Nam nhân trung niên áo trắng chắp tay, mỉm cười thong dong nói:
- Nhờ các vị tiền bối võ đạo, người đồng lứa trong đại lục phương đông ưu ái nên gọi tại hạ một tiếng Thiên Nộ Kiếm, Nạp Lan Tinh Đức rất là hổ thẹn nhận. Hôm nay ở trong nhà nghe nô tài báo cáo có bằng hữu Hãn Hải sâm lâm đến Thạch Chủy thành nhưng ta bận việc trong nhà không rảnh đến thăm, đã chậm trễ nhiều, xin chuộc tội.
Đinh Hạo giơ tay, một cái ghế đá bay sát mặt đất đến trước mắt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.
Đinh Hạo chỉ vào ghế đá, nói:
- Ngồi.
Tuy Đinh Hạo bài xích Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhưng gã không kiêu ngạo, tư thế diệu thấp. Đinh Hạo sẽ không đánh mặt tươi cười, cộng với Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức là phụ thân ruột của Nạp Lan Sơ, nàng phải suy nghĩ cho cảm nhận của nàng.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức mỉm cười nói:
- Đa tạ trang chủ.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức ngồi xuống:
- Không ngờ trang chủ còn trẻ như vậy, thật là giang sơn có người tài xuất hiện. Lúc trước đám nô tài của Nạp Lan thế gia ta không hiểu chuyện, mấy lần đến quấy rầy trang chủ và các bằng hữu Hãn Hải sâm lâm thật là đáng chết, Nạp Lan Tinh Đức làm gia chủ xin lỗi các vị tại đây.
- Không sao.
Mặt Đinh Hạo không biểu tình nói:
- Nô tài không hiểu chuyện không sao, chỉ cần chủ nhân hiểu chuyện là được. Không biết Nạp Lan gia chủ đến là vì chuyện gì?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không hề giận khi nghe Đinh Hạo châm chọc, cười to bảo:
- Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, lần này Nạp Lan Tinh Đức đến một là xin lỗi trang chủ, còn hai . . .
Nói đến đây vẻ mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức áy náy, biểu tình lạc lõng nói:
- Nghe nói trang chủ ra khỏi Hãn Hải sâm lâm có mang theo một tiểu cô nương tên là A Sơ?
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng, nói:
- Đúng vậy. A Sơ là đệ tử của ta.
- A?
Vẻ mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vui sướng nói:
- Vậy thì tốt quá. Ta . . . Ta có thể gặp A Sơ không?
Khi Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nói câu này, nam nhân tuân tú luôn xuất trần, bình tĩnh bỗng trở nên căng thẳng.
Đinh Hạo nhìn kỹ Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không thấy có gì giả dối, gật đầu, nói:
- Đương nhiên.
Rất nhanh hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp bị mang vào đại điện.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhìn chằm chằm hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp. Đặc biệt khi Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thấy Nạp Lan Sơ thì trong đầu nhớ đến nữ nhân hái thuốc từng gặp, người gã run lên há mồm muốn nói gì nhưng không nói nên lời.
Nạp Lan Sơ đứng bên cạnh Đinh Hạo, hiểu ra điều gì, ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn tú. Trong đuôi mắt trong veo có chút mờ mịt, luống cuống.
Nạp Lan Du Hiệp ngơ ngác kéo chặt tay Đinh Hạo, cười híp mắt nói:
- Người tốt, đói, cho ta ăn.
Nạp Lan Du Hiệp quay đầu nhìn Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, cười vươn ngón trỏ chỉ, nói:
- Hì hì, xấu xa, đồ xấu xa!
- Đây là ca ca ruột của Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp.
Mắt Đinh Hạo như điện nhìn chằm chằm vào Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, nói:
- Bọn họ đến từ Thiên Hoang bộ lạc trong Hãn Hải sâm lâm.
- Thiên Hoang bộ lạc!
Người Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức run lên, cực kỳ kích động nói:
- Giống, quá giống . . .
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức bỗng như già mấy chục tuổi, đứng lên đi hướng Nạp Lan Sơ, ngần ngừ hỏi:
- Hài tử, mẫu thân của ngươi có . . . Khẻo không?
Nạp Lan Sơ bản năng lùi một bước, cúi đầu, hốc mắt ngấn lệ.
Nạp Lan Sơ nói:
- Mẫu thân đã qua đời nhiều năm . . .
