phàm gãi gáy cười ngây ngô.

- Ai u, đau chết mất...

Vương Tiểu Thất thu hồi nắm đấm, chỉ thấy khớp xương sưng đỏ một mảng lớn. Hắn nhe răng nhếch miệng hít một hơi lạnh:

- Sao thân thể tiểu tử ngươi lại giống như thép tấm vậy. Ôi tay của ta, xương cũng sắp gãy rồi!

Đinh Hạo cười ha ha:

- Đáng đời nhà ngươi. Bây giờ thân thể của Tiểu Phàm còn cứng hơn thép gấp vô số lần.

Ba người trước đây đều ở trong cùng một nơi. Tính tình Vương Tiểu Thất lại là kẻ không đánh không thành bằng hữu. Chung quy giữa bọn họ đã sớm trở thành những người bằng hữu thân thiết, cho dù sau này số mệnh giữa ba người thay đổi, có sự khác nhau rất lớn. Đinh Hạo giống như tiềm long, bay lên như diều gặp gió. Trương Phàm bởi vì tư chất quá kém cỏi vẫn không hền tiến lên cảnh giới quá lớn. Vương Tiểu Thất không có lòng luyện võ, lại chỉ một lòng say mê thương đạo. Nhưng hữu tình giữa bọn họ lại không hề thay đổi. Sau này, bởi vì chuyện của Lư Bằng Phi, tình bằng hữu giữa ba người bọn họ đã có cơ hội được thử thách. Nhưng cũng chính vì sự kiện kia đã khiến tình bằng hữu giữa bọn họ càng trở nên đáng quý hơn nữa.

Hôm nay Trương Phàm trở thành một cường giả đủ để quét ngang Tuyết Châu, vương Tiểu Thất lại thiếu chút mất mạng, thân phận đã xảy ra một sự biến hóa cực lớn.

Nhưng khi ba người đứng chung một chỗ, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào ba thân ảnh dường như chỉ cao tương đương nhau.

Trong chớp nhoáng này, cảnh tượng dường như theo thời gian chảy ngược, lại trở về ngày xưa.

Đinh Hạo vẫn là đại sư huynh đang mỉm cười. Vương Tiểu Thất vẫn quỷ khôn khéo, cả ngày tính toán làm thế nào để kiếm tiền tán gái. Trương Phàm vẫn là thợ săn luôn gãi gáy cười trừ, tư chất chậm chạp, tiến cảnh thong thả nhưng luôn cố gắng không chịu buông tha.

Ba người không khỏi đều thoải mái cười to.

- A, ba tai họa khiến người ta phiền lòng lại tập chung một chỗ, làm gì mà cười như phát rồ thế?

Một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Ba người Đinh Hạo quay đầu nhìn lại, thấy Lý Lan vốn vẫn hôn mê, không biết đã đã tỉnh lại từ khi nào, tự mình từ trên giường ngồi dậy, hơi nhíu mày nhìn ba người.

- Tiểu Lan, ngươi đã tỉnh?

Ba người Đinh Hạo đều mừng rỡ.

Lý Lan chậm rãi đứng dậy, ngồi ở mép giường, đi giày vào, chậm rãi hít thở không khí, đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh, dường như đang tìm một thứ gì đó không nhìn thấy. Sau đó hắn trừng mắt với ba người, nói:

- Ta vốn muốn ngủ một giấc thật say, lại bị ba gia hỏa không có mắt các ngươi ở chỗ này gào hét, cười lớn như vậy, còn có thể không bị các ngươi đánh thức sao?

Trương Phàm chỉ cười hắc hắc.

Vương Tiểu Thất bĩu môi, ở trong lòng đang oán thầm.

Chỉ có điều đối với Lý Lan, từ khi ở Thanh Sam Đông Viện, trong lòng hắn đã có một chút kính nể, cũng không nói gì thêm.

Đinh Hạo cũng không quản được nhiều như vậy. Hắn cười hì hì đi tới, lập tức nắm chặt cổ tay Lý Lan, không để ý tới sự giãy dụa, cẩn thận kiểm tra một hồi. Tới lúc này hắn mới gật đầu, tâm tư thoải mái nói:

- Xem ra hiện tại không gặp phải vấn đề gì quá lớn. Được rồi, Tiểu Lan, lúc trước khi ngươi ở trong đoạn tây du Cổ Lộ thứ mười một, ngươi rốt cuộc đã gặp phải cái gì vậy. Ta ở bên ngoài chờ ngươi rất lâu, vẫn không thấy ngươi đi ra. Ta còn tưởng rằng ngươi...

Lý Lan tức giận hất bàn tay của mình ra, lúc này mới chậm rãi kể lại chuyện mình đã từng gặp.

