Hành động mau lẹ chỉ trong chớp mắt, khi người khác phản ứng lại thì tất cả đã kết thúc. Tay phải Đinh Hạo cầm trường kiếm như thần vương dưới trăng nhìn xuống bên dưới.
Yên tĩnh giây lát sau, mọi người bị chọc giận.
Đinh Hạo thật là quá kiêu ngạo.
Giờ mà Đinh Hạo còn dám ra tay tổn thương người, khiêu khích như thế? Đinh Hạo cho rằng hắn là thiên hạ vô địch sao?
- Giết hắn, làm thịt tên ác ma này!
- Võ giả Trung Thổ Thần Châu ta sao có thể tha thứ một cuồng đồ Bắc Vực huênh hoang như vậy?
Trong đám đông bên dưới có kẻ ẩn núp châm lửa góp gió, không ngừng rống to khiêu khích cảm xúc mọi người. Thanh âm đến từ khắp nơi, khó thể nắm bắt.
Đinh Hạo phóng thần thức ra không ngừng quan sát.
Lại có bóng người chớp lóe.
Bốn người xuất hiện lên lầu đài tầng cao nhất, bọn họ bao quanh Đinh Hạo.
Bốn người cngx mặc đồ tang, đầu chít khăn trắng. Ba nam một nữ, anh khí bừng bừng, khoảng hai, ba mươi tuổi, toàn thân lóe ánh sáng huyền khí, thực lực cỡ nhất khiếu, nhị khiếu Võ Hoàng cảnh, không tệ.
Biểu tình bốn người này không khác gì thanh niên, mắt đầy mục thù hận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da ăn thịt Đinh Hạo.
Đinh Hạo lướt qua mặt bốn người:
- Xem ra các ngươi cũng có người thân chết trong tay ta?
Người dẫn đầu mắt tóe lửa nói:
- Thiên Tinh Môn Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung của Biện Châu thành đến báo thù cho phụ thân và huynh trưởng. Ác ma, ngươi lạm sát vô tội, tay dính dâydf máu của đồng tộc, ban đêm có ngủ yên không?
Đinh Hạo nghiêm túc nói:
- Ăn ngon, ngủ yên. Hai tay của ta rất sạch sẽ, bởi vì từ khi ta đến Trung Thổ Thần Châu chưa từng giết bất cứ ai.
Một nữ nhân trong bốn người trợn tròn mắt, tức giận quát:
- Miệng mồm nhanh nhảu, có người chính mắt thấy ngươi huơ kiếm hành hung còn định nói xạo?
Đinh Hạo liếc nữ nhân, không chút khách sáo trào phúng:
- Thật đáng thương, tóc dài não ngắn, ngực to không có não, nàng đầy đủ hai điểm này.
- Đừng nói nhảm với hắn, cùng lên làm thịt hắn!
Binh khí của bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung là tinh cương trường thương, hồng anh như máu, đồng loạt ra tay. Thương diễm như rắn, hồng anh thành lưỡi rắn đỏ rực. Tiếng nổ bùm bùm, hàng vạn đốm sao rơi rụng. Thương mang đâm ra từ bốn phía giống như vạn mũi tên cùng bắn, rít gào xé gió.
Trong trời đêm ẩn hiện ảo ảnh bốn con ác mãng khổng lồ há mồm máu, lưỡi đỏ, răng nanh trăng, vô cùng đáng sợ. Mãng xà định nuốt Đinh Hạo.
Đây là một hợp kích trận pháp.
Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung tâm có linh tê, giống như một người. Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung cùng nhau ra tay phát huy uy lực hợp kích trận pháp đến cực điểm, uy thế không thể đỡ, hơn xa lực công kích cảnh giới Võ Hoàng cảnh bình thường. Đám người quanh Hoàng Hạc Lâu cùng reo hò hoan hô.
- Hay, giết ác ma!
- Tứ Tượng Thiên Tinh Thương Sát Trận của Thiên Tinh Môn Biện Châu quả nhiên là danh bất hư truyền! Hèn chi Thiên Tinh Môn có thể xưng hùng Biện Châu mấy trăm năm. Đáng tiếc, khi đó nếu không phải lão tông chủ Thiên Tinh Môn quá sốt ruột, lẻ loi một mình đuổi theo giết tên ác ma này thì sẽ không chét. Hom nay bốn huynh muội Vương gia cùng đánh hợp kích trận pháp có thể báo thù cho phụ thân đã chết.
- Nếu giết Đinh Hạo thì Thiên Tinh Môn sẽ nổi tiếng như cồn!
Vào lúc này nhiều người lớn tiếng la hay, cổ vũ cho bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung.
