So sánh thì Lý Tàn Dương lão luyện, trưởng thành nhiều.
Lý Tàn Dương lắc đầu, mỉm cười nói:
- Hổ thẹn, Đinh huynh người tiến bộ siêu tốc hơn, không uổng có thiên phú thuộc tính thần giai. Đến hôm nay ta không thể nhìn thấu thực lực của Đinh huynh, e rằng tiêu điểm đại tái năm viện lần hai vẫn ở giữa Đinh huynh và lão đại, lão nhị của Thất Nghĩa Minh. Có tin đồn nói Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đã đột phá thất khiếu Võ Đồ cảnh. Còn nữa, Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao của Hoàng Sam Bắc Viện không thể xem thường. Tử Sam Nam Viện thì rơi vào nội loạn, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch tranh quyền đoạt lợi, tu vi chậm chạp e rằng tuột hậu trong đại tái năm viện.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Ta có nghe nói mấy tin đồn này. Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đều là rồng trong cõi người, có đột phá là tất nhiên. Lâm Tín và Nhậm Tiêu Dao cũng là thiên phú dị bẩm, không thể xem thường. Tử Sam Nam Viện sao? Thôi không nhắc nữa, lần này chắc Hồng Sam Tây Viện sẽ được như mong muốn.
Lý Tàn Dương mỉm cười, lộ ra niềm tin và bá khí một thiếu niên nên có.
Lý Tàn Dương siết nắm tay nói:
- Lần này Hồng Sam Tây Viện nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Đinh Hạo cười to, thấy vui cho thành tựu của hai lão bằng hữu.
- A! Phải rồi.
Vẻ mặt Lý Tàn Dương bỗng biến nghiêm túc nói:
- Ngày hôm qua ta nghe nhiều người thảo luận một chuyện, muốn thỉnh giáo Đinh huynh.
Đinh Hạo nói:
- Mời nói.
Lý Tàn Dương ngập ngừng:
- Nhiều đệ tử ký danh sôi nổi nói ba năm sau Đinh huynh sẽ chiến đấu một trận với thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện trên Thiên Hàn Tuyệt phong, chuyện này . . .
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Có tật.
Rốt cuộc cũng lan tràn trong đệ tử bình thường hạ tầng rồi sao?
Nhanh quá, chắc sau lưng có người trợ giúp, tạo áp lực vô hình cho Đinh Hạo?
Lý Tàn Dương nhìn biểu tình nghiêm túc của Đinh Hạo, biết hắn không nói giỡn.
Lý Tàn Dương vội la lên:
- Không lẽ là vì rèn luyện lần trước nên mới . . . Nhưng chuyện đó rõ ràng là vì chúng ta gây ra, Đinh huynh . . .
- Việc đã đến nước này có tranh luận về lý do cũng không ý nghĩa gì.
Đinh Hạo cắt đứt lời Lý Tàn Dương, cười nói:
- Đường võ giả dám nghĩ dám làm, chỉ là một trận chiến có gì đáng sợ? Lý huynh, đừng lo cho ta. Ta cũng mượn chuyện này tạo áp lực cho mình.
Lý Tàn Dương ngầy người, gật đầu, nói:
- Đinh huynh hào khí ngút trời, ta không bằng. Trong ba năm này nếu Đinh huynh có gì cần xin nói thẳng, huynh muội Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược tuyệt đối không chối từ.
Tiêu Thừa Tuyên tức giận, bất mãn nói:
- Còn ta nữa, tính luôn ta, chúng ta là một nhóm, ta cũng tuyệt đối không chối từ.
Lòng Đinh Hạo ấm áp, cười to bảo:
- Tốt, khi nào cần ta sẽ nói thẳng.
* * *
- Này, nghe nói không? Đinh Hạo và thần đồng của Thanh Bình học viện ước chiến?
- Cái gì? Đinh Hạo của Thanh Sam Đông Viện? Với Mục Thiên Dưỡng? Giỡn sao? Hai người đâu có cùng một đẳng cấp?
- Chắc chắn không sai, tin này truyền trong nội môn, nghe nói là vì Lý Y Nhược của Hồng Sam Tây Viện, Đinh Hạo chủ động ước chiến với Mục Thiên Dưỡng. Sau ba năm trên Thiên Hàn Tuyệt phong, quyết sinh tử.
- Đinh Hạo điên sao?
