Chưa từng có lúc nào như bây giờ Đinh Hạo muốn rút kiếm giết người.
Quách Nộ không chịu nói, cười to bảo:
- Không ngờ Quách Nộ ta cuộc đời cô đơn . . . Trước khi chết . . . Có thể kết bạn với một vị thiếu niên thiên tài ha ha ha ha ha ha! Không uổng kiếp này . . . Không uổng kiếp này . . .
Tiếng cười làm ảnh hưởng vết thương toàn thân Quách Nộ, máu phun ra như suối nhuộm đỏ tuyết trần, nhuộm trường sam của Đinh Hạo. Quách Nộ ngừng cười, nụ cười trên mặt bỗng tan biến.
Đinh Hạo muốn cứu Quách Nộ nhưng bất lực.
- Quách đại ca không muốn nói kẻ thù là ai vì lo gây rắc rối cho ta sao?
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, từ vết thương, huyền khí tổn hại còn sót lại trong người Quách đại ca ta đã nhìn ra, là người của Thanh Bình học viện đúng không? Yên tâm đi, dù là ai ta cũng sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!
Đinh Hạo nói xong đứng thẳng dậy, bi thương hú. Tiếng hú như tên xé gió liên miên bất tận quanh quẩn trong rừng rậm núi tuyết. Long văn huyết đao đào một cái hố to dưới đất, Đinh Hạo vận dụng huyền khí băng sương phong tuyết kết một quan tài băng từ đống tuyết, đặt xác Quách Nộ vào trong rồi chôn xuống. Trường đao của Quách Nộ cằm trước ngôi mộ xem như mộ bia. Đinh Hạo lấy thanh kiếm rỉ sét thay bút xẹt xẹt khắc một hàng chữ.
[Hiệp chi đại giả, Quách Nộ Thung Lũng thôn chi mộ. Đinh Hạo Vấn Kiếm tông lập]
Làm xong Đinh Hạo mặc áo xanh dính máu cẩn thận tuần tra xung quanh, phân biệt một hàng dấu chân sắp bị tuyết che lấp. Đinh Hạo nhanh như chớp đuổi theo.
Không ai ngờ cái chết của Quách Nộ ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Đinh Hạo trong thế giới lạnh lùng này. Đời sau rất nhiều điển tịch ghi chép sự tích của Đinh Hạo Đao Kiếm Thần Hoàng đều giới thiệu và khen Quách Nộ, một tiểu nhân vật vốn nên biến mất trong Vô Tận đại lục mênh mông vô tận.
Cách hai dặm, trên một ngọn đồi, đoàn người Thanh Bình học viện đang nhàn nhã ngắm cảnh.
Một đệ tử nội môn Thanh Bình học viện cười nịnh nói:
- Tiên Nhi sư muội, cũng tới lúc chúng ta nên quay về. Trong di tích thượng cổ xảy ra chuyện lớn như vậy chắc các trưởng bối tông môn rất lo lắng.
Nữ nhân tóc bạc cười nói:
- Trở về? Về làm gì? Năm nay đổ đợt tuyết lớn đầu tiên, ta còn muốn chơi. Hì hì, không ngờ tên tán tu to con đó buồn cười thật, cứ tưởng hắn cứng rắn lắm ai ngờ cuối cùng quỳ xuống xin tha. Phi, sớm biết như vậy ngay từ đầu đã một nhát đâm chết hắn, làm lãng phí nhiều thời gian của ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Trước thủ đoạn của Tiên Nhi sư muội thì dù là người sắt cũng phải xin tha chứ nói gì đến một tán tu đê tiện?
Một đệ tử nội môn khác ton hót theo:
- Đúng vậy. Chết dưới kiếm của Tiên Nhi sư muội là vinh hạnh của hắn.
- Tiên Nhi sư muội nhân từ, nhanh như vậy đã chấm dứt hắn. Đổi lại là ta sẽ hành hạ hắn mười ngày mười đêm. Hừ, to gan ủng hộ tạp chủng Đinh Hạo, xứng đáng hắn xui xẻo!
Các đệ tử Thanh Bình học viện nịnh nọt bợ đỡ Tiên Nhi sư muội, rõ ràng là thực lực của nữ nhân tóc bạc tuy bình thường nhưng có địa vị rất cao. Những đệ tử ngoại môn, nội môn rất khách sáo với nữ nhân tóc bạc, liên tục nịnh thó.
Nữ nhân tóc bạc đắc ý cười khúc khích.
