Lý Lan hỏi:
- Ác giả ác báo, Phương Tiêu An, ngươi có từng hối hận không?
Lúc Đinh Hạo giao khôi lỗi chiến ngẫu quái vật bằng đá khổng lồ màu vàng Uy Chấn Thiên cho Lý Lan gọi phòng đá này là đài khống chế. Trên vách đá chớp lóe hoa văn ánh bạc, chỗ này giống như một cung điện nhỏ đầy đủ phương tiện sinh hoạt. Thần thức của yêu thú và ý thức ban đầu của khôi lỗi chiến ngẫu quái vật bằng đá khổng lồ màu vàng Uy Chấn Thiên kết nối, nhờ nó nhìn rõ mọi thứ bên ngoài như chính mắt nàng trông thấy.
- Muốn giết cứ giết.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện cười nhạt nói:
- Có cái gì hối hận? Nếu ta không ra tay trước thì sớm muộn gì phụ thân của ngươi cũng sẽ làm điều tương tự với Thanh Bình học viện, khi đó bản viện vẫn phải chết.
- Ngươi sai rồi. Nguyện vọng suốt đời của phụ thân ta là chấn hưng Vấn Kiếm tông, phụ thân chưa từng muốn dấy lên chiến tranh trong nhân tộc Tuyết Châu. Phụ thân chưa từng nghĩ đến tiêu diệt Thanh Bình học viện, một môn phái nổi lên chưa chắc ý nghĩa môn phái khác bị tiêu diệt.
Lý Lan nhìn chằm chằm bá chủ Tuyết Châu ngày xưa bị quái vật bằng đá khổng lồ màu vàng Uy Chấn Thiên nắm trong tay, ánh mắt thương hại.
Lý Lan nói:
- Là tại ngươi bị tham lam, dục vọng, giết chóc chiếm cứ linh hồn. Có lẽ ngươi vốn là ác ma đeo mặt nạ, bao nhiêu năm qua chỉ có thời gian gần đây ngươi mới lộ mặt thật đúng không?
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện cứng người.
Nếu Lý Lan chửi rủa mắng mỏ Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, dùng lời nói độc ác nhất thế giới thì gã sẽ thấy khuây khỏa.
Nhưng bây giờ giọng điệu tội nghiệp, mỉa mai của Lý Lan làm Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện cảm thấy gã chỉ là một kẻ đáng thương.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện lặng đi một lúc, nghiến răng nói:
- Nói nhiều vô ích. Ít nhất khi đọ sức với Lý Kiếm Ý ta hoàn toàn thắng, ha ha ha ha ha ha! Lý Kiếm Ý bị đồng môn mình tin tưởng nhất phản bội, cả lão quỷ Khí Thanh Sam cũng không chết tốt được, ha ha ha ha ha ha! Vậy là đủ rồi. Hôm nay ta chết trong tay ngươi là vì Đinh Hạo như kỳ tích, thua không oan. Ta đoán khôi lỗi chiến ngẫu này cũng ra từ tay Đinh Hạo đúng không?
- Ngươi thắng?
Lý Lan lạnh lùng cười:
- Thật tội nghiệp, đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu cái đêm đổ máu đó xảy ra chuyện gì.
Lý Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất giác mắt chảy lệ.
Lý Lan chậm rãi kể ra mưu kế đẫm máu của chưởng môn Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ, Khí Thanh Sam cho Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện nghe.
Đến cuối cùng trong giọng nói của Lý Lan chất chứa kiêu ngạo:
- Ngươi vứt bỏ tôn nghiệm chủ một viện, như heo chó thần phục tông môn châu ngoài, không tiếc lấy thân phận viện trưởng Thanh Bình học viện làm người hầu cho Liệt Thiên Kiếm tông. Vất vả khổ cực thiết kế, cuối cùng không thể hoàn toàn tan rã Vấn Kiếm tông, ngươi có gì đáng để kiêu ngạo? Phụ thân của ta, Đường thúc thúc, Thanh Sam sư thúc tổ mới là đại tông sư đại trí đại dũng thật sự. Ngươi chỉ là hòn đá lót chân cho sự tích quang huy của bọn họ lưu truyền thiên cổ. Mười năm, trăm năm, ngàn năm thậm chí là vạn năm sau khi mọi người kể lại đoạn chuyện xưa xảy ra trong Tuyết Châu sẽ chỉ khen phụ thân của ta, Đường thúc thúc, Thanh Sam sư thúc tổ. Còn ngươi, ngươi chỉ là kẻ đáng thương bị khinh bỉ, cười nhạo, xem nhẹ,
Đầu óc Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện trống rỗng:
- Không thể nào!
