Cô bé Cao Tuyết Nhi chưa kịp nói gì thì Vu Hành Vân trên đài đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt như sét bắn tới nhìn chằm chằm Hoan Hoan.
Vu Hành Vân lạnh lùng hỏi:
- Tiện tỳ, ngươi dám nói xấu bản thiếu gia?
- Nói xấu?
Tính cách cô bé Cao Tuyết Nhi nóng nảy, hơi tức giận nói:
- Tiểu tử, ăn nói đàng hoàng chút. Chỗ này không phải nhà thiếu gia gì.
Vu Hành Vân cười nhạt khinh thường nói:
- Ngươi là cái thứ gì? Dám càn rỡ trước mặt bản thiếu gia?
Cô bé Cao Tuyết Nhi tức giận bật cười nói:
- Tiểu tử, ngươi là cái thứ gì? Dám càn rỡ trước mặt bản tiểu thư?
- Ngươi . . .!
Vu Hành Vân không ngờ gã lộ ra thiên phú cường đại như vậy, mọi người nhìn chăm chú lại bị nha đầu ăn mặc rách rưới chống đối.
Vu Hành Vân tức giận hừ mạnh, không cãi nhau với cô bé Cao Tuyết Nhi.
Vu Hành Vân xoay người nói với trưởng lão chủ trì trắc nghiệm vào tông môn, hỏi:
- Chẳng lẽ tiện tỳ nghèo nàn mất dạy như thế cũng có tư cách cùng thiên tài như ta tham gia trắc nghiệm vào tông môn Vấn Kiếm tông sao? Ta nghiêm trọng kháng nghị, xin hãy đuổi đám ăn mày này đi.
Trưởng lão áo bạc nhíu mày nói:
- Theo quy tắc tông môn chỉ cần tuổi thích hợp thì ai cũng có tư cách tham gia trắc nghiệm vào tông môn.
Khuôn mặt non nớt của Vu Hành Vân lộ vẻ âm trầm, khinh thường nói:
- Ta không cần biết. Nếu đám ăn xin nghòe mạt rệp này cũng có tư cách trở thành đệ tử Vấn Kiếm tông thì ta sẽ rời đi. Ta đến Vấn Kiếm tông là vì tu luyện võ học đại đạo chứ không phải cùng đám người rừng ăn mày không có giáu dục mất mặt.
- Cái này . . .
Biểu tình trưởng lão áo bạc tức giận và do dự.
Vu Hành Vân yêu cầu rất vô lệ, đổi lại người khác thì trưởng lão áo bạc đã quát mắng. Nhưng thiếu niên Vu Hành Vân đúng là có thiên phú kinh người, thuộc tính thân thể giáp đẳng, trừ đệ tử ký danh quý trước thì các thiên tài Đinh Hạo liên tục xuất hiện ba, bốn người ra, những quý đệ tử ký danh trước có một người đã là thu hoạch rất lớn.
Thiên tài như vậy chắc chắn được toàn Vấn Kiếm tông chú trọng, trưởng lão áo bạc chỉ là trưởng lão ngoại môn không có quyền lực, không dám xử lý sơ sẩy.
- Ta biết ngươi là trưởng lão ngoại môn không có thực quyền nên ta không làm khó dễ ngươi, cho ngươi một chén trà để đi báo cáo với người có quyền quyết định.
Vu Hành Vân nhận lấy khăn lông trắng từ tay tùy tùng, từ từ lau tay. Vu Hành Vân đi đến ghế đá bên cạnh đài trắc nghiệm trứng đá, ngồi xuống, nhắm mắt lại, bộ dáng nắm chắc phần thắng.
Trưởng lão áo bạc giận run người, quát mắng:
- Tuổi ngươi còn nhỏ sao dám càn rỡ như vậy . . .
Tùy tùng bên cạnh Vu Hành Vân cười lạnh, lấy một lệnh bài màu đỏ ra khỏi ngực, huơ huơ trước mặt trưởng lão áo bạc.
Trưởng lão áo bạc toát mồ hôi lạnh, biến sắc mặt nói:
- Thì ra là vãn bối dòng chính của Vu trưởng lão, hiểu lầm hiểu lầm. Nhưng quy tắc tông môn không tiện sửa đổi, vậy đi, xin Vu công tử chờ chút, ta đi xin trưởng lão nội môn.
Trưởng lão áo bạc chưa nói hết thì . . .
Một thanh âm sang sảng bỗng vang lên trên đài trắc nghiệm:
- Không cần xin chỉ thị.
Trưởng lão áo bạc ngạc nhiên xoay lại nhìn, thấy một thiếu niên mặc áo xanh, điển trai nho nhã như ngọc chẳng biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh trưởng lão áo bạc.
Biểu tình trưởng lão áo bạc cung kính nói:
- Đệ tử Tống Đức tham kiến Đinh sư thúc!
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Ừm!
Đinh Hạo liếc Vu Hành Vân, nói:
- Trái tim võ giả không có cao thấp giàu nghèo, tuổi ngươi còn nhỏ, chưa mọc lông mọc cánh, hơi có thiên phú sao dám trong mắt không có người?
Vu Hành Vân đứng dậy, biểu tình giễu cợt khinh thường nói:
- Ngươi là thứ gì? Có tư cách gì nói câu đó? Ngươi có biết ta là thiên phú đẳng cấp gì không?
Đinh Hạo lười dây dưa với thằng nhóc con, vung tay lên, lực lượng vô hình tuôn ra đẩy Vu Hành Vân và hộ vệ kiêu ngạo xuống. Vu Hành Vân, hộ vệ thấy trước mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng lại đã rớt xuống đài trắc nghiệm. Bọn họ vừa kinh vừa giận nhưng sợ lực lượng bí ẩn khó lường của Đinh Hạo nên không dám nói gì nữa.
Đinh Hạo ra hiệu tiếp tục trắc nghiệm:
- Tiếp tục đi.
Các thiếu niên, thiếu nữ nghèo bên dưới hoan hô nhảy nhót. Người ta không biết Đinh Hạo nhưng các thiếu nữ, thiếu niên sao không nhận ra? Đám nhóc cô bé Cao Tuyết Nhi sốt suột nhận kiểm tra.
Vu Hành Vân cười lạnh nhìn.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Vu Hành Vân đông lại.
Vì người thứ nhất bước lên đài trắc nghiệm là cô bé Cao Tuyết Nhi, hai tay ấn vào trứng đá thuộc tính lửa. Ánh sáng chói lòa bắn lên cao, ánh sáng đỏ rực bao phủ mấy chục thước như ngọn lửa hừng hực, uy thế không thua kém gì lúc trước Vu Hành Vân trắc nghiệm.
Trưởng lão áo bạc khó tin dụi mắt, kích động hét to:
- Số hai ngàn hai trăm mười bốn, Cao Tuyết Nhi, giáp đẳng thuộc tính hỏa.
Không ngờ trên đài trắc nghiệm trưởng lão áo bạc chủ trì có một thiên tài giáp đẳng.
Ha ha ha ha ha ha! Quá may mắn, theo môn quy thì gã lập công lớn, lúc đó có thể lĩnh điểm cống hiến cho môn phái số lượng nhất định. Đối với trưởng lão áo bạc chức vụ không có quyền gì như gã không dễ gặp chuyện tốt như vậy.
Nhưng rất nhanh trưởng lão áo bạc phát hiện gã vui mừng quá sớm.
Khi Hoan Hoan lên đài trắc nghiệm, đôi tay mềm ấn vào đá trứng thuộc tính hiếm hoi thì một đoàn sáng xanh nhu hòa bay lên cao ba mươi thước. Mọi người cảm giác gió nhẹ phất ra mặt, tóc và vạt áo bay lên, tâm tình sung sướng chưa từng có. Đoàn sáng xanh nhạt mắt thường trông tháy như tinh linh xoay tròn bên cạnh Hoan Hoan.
Trưởng lão áo bạc ngẩn ngơ:
- Số hai ngàn hai trăm mười lăm Hoan Hoan, giáp đẳng thuộc tính hiếm.
Trời ạ, lại một thiên tài cấp giáp đẳng. Cô bé quần áo rách rưới từ đâu ra? Kinh khủng quá, một hơi đến hai thiên tài đẳng giáp.
Đám người đứng xem hút ngụm khí lạnh. Lúc trước bọn họ rung động khi Vu Hành Vân là thể chất giáp đẳng, không ngờ đám ngời ăn xin liên tục ra hai hạt giống đẳng giáp, quá khó tin.
Các công tử, thiếu gia lúc trước trào phúng giễu cợt đám cô bé Cao Tuyết Nhi, Hoan Hoan giờ mím chặt môi. Thiên tài đẳng giáp là tương lai không thể đo lường, bọn họ tốt nhất là đừng trêu vào.
Mặt Vu Hành Vân xanh mét, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cái tát mặt quá đau.