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đứng ngây như phỗng, một lúc sau có giọt lệ lăn ra khỏi hốc mắt.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức khẽ thở dài:
- Ta phụ ngươi, Tiểu Thanh, ta phụ ngươi . . .
Đinh Hạo nhíu mày nói:
- Ngươi là chủ thế gia, có địa vị, quyền thế cao cỡ tông chủ một phái. Tại sao nhiều năm qua chưa từng trở về, giờ người đã mất thì khóc có ích gì?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thở hắt ra:
- Là ta vô dụng. Ta vốn là con thứ của gia chủ đời trước Nạp Lan thế gia, địa vị trong gia tộc rất thấp, bị người khi dễ. May mắn ta có chút thiên phú võ đạo, luôn bị gia tộc vứt bỏ. Sau này ta vào Hãn Hải sâm lâm mạo hiểm suýt bỏ mạng trong rừng, nếu không có Tiểu Thanh cứu thì ta đã sớm biến thành xương khô. Ta từng hứa đời này chỉ cưới mình Tiểu Thanh, tiếc rằng sau này gia tộc phái người đến tìm ta, buộc ta rời khỏi Hãn Hải sâm lâm. Sau này ta biết gia chủ bị người ám sát, không ai thừa kế mới nhớ đến ta. Gia tộc có lực lượng phe phái khác có mục đích khác nhau đẩy ta lên vị trí người thừa kế. Hào môn thế gia hiểm ác hơn lòng người giang hồ, ta ở trong đó thân bất do kỷ. Vốn ta định khi hoàn toàn nắm giữ Nạp Lan thế gia sẽ đưa Tiểu Thanh ra Hãn Hải sâm lâm, cho nàng hưởng thụ vinh hoa thế gian này, ai ngờ . . .
Nói đến đây Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức khóc ròng rã.
Đinh Hạo không nói.
Mới rồi Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức kể chuyện giống với tin tức Đinh Hạo có từ Thiên Thính Hiên. Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đúng là con thứ, không được Nạp Lan thế gia xem trọng nhưng thiên phú võ đạo xuất sắc, là thiên tài hiếm gặp. Gia chủ đời trước chết bí ẩn, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức cực khổ eo lên vị trí gia chủ.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lại nhìn hướng hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp, ngồi xổm xuống.
Vẻ mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức áy náy nói:
- Hài tử, ta là phụ thân của các ngươi. Ta có lỗi với các ngươi, có lỗi với mẫu thân các ngươi.
Nạp Lan Sơ bị hóa đá.
Bao nhiêu lần trong Hãn Hải sâm lâm nguy hiểm bốn phía Nạp Lan Sơ luôn mơ mộng về hình ảnh này. Năm tháng cô đơn lạnh lẽo, Nạp Lan Sơ nhỏ tuổi canh giữ trước mộ mẫu thân, nàng mong đợi phụ thân sẽ xuất hiện trước mặt giang vòng tay ấm áp ôm nàng và ca ca vào lòng.
Nạp Lan Sơ nhớ đến trước khi mẫu thân lìa đời nhìn chằm chằm nàng, lặp lại dặn dò nàng lớn lênp hải ra khỏi Hãn Hải sâm lâm tìm phụ thân. Nạp Lan Sơ không biết nên đáp lại nam nhân trước mắt như thế nào.
Nói hận thì chắc là có.
Khi mẫu thân còn sống luôn nhớ đến nam nhân này từng phút từng giây, nhưng cho đến chết đều không thể đợi người thương trở về. Nạp Lan Sơ nhớ mãi đôi mắt tuyệt vọng tối dần của mẫu thân lúc chết, hắn rất muốn hét lên hỏi: Lúc trước người ở đâu?
Nhưng Nạp Lan Sơ nhìn Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức khóc lóc hối hận thì không thể lạnh lùng được.
Dù sao người trước mắt là phụ thân của nàng, là nam nhân mà mẫu thân đến chết vẫn yêu.
Dù Nạp Lan Sơ ăn bao nhiêu cực khổ, chịu tội nhiều cỡ nào đều gánh chịu, nhưng nàng không muốn khiến mẫu thân ngủ say trong vòng tay tinh thần thất vọng, đau lòng.
Nạp Lan Sơ sợ hãi cúi đầu, kéo tay áo Đinh Hạo:
- Phụ . . . Phụ thân!