- Không . . . Ta không phục. Không thể nào, trên đời làm sao có lực lượng như vậy? Sao có thể khắc chế áo nghĩa địa ngục đạo của ta? Không elx mọi thứ đã định trước?
Trong giọng nói của Sở Cuồng Đồ tràn ngập bi thương, không cam lòng.
Lực lượng Sở Cuồng Đồ bị cướp đi, cơ thể gã dần rõ ràng hơn, lực lượng hủy diệt quanh thân dần tán đi. Mọi người thấy rõ Sở Cuồng Đồ hơn. Một bộ đồ rách rưới tùy thời bay theo gió đầy rẫy lỗ thủng, vị trí mép như răng cưa mặc trên thân thể Sở Cuồng Đồ hơi lớn.
Không ai ngờ siêu cường giả thống lĩnh vô số đại quân thi hồn vạn năm đáng sợ sẽ mặc bộ đồ ăn mày như vậy.
Càng khiến người không ngờ là cơ thể của Sở Cuồng Đồ . . . Cũng rách nát như bộ đồ đen.
Hình dạng của Sở Cuồng Đồ rất âm u, khủng bố, như quái vật bị ném vào chảo dầu một nửa rồi vớt lên. Thịt trên mặt Sở Cuồng Đồ đa phần rớt ra lộ xương trắng hếu, chỉ có gò má, xương trán là mơ hồ dính chút thịt cùng xơng. Phần cổ toàn là xương, nhìn xuống, xuyên qua áo đen rách rưới sẽ thấy thịt nát màu đỏ và xương trắng.
Hình dạng Sở Cuồng Đồ thế này như bộ xương khô treo lên chút thịt, âm trầm, đáng sợ.
Cường giả nhân tộc, yêu tộc há hốc mồm, không ngờ bộ dạng của Sở Cuồng Đồ là người không ra người, quy không ra người. Đám thi hồn vạn năm dữ tợn nếu so sánh với Sở Cuồng Đồ thì trông đáng yêu hơn nhiều.
Trên thân thể Sở Cuồng Đồ đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều bí ẩn.
Sở Cuồng Đồ điên cuồng rống to:
- A! Không . . . Ta không phục, ta không phục!
Nhưng Sở Cuồng Đồ không thể thay đổi sự thật là lực lượng bị địa ngục đạo cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ cướp đi. Sở Cuồng Đồ không có năng lực chống cự, lực lượng trên người càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu.
Cùng lúc đó, đại quân thi hồn vạn năm đầy trời thưa dần.
Khác với Sở Cuồng Đồ điên cuồng chống cự, ngược lại đại quân thi hồn vạn năm vui vẻ phát ra tiếng hú chen chúc nhau chạy vào cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ như thể trong đó có cái gì hấp dẫn chúng nó.
Quá trình làm cường giả nhân tộc, yêu tộc trợn mắt há hốc mồm kéo dài một canh giờ.
Lực lượng vô hình trong thiên địa ảnh hưởng ít ai có thể tham gia quá trình này, cũng không ai muốn xen vào, sợ phá hủy thần thông của Đinh Hạo, cho Sở Cuồng Đồ bộ xương khô cơ hội chạy trốn.
Thời gian trôi qua.
Không biết từ khi nào đại quân thi hồn vạn năm hoàn toàn biến mất.
Khi tiếng hét chói tai của thi hồn vạn năm cuối cùng biến mất bên tai mọi người thì thủy triều ánh sáng xanh biến mất sạc. Màu sắc làm người nặng nề tan biến, thiên địa trở về trong trẻo. Trên bầu trời xanh thăm thẳm, áng mây trắng ngà, gió có mùi đất phất vào mặt mang đến sức sống dào dạt.
Cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ sau lưng Đinh Hạo thu nhỏ lại.
Cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ thu nhỏ lại còn cỡ bàn tay trở về với năm cánh cửa nhiều màu khác, ráp thành Luân Hồi Thiên Bàn hoàn chỉnh. Ánh sáng sáu màu không biến mất, sau khi thu nạp ngàn vạn thi hồn vạn năm xong mảnh nhỏ cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ càng trơn bóng hơn.
Hơi thở bảo tướng trang nghiêm, như thần ma nhập xác Đinh Hạo dần tán đi.
Đinh Hạo mở mắt ra, con mắt trong trẻo, kiên định.
Tuy lúc trước Đinh Hạo không thể khống chế cơ thể, như một bản thân khác hoàn thành mọi việc nhưng không cản trở hắn cảm giác mọi chuyện xảy ra. Ban đầu Đinh Hạo rung động đến bây giờ bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
Mới rồi chuyện quá đột ngột, Đinh Hạo cảm thấy vô hình trung cảm ứng, nắm giữ Luân Hồi Thiên Bàn càng sâu sắc hơn.
