Đao Tổ khẳng định:
- Ừm! Về lý luận là như vậy.
- Có thể cứu bọn họ được không?
Đinh Hạo không muốn một mình chạy trốn, nơi này có giáo sư, bằng hữu, sư môn của hắn, và rất nhiều võ giả nhân loại.
- Ài, ta biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy. Then chốt khống chế Quy U Minh ảo trận ở trong không gian này, lực lượng còn sót lại chắc đủ tùy cơ truyền tống mọi người ra ngoài di tích.
Đao Tổ bĩu môi nói:
- Tiếp theo làm theo lời ta nói, nhưng ngươi phải tiêu hao nhiều lực lượng.
* * *
Trong bóng tối.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cường đại lúc này mặt đỏ rực khoanh chân ngồi dưới đất, khắp người tỏa sáng rực rỡ. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vận công ngăn chặn sát ý dâng trào trong lòng, trường kiếm tinh cương cắm bên cạnh. Từ trước tới nay lần đầu tiên Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không muốn đụng vào chuôi kiếm.
Bởi vì trong lòng có sát ý, cầm kiếm là Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sẽ giết người.
Bên cạnh Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi biểu hiện càng tệ hơn, mặt lộ vẻ đau khổ giãy dụa. Mã Nhất Phi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng còn sót chút tỉnh táo bắt chặt giới hạn, không rút kiếm chém giết người bên cạnh.
Lý Lan ngồi giữa Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi.
Lý Lan biểu hiện thong dong hơn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi một chút. Bao tay cổ kính tỏa ánh sáng bạc nhạt bao bọc Lý Lan vào, dường như có thể ngăn cách sát ý dụ dỗ người.
Trong không gian hắc ám, phía xa vọng về tiếng hét kêu đánh kêu giết.
Đã có người không thể ức chế sát ý tàn sát lẫn nhau.
Không gian chìm trong hỗn loạn.
- A a a, Vương sư huynh, ta sắp không chịu nổi nữa!
Mã Nhất Phi nhảy vọt lên nắm trường kiếm, leng keng rút ra cứa cổ mình.
Lúc này mặt đất rung rinh mãnh liệt, sát ý sôi trào rút lui nhanh như thuy triều. Vầng sáng đỏ sinh ra dưới chân Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Lý Lan, Mã Nhất Phi, truyền tống bọn họ ra khỏi không gian hắc ám.
Chuyện tương tự xảy ra trên người các cao thủ đang cố gắng chống cự sát ý trong lòng, và những người tàn sát lẫn nhau.
* * *
Mộ Dung Yên Chức ngồi trên băng ghế dài, tay cầm trường kiếm đã rút một nửa khỏi vỏ. Mồ hôi từ mái tóc huyền nhỏ giọt, mặt đất bên cạnh Mộ Dung Yên Chức đọng vũng nước.
Mộ Dung Yên Chức anh tư hiên ngang, ý chí vững vàng như thép lúc này vận công chống cự sát ý như thủy triều ập đến.
Bên cạnh Mộ Dung Yên Chức là Ngọc Giác Dao nhỏ xinh đã tự đánh xỉu mình tránh cho trâm ma giết chóc khống chế làm chuyện không thể cứu vãng.
Phía xa có mấy chục tán tu hôn mê.
Chẳng qua bọn họ bị người ta đánh ngất.
Người đánh ngất các tán tu là đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện thân như kim cương, mặt xấu hổ.
Khiến người thấy kỳ lạ là thiếu niên thực lực chỉ ở đỉnh tứ khiếu Võ Đồ cảnh nhưng không bị ý giết chóc ảnh hưởng, cực kỳ bình tĩnh. Cho nên thiếu niên đánh xỉu các tán tu chìm trong hỗn loạn, miễn cho bọn họ phát cuồng giết người.
Đám người thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Cuồng Nhân Lữ Cuồng thực lực cao hươn thiếu niên rất nhiều hì cực kỳ chật vật, khổ sở vạn công chống lại tâm ma giết chóc.
Lúc này một vầng sáng đỏ xuất hiện dưới chân mọi người, truyền tống bọn họ đi.