Lục Tiên Nhi nghiến răng cười nói:
- Tiểu súc sinh tên Đinh Hạo đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Chính lúc này . . .
- Vậy sao? Chỉ sợ ngươi không có ngày đó!
Một thanh âm lạnh lùng mang theo sát khí lạnh băng vang bên tai đám đệ tử Thanh Bình học viện. Lục Tiên Nhi biến sắc mặt, mấy người khác lòng thít chặt. Trước mắt bọn họ hoa lên, một bóng người áo xanh nhuộm máu xuất hiện ngoài trăm thước, đạp một bước lóe một lần, sau mười bước đã đến gần nhóm đệ tử Thanh Bình học viện.
Lục Tiên Nhi rít cái tên Đinh Hạo qua kẽ răng:
- Đinh Hạo!
- A? Tên mặt trắng này chính là Đinh Hạo? Không phải ba đầu sáu tay gì mà dám khiêu chiến Thiên Dưỡng sư thúc? Thật là không biết sống chết!
Một đệ tử nội môn thân hình cao gầy bước ra, biểu tình khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi điên sao? Dám khiêu chiến với Thiên Dưỡng sư huynh chúng ta để nổi tiếng?
Khiêu chiến cao thủ thành danh là cách nổi tiếng nhanh nhất với đám võ giả không có tiếng tăm gì.
Đinh Hạo không thèm nhìn đệ tử nội môn Thanh Bình học viện một lần nào, mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Đinh Hạo gằn từng chữ:
- Là các ngươi giết Quách Nộ?
- Quách Nộ? Quách Nộ là ai?
Lục Tiên Nhi cười hờ hững, chợt nhớ ra điều gì, cười hỏi:
- A! Ngươi đanng ói đến tán tu ngu ngốc, đê tiện kia? Đúng vậy, ta giết hắn, như thế nào? Hắn là bằng hữu của ngươi? Thật đáng tiếc, ngươi đã đến muộn, không thấy vở kịch hay.
Trong lòng Đinh Hạo sôi sục sát ý, chậm rãi đến gần, hỏi:
- Kịch hay?
- Hfi hì hì, tất nhiên là kịch hay. Ngươi không thấy bằng hữu của ngươi bị chúng ta từng kiếm cắt nát cơ bắp toàn thân, càng không thấy hắn vì sống sót, vứt bỏ tôn nghiêm võ giả quỳ trước mặt ta khóc lóc van xin.
Lục Tiên Nhi cười độc ác:
- Như thế nào? Có phải là rất hối hận?
Lục Tiên Nhi không sợ, trừ bởi vì bên cạnh nàng có hai đệ tử nội môn thực lực vào võ sĩ cảnh ra cũng bởi nàng không tin trong hoàn cảnh này Đinh Hạo làm gì đệ tử Thanh Bình học viện. Huống chi thân phận của nàng rất tôn quý. Lục Tiên Nhi nói như vậy là để kích thích Đinh Hạo, ngắm nhìn biểu tình hắn đau khổ rồi lại không biết làm sao.
- Phải rồi, ngươi thấy thanh trường đao này thế nào?
Lục Tiên Nhi lấy một trường đao thiên thạch tàn tồn to lớn ra khỏi trữ vật giới chỉ, tiếp tục cười đổ dầu vào lửa:
- Huynh đệ tốt của ngươi có được đồ bỏ này từ di tích thượng cổ. Cái tên nhát gan yếu đuối đó vì sống, khi van xin đã tặng cho ta.
Đinh Hạo hít sâu, mặt càng lạnh lùng:
- Nọc rắn lục, kim độc ong chúa không phải độc nhất, độc nhất là lòng đàn bà. Hôm nay ta tin câu này. Tiện nhân, nếu ngươi đã thừa nhận thì hôm nay hãy chôn cùng Quách đại ca đi!
Đinh Hạo dứt lời hai tay chộp hư không, ánh sáng lóe lên. Tay trái Đinh Hạo cầm long văn huyết đao, tay phải nắm thanh kiếm rỉ sét, toàn thân dâng lên kình khí, bông tuyết băng tinh lấp lánh lượn lờ. Sát ý cuộn trào trong lòng, Đinh Hạo quyết định tốc chiến tốc thắng, dùng cả đao và kiếm.
- Ha? Ha ha ha ha ha ha!
Đệ tử nội môn Thanh Bình học viện ngửa đầu cuồng cười, khinh thường nói:
- Khiến chúng ta chôn cùng? Một mình ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Đây là lời nói buồn cười nhất ta từng nghe.