Thần khí Luân Hồi Thiên Bàn không cường đại như Niên Hoa Chi Sa, Trấn Thần Ấn, không có lực công kích trực tiếp nhưng nó thống trị lực lượng khác hẳn. Luân Hồi Thiên Bàn có diệu dụng rất dắc biệt liên kết với thế giới khác.
Đinh Hạo xuyên qua cánh cửa ánh sáng màu xám khổng lồ mơ hồ trông thấy một thế giới hoàn toàn mới.
- Ta không phục! Ta nằm gai nếm mật, vất vả tích lũy mới có uy thế hôm nay vậy mà thất bại trong gang tấc, hoàng đồ bá nghiệp chôn vùi trong tay một hậu bối chưa dứt sữa. Ta không phục!
Sở Cuồng Đồ đã lộ ra bản thể, trên người không còn uy thế như trước. Sở Cuồng Đồ ngửa đầu gầm lên, gã cảm giác đã mất đại thế.
Gió nhẹ tiêu điều thổi áo đen rách rưới bay phần phật giống như một khúc táng ca.
Sở Cuồng Đồ rống to:
- Không lẽ thủ đoạn người đó để lại thật sự không thể phá giải sao? Hắn đã chết, đã cách vạn năm vẫn có thể tính toán ta, ta hận!
Trong giọng nói của Sở Cuồng Đồ tràn ngập không cam lòng.
- Ác giả ác báo.
Đinh Hạo nhìn đại địch đã không còn uy hiếp, lòng không hề xót thương. Nghe đối thoại giữa hai bóng sáng bí ẩn màu bạc và Sở Cuồng Đồ thì gã không phải người thiện lương gì, năm xưa Thánh Đường Thần Điện bị hủy diệt có quan hệ trực tiếp với gã.
Sở Cuồng Đồ ngửa đầu hét to:
- Nếu thiên địa là bàn cờ, chúng ta là cờ thì ai là người cầm cờ?
Sở Cuồng Đồ cười phá lên:
- Ta trải qua gian khổ tưởng đâu mình sẽ siêu thoát, ai ngờ kết quả là như thế này. Ha ha ha ha ha ha! Vô Tận đại lục rốt cuộc chỉ là một góc, chỉ là một góc!
Trong giọng nói của Sở Cuồng Đồ tràn ngập thê lương.
Nhưng thanh âm như tiếng sấm bên tai cường giả nhân tộc, yêu tộc.
Vô Tận đại lục chỉ là một góc?
Điều này sao có thể?
Đinh Hạo sớm biết đến Thần Ân đại lục diện tích lãnh thổ bao la, càng thêm mênh mông nên không quá kinh ngạc, tuy nhiên Sở Cuồng Đồ hiểu biết nhiều hơn hắn.
Sở Cuồng Đồ cuồng cười nói:
- Tiêu Thu Thủy, ngươi thắng. Tuy ngươi mượn lực lượng của người đó nhưng ngươi thật sự thắng, mọi thứ nên kết thúc. Ngươi và ta phong hoa tuyệt đại, kết quả cũng chỉ là con cờ để người ta đọ kỳ. Ha ha ha ha ha ha! Còn liên lụy nguyên Thánh Đường Thần Điện. Hãy để tất cả kết thúc đi, trong địa ngục nhìn xem trong chúng ta ai là người cười cuối cùng!
Tiếng cười chợt tắt.
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, nửa thân thể Sở Cuồng Đồ nổ tung thành luồng khói tan biến trong không trung. Cơ thể, linh hồn Sở Cuồng Đồ đều tan biến trong thiên địa, từ nay không còn người đó nữa.
Áo đen rách nát đầy lỗ thủng theo gió không biết bay đi đâu.
Tất cả đã kết thúc.
Tai nạn đáng sợ nhất đặt dấu chấm hết không ai ngờ.
Trong thiên địa còn giữ lại hơi thở thảm liệt cuộc địa chiến điên cuồng. Gần vạn cao thủ nhân loại, yêu tộc không đủ một phần mười sống sót. Một số cường giả cảnh giới thánh nhân cảnh chết trong cuộc chiến. Cao thủ Võ Hoàng cảnh, Võ Đế cảnh vùi xác thì nhiều vô số kể.
Cường giả nhân tộc, yêu tộc cảm thấy rất mệt mỏi, không thể gợi lên chút sức chiến đấu nào nữa.
- Đinh Hạo, hôm nay ngươi giết Sở Cuồng Đồ tuy là tự bảo vệ mình, Ôn Đa Tình ta mặc dù là yêu tộc nhưng không muốn nhận ơn huệ của người khác. Ta thiếu ngươi một phần nhân tình, ngày sau chỉ cần có việc trong khả năng của ta thì ta sẽ giúp ngươi một lần. Sau này còn gặp lại!