* * *
Tây Nham sơn mạch, nơi các võ giả nhân loại cư trú vào hai ngày trước.
Bên bờ suối.
Nơi này đã phủ đầy tuyết, tuyết trắng dày nửa thước phủ lên dãy núi rừng rậm, trong tầm mắt toàn là thế giới tuyết.
Toàn thân Quách Nộ đẫm máu ở bên khe suối.
Máu chảy ra từ mấy trăm miệng vết thương lớn nhỏ nhuộm đỏ tuyết trắng trong phạm vi ba thước, màu đỏ chói mắt cùng trắng tinh khiết nổi bật càng rùng rợn. truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Một phần sáu nén nhang trước Quách Nộ bị ánh sáng truyền tống rời khỏi di tích thượng cổ, vốn tưởng thế là thoát khỏi Thanh Bình học viện truy sát. Quách Nộ không ngờ quá xui, đoàn người nữ nhân tóc bạc cũng bị truyền tống đến gần gã.
Biểu tình nữ nhân tóc bạc đầy lệ khí, cười đắc ý:
- Ha ha ha ha ha ha! Tên to xác, để xem ngươi còn chạy trốn đi đâu được?
Tuy không thể hành hạ Đinh Hạo để trút ra cơn giận nhưng ngược giết Quách Nộ lỗ mãng ủng hộ hắn cũng đủ để thiếu nữ tóc bạc tâm ngoan thủ lạt thấy thoải mái.
Mấy chục đệ tử Thanh Bình học viện đứng bên cạnh nữ nhân tóc bạc, tong đó có hai đệ tử nội môn thực lực không tầm thường, là võ sĩ cảnh.
Nữ nhân tóc bạc có thân phận hiển hách, đoàn người xem nàng như thiênl ôi sai đâu đánh đó.
Truy sát Quách Nộ chỉ như trò chơi vờn chuột đối với bọn họ. Mấy trăm vết thương trên người Quách Nộ là trò chơi của bọn họ, ngược sát võ giả thủ hộ thôn xóm nho nhỏ đơn giản như bóp chết một con kiến.
Quách Nộ thở hồng hộc.
Quách Nộ mất nhiều máu khiến gã đầu váng mắt hoa, dựa vào trường đao chống đất mới đứng vững, sắp không còn hơi để nói.
Nữ nhân tóc bạc cười độc ác:
- Ô, nhanh vậy đã không còn sức nói? Hai ngày trước chẳng phải ngươi rất lớn giọng sao?
Nữ nhân tóc bạc nhẹ nhàng đến gần Quách Nộ, vung kiếm bén.
Một chuỗi giọt máu bắn ra.
Gò má Quách Nộ bị rạch một vết sâu.
Nam nhân vạm vỡ rên một tiếng, người khẽ run, không có sức chống cự.
Nữ nhân tóc bạc không có lòng thương hại, cười khúc khích. Nữ nhân tóc bạc múa kiếm liên tục như đang điêu khắc cà rốt, để lại vết thương mới trên người Quách Nộ, dùng cách ác độc làm dục nam nhân vạm vỡ.
- Ài, thật chán.
Qua một lát nữ nhân tóc bạc thở dài. Chậm rãi nói:
- Không còn sức chống cự, như khúc gỗ, chơi chán thật.
Tròng mắt nữ nhân tóc bạc xoay tròn, chợt cười tươi nói:
- Hay là như vậy đi, tên to xác kia, ngươi quỳ xuống cầu ta, dập đầu lạy ta thì ta sẽ tha cho ngươi!
Thật ra là nữ nhân tóc bạc cố ý làm nhục Quách Nộ.
Nữ nhân tóc bạc thấy rất nhiều kẻ thô lỗ như Quách Nộ, tính cách cứng rắn, nhiều lúc có chết cũng không cầu xin kẻ thù. Đối với võ giả thì quỳ trước kẻ thù là chuyện sỉ nhục suốt đời.
Nhưng . . .
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, toàn thân Quách Nộ đẫm máu, nam nhân vạm vỡ trừ mặt ra không có một miếng thịt đầy đủ chậm rãi bỏ trường đao, cong đầu gối từ từ quỳ xuống.