Đinh Hạo cũng tặc lưỡi lấy làm khó hiểu. Hắn không nghĩ tới lại Lý Lan gặp phải cục diện như vậy, xem ra có chút khác biệt so với suy đoán của mình trước đó.

Nhớ lúc đó, mèo mập Tà Nguyệt nói Lý Lan tâm ma rất nặng, sẽ có nguy hiểm. Hiện tại xem ra, mèo mập không đáng tin nói cũng không sai. Nếu không phải cuối cùng chiến trường Bách Thánh đổ nát, tây du Cổ Lộ cũng theo đó bị hủy, Lý Lan mới chạy ra ngoài. Bằng không chỉ sợ cả đời hắn thật sự không có biện pháp đi ra khỏi đoạn tây du Cổ Lộ này.

Nói chuyện xong, trong lòng Đinh Hạo cũng có chút do dự.

Lý Lan vừa tỉnh lại, còn có chút suy yếu. Đinh Hạo không biết có nên nói ra tất cả những chuyện phát sinh tại Vấn Kiếm Tông, nhất là tin hai người Lý Kiếm Ý và La Lan đã chết cho Lý Lan biết hay không. Việc này đối với hắn, thật sự là đả kích quá lớn.

- Nhìn mặt ngươi do dự như vậy là muốn nói cho ta biết, chưởng môn nhân và La phong chủ đã chết sao?

Lý Lan lẳng lặng nhìn Đinh Hạo, dường như hoàn toàn không có chút bi thương nào.

Đinh Hạo ngẩn ngơ:

- Ngươi... Ngươi đã biết sao?

Lý Lan chậm rãi đứng lên, đón ánh sáng mặt trời đi về phía cửa, ánh mắt mê man, lại có chút bình tĩnh tới mức quỷ dị.

- Không lâu sau khi ta được người trong Vô Niệm Phái phái tới cứu lên trên Đại Tuyết Phong, ta thông qua những lời nói khi các nàng đàm luận với nhau, ta đã biết được chuyện này. Lúc đó mặc dù ta không có cách nào thức tỉnh, nhưng đối với tất cả mọi thứ bên ngoài, ta vẫn biết được... Chưởng môn nhân và La phong chủ là phụ mẫu ta. Điều này ngươi cũng đã đoán được. Đáng tiếc, bởi vì chuyện gì đó, một thời gian rất dài bọn họ không qua lại với nhau.

Loại chuyện này, Đinh Hạo vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới. Đột nhiên hắn chợt hiểu ra điều gì.

Lý Lan, cái tên này không trách được lại có chút nữ tính hóa. Hóa ra là có lai lịch. Ở trong tên của hai người Lý Kiếm Ý và La Lan, đều lấy ra một chữ. Không khó suy đoán, năm đó khi chưởng môn nhân và La phong chủ còn chưa xảy ra mâu thuẫn, tình cảm vợ chồng nhất định rất tốt, cho nên mới đạt cho con trai của mình một cái tên như vậy.

- Sư huynh Lý Lan, thật ra sư huynh không cần đau lòng. Bởi vì cuối cùng, chưởng môn nhân và La phong chủ đã hóa giải hiểu lầm năm đó...

Vương Tiểu Thất ở bên cạnh không nhịn được khuyên bảo. Lúc đó hắn cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. Cuối cùng Lý Kiếm Ý và La Lan cùng nhau hóa thành quang vũ tiêu tan. Một người đi trước, một người đi sau

Lý Lan nghe xong, lẳng lặng đứng ở cửa, không nói gì. Một lát sau, chờ tới khi hắn xoay người lại, cuối cùng trên mặt đã đầy lệ rơi.

Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, không cần biết bình thường hắn biểu hiện ra sự ung dung, cơ trí, cường thế tới mức nào, nhưng khi đối mặt với sinh ly tử biệt, chung quy vẫn lộ ra một mặt mềm yếu của thiếu niên. Từ nay về sau, cha mẹ ruột vĩnh viễn ly biệt, âm dương cách trở. Đây là một nỗi đau lớn trong cuộc đời.

Lúc này, đám người Đinh Hạo không thấy được, ở bên cạnh Lý Lan có một thân ảnh nữ tử màu trắng, giống như u linh, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lý Lan, khuôn mặt mơ hồ, giống như chòm sao song tử.

Chỉ có một mình Lý Lan chú ý tới huyễn ảnh giống như u linh này.

Từ trong tây du Cổ Lộ đi ngoài, nàng vẫn theo sát Lý Lan cho tới bây giờ.

Lần đầu tiên thấy mặt yếu đuối như vậy của Lý Lan, đám người Đinh Hạo cũng có chút luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.