- Đúng vậy. Mục Thiên Dưỡng là kỳ tài ngút trời đánh vỡ vách tường thiên nhân tiến vào tiên thiên, nghe nói nhiều cường giả đẳng cấp Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thế hệ trước đều không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng. Cách năm đại cảnh giới, hơn bốn mươi tiểu cảnh giới giống như con kiến và cự long thế mà Đinh Hạo chủ động ước chiến?
- Hì hì, ta sớm gai mắt tên Đinh Hạo, chẳng qua may mắn được đại tái năm viện một lần thế mà không biết trời cao đất rộng đến mức này. Hì hì, cứ theo đà này thì nửanăm, một năm sau có khi nào hắn muốn ước chiến với chưởng môn của Vấn Kiếm tông ta không?
- Giọng điệu của ngươi là sao? Đinh Hạo sư huynh làm người như thế nào tất cả có mắt nhìn. Hừ, theo ta thấy chắc chắn trong đó có nguyên nhân chưa biết.
- Đúng vậy, nghe nói Mục Thiên Dưỡng bá đạo, kiêu căng, không phải thứ tốt.
- Ta thấy nguyên nhân rất đơn giản, hồng nhan họa thủy, nữ nhân tên Lý Y Nhược chắc không phải thứ tốt gì, mê hoặc Đinh Hạo làm hai thiên tài đánh nhau. Nam nhân thật đáng thương.
Đám người tới lui đặc biệt hưng phấn bàn luận chuyện cực lớn đột nhiên xảy ra ngày hôm nay.
Buổi sáng hôm nay không biết từ đâu bắt đầu truyền tin Đinh Hạo khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện, như gió lốc quét khắp Vấn Kiếm tông. Đặc biệt gây sóng gió trong các đệ tử ký danh.
Hầu hết không ai xem trọng Đinh Hạo. Tuy Đinh Hạo là đệ nhất đại tái năm viện nhưng so với Mục Thiên Dưỡng siêu thiên tài danh chấn Tuyết Châu thì kém quá xa, hai người không phải đối thủ cùng đẳng cấp.
Có đủ cách nói về chuyện này.
Đinh Hạo trở về từ xóm nghèo, trên đường đi nghe rất nhiều bàn tán giống như vậy.
Nhiều người thấy Đinh Hạo bản năng nhỏ giọng lại, một số đệ tử ký danh đối địch với hắn như Bạch Sam Trung Viện thì cố ý nói lớn tiếng để cho Đinh Hạo nghe.
Đinh Hạo mỉm cười không quan tâm đám người đệ tử ký danh rảnh rỗi.
Yến tước an tri hồng hộc chi chí. Ba năm sau chờ xem di!
Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cảm giác được tâm tình của Đinh Hạo, nằm trên vai hắn ngọt ngào kêu mấy tiếng như làm nũng:
- Meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu théo quen thè lưỡi hồng mềm ướt liếm gò má Đinh Hạo.
Đinh Hạo thân thiết xoa đầu mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biểu thị cảm ơn.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vui vẻ cọ đầu lông xù qualại trong lòng bàn tay Đinh Hạo, ngọt ngào đáp lại:
- Meo meo meo!
Thân thể mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có mùi hương nhạt, rất sạch sẽ như không dính bụi, thông nhân tính, linh khí tứ tán, luôn dính người.
Đương nhiên đối tượng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu dính người chỉ có Đinh Hạo, đối với người khác nó biến lãnh diễm, cao quý, híp mắt dửng dưng. Đa số thời gian mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thích nằm trên vai Đinh Hạo, vừa phơi nắng vừa lười biếng ngủ.
Hôm đó không có lớp học.
Đinh Hạo quay về chỗ ở, không biết thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất đi đâu, không có trong sân.
Đinh Hạo đóng cửa sân lại, tu luyện tiếp.
Thời gian này cực kỳ quý giá với Đinh Hạo, cho nên bọn nhỏ xóm nghèo không biết rằng mỗi ngày hắn rút một canh giờ dạy bọn họ quý giá biết bao.
Thời gian trôi nhanh.
Trong phút chốc mặt trời đã khuất sau núi.
Có tiếng bước chân vang lên, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất như con chồn thành công ăn vụng, hưng phấn từ bên ngoài đi vào.
Lòng Đinh Hạo máy động, vẫy tay nói:
- Tiểu Phàm, Tiểu Thất, hai người các ngươi lại đây.