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện không tin lời Lý Lan nói là sự thật.
Nếu đúng như Lý Lan nói thì hôm Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện đọ sức với chưởng môn Lý Kiếm Ý gã đã thất bại thảm hại.
Bỗng một thanh âm từ xa vọng lại:
- Tại sao không thrể?
Chính là Đinh Hạo bị vây khốn trong Thập Ngũ Thiên Tinh Ma Trận.
Ánh mắt mọi người nhìn hướng trận chiến kéo dài suốt một ngày.
Không biết từ khi nào Đinh Hạo đã ngừng tung cú đấm.
Đinh Hạo như quái vật mãi mãi không biết mệt lúc này rốt cuộc thấy mệt mỏi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, trán ướt sũng như tắm. Người Đinh Hạo bốc hơi nước, khói trắng mờ mịt bao phủ hắn.
Đám cường giả nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai, thanh niên chân mày đuôi chổi bày Thập Ngũ Thiên Tinh Ma Trận vẻ mặt hơi chật vật chút nhưng thong dong hơn Đinh Hạo nhiều.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện trông thấy tình cảnh đó, đầu óc thầm nghĩ:
- Hắn sắp tiêu rồi . . .
Đinh Hạo thua sao?
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện không ngờ trước khi chết gã được thấy Đinh Hạo thua.
Ha ha ha ha ha ha! Đây đúng là việc vui từ trên trời rơét xuống, chỉ cần Đinh Hạo chết thì dù gã có tan xương nát thịt, chết cũng không tiếc.
Đám lão quỷ Lý Kiếm Ý, Khí Thanh Sam, Đường Phật Lệ ở dưới suối vàng biết tin Đinh Hạo chết chắc sẽ đau đớn khóc lóc đi?
Trên bầu trời, nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai quát với Lý Lan khống chế khôi lỗi chiến ngẫu Uy Chấn Thiên:
- Hãy thả Phương Tiêu An viện trưởng ra, không thì Thập Ngũ Thiên Tinh Ma Trận phát động, bổn tọa sẽ giết Đinh Hạo trong chớp mắt!
Cuối cùng lực lượng khủng khiếp của Đinh Hạo cũng tiêu hao sạch, bây giờ nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai dào dạt tự tin. Chỉ cần Thập Ngũ Thiên Tinh Ma Trận phát động sát thế là sẽ giết Đinh Hạo trong một giây.
Nhưng quái vật bằng đá khổng lồ màu vàng Uy Chấn Thiên xuất hiện tạo uy hiếp cho nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai.
Nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai muốn bắt Đinh Hạo làm con tin áp chế Lý Lan thả Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện ra. Nam nhân trung niên tú sĩ Liệt Thiên Kiếm tông không như đám người Hàn Dưỡng Kiếm, ánh mắt gã càng lâu dài hơn, biết nhiều hơn. Nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai muốn lặng lẽ lấy kho báu thần chất chứa sau núi Vấn Kiếm tông thì phải nhờ vào tay dân bản xứ, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện là lựa chọn thích hợp.
Hơn nữa uy hiếp bằng mạng sống của Đinh Hạo không chừng sẽ chiếm được khôi lỗi chiến ngẫu quái vật bằng đá khổng lồ màu vàng có sức chiến đấu khủng khiếp này.
Tình huống dường như nằm trong vòng khống ché của Liệt Thiên Kiếm tông.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện ngây người sau đó mừng như điên, gã trông thấy hy vọng sống sót.
Trong khoảnh khắc này Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện kiềm không được cười phá lên, tiếng cười chẳng chút che giấu đắc ý và hưng phấn.
Nhưng mà . . .
- Đinh sư huynh, đã một ngày rồi, sư huynh chơi đủ chưa?
Lý Lan không thèm liếc nam nhân trung niên tú sĩ Lý Tương Lai, buồn bực hỏi Đinh Hạo:
- Cũng tới lúc rồi, chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm, đừng đùa nữa.
Giọng điệu gì đây?
Mọi người không hiểu ra sao.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Lan oan uổng ta rồi, chẳng qua ta muốn nhờ trận pháp của bọn họ rèn luyện lực lượng hơi pha tạp trong cơ thể mình. Ha ha ha ha ha ha! Được rồi, chơi đùa đến đây kết thúc.