Nhưng mấy chục giây sau . . .
Đinh đinh đinh đinh!
Bốn tiếng kim loại va chạm khẽ vang trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu.
Thương mang bay đầy trời chớp mắt biến mất, ảo ảnh mãng xà to lớn gầm gừ bỗng tan biến, tất cả ngừng lại trong nháy mắt. Bốn tiếng kinh kêu vang lên cùng lúc, khí lạnh giảm nhiệt độ, bốn bóng người rớt xuống từ đỉnh Hoàng Hạc Lâu.
Bóng người tách ra.
Đinh Hạo vẫn đứng trên đỉnh tháp, mặt bình tĩnh, hơi thở ổn định, không tổn thương một cọng tốc.
Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung thì hộc máu rớt mặt đất, biểu tình phẫn nộ, giãy dụa muốn phóng lên đỉnh tháp tiếp tục chém giết.
Nhưng bên ngoài cơ thể bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung tràn ngập khí sương bạc mỏng phong ấn lực lượng huyền khí trong người bọn họ, đứng lên còn khó khăn.
Giọng Đinh Hạo vang vọng trong trời đêm:
- Thực lực quá kém thì đứng đến tự rước nhục nữa.
Trong khoảnh khắc này mọi người ban đầu giật mình sau đó hoàn toàn giận dữ. Tên ác ma quái thú hai tay dính đầy máu đó thật là kiêu ngạo đến không thể tha thứ, phát cuồng.
Lại có mấy chục người nhảy lên đỉnh Hoàng Hạc Lâu điên cuồng công kích.
Nhưng rất nhanh bọn họ rớt xuống dưới.
Những người này đều không phải là đối thủ của Đinh Hạo, bị cực âm ngục băng huyền khí phong ấn tu vi, không thể chiến đấu tiếp.
Đám đông càng tức giận, táo bạo hơn.
Đám võ giả bên dưới gầm rống, chửi mắng, các loại ngôn ngữ khiêu khích. Tiế rằng thực lực của đa số người qua thấp, thấy sức chiến đấu cường đại của Đinh Hạo xong không có can đảm đi lên khiêu chiến.
Trong đám người, kẻ âm mưu xấu xa núp trong chố tối không ngừng đổ dầu vào lửa:
- Đối phó ác ma này không cần giữ quy tắ võ đạo gì,m mọi người cùng nhau lên làm hắn mệt chết!
- Đúng vậy. Cứ thế này thì mặt mũi võ đạo Trung Thổ Thần Châu chúng ta để đi đâu?
- Mọi người cùng xong lên, không tin hắn không kiệt sức!
- Tên ác ma này dám đến Hoàng Hạc Lâu nghĩa là không để chúng ta vào mắt, không thể tranh một hơi!
Thanh âm châm ngòi từ bốn phía vang lên.
Tuy nhiên có vài người chú ý đến chi tiết tại sao ma vương giết người đến ước chiến Hoàng Hạc Lâu liên tục đánh bại mấy chục cao thủ, nhưng từ đầu đến cuối hắn không giết người?
- Ác ma, ta đến chém ngươi đây!
Trong tiếng hét to, một cường giả bay lên Hoàng Hạc Lâu.
Đó là nam nhân trung niên mũi ưng, mặt trắng không râu, mặc áo đen, mắt hẹp dài loé tia hung ác. Lưng nam nhân trung niên mũi ưng đeo trường kiếm, chiều cao trung bình, cho người cảm giác cực kỳ âm trầm. Nam nhân trung niên mũi ưng là cao thủ thứ nhất không mặc đồ tang bay lên.
Đinh Hạo đánh giá kỹ nam nhân trung niên mũi ưng, hỏi:
- Báo danh đi.
Nam nhân trung niên mũi ưng cười lạnh rút trường kiếm bên hông ra:
- Ha ha ha ha ha ha! Lão phu đến từ Tấn Châu thành, tên là Lê Bất Hối. Ác ma, hai tay ngươi dính đầy máu nhân tộc, làm nhiều việc ác, giết người vô số. Hôm nay sẽ cho ngươi chắp cánh cũng khó thoát!
Ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén:
- Người lúc trước núp trong đám đông, không ngừng đổi vị trí châm lửa thổi gió cũng có phần ngươi đúng không?
Biểu tình Lê Bất Hối mũi ưng hơi kinh hoảng:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì?
Ánh mắt Đinh Hạo càng sắc bén nghiêm khắc hơn:
- Nhìn cách ngươi ăn mặc thì không có người thân chết trong tay ta, ngươi có tư cách gì tìm